Số tiền mà Quý Hạo Hiên yêu cầu Quý Đông Nhiên chuẩn bị khá lớn, dù có tài giỏi thế nào thì một mình anh cũng không thể xoay kịp ra được, nhưng Lâm Kỳ thì khác, thứ hắn không thiếu nhất chính là chút tiền nhàn rỗi này.
"Sao hả anh trai, việc tôi nhờ anh đã làm xong chưa? Tôi hy vọng tối ngày mai thứ tôi nhận được tiền cùng vé máy bay chứ không phải con dao khác của anh đâu. Anh dâu cũng hy vọng như vậy đấy."
Khoảng hơn tám giờ tối, Quý Hạo Hiên lần nữa gọi đến, Quý Đông Nhiên bật loa ngoài, Lâm Kỳ nghe cái giọng đáng ghét kia chỉ muốn đánh người.
"Trước hết cho tao thấy người đã." - Quý Đông Nhiên bình tĩnh đáp.
"Hừ, giờ này mà mày còn dám ra điều kiện ngược lại cho tao à?" - Quý Hạo Hiên bực mình nói.
"Hiện tại chúng ta đều như nhau. Mày cho tao thấy An Vũ vẫn an toàn, tao trả lời câu hỏi của mày. Mày cứ thử để An Vũ có chuyện gì xem, bản thân mày cũng tự biết hậu quả của mình."
Quý Đông Nhiên nghe đầu dây bên kia chửi thề một tiếng, sau đó là tiếng bước chân dồn dập rồi tiếng đá mạnh vào cửa, giọng Quý Hạo Hiên chẳng mấy thiện cảm vang lên:
"Này, mở mắt ra để tôi quay chút cho thằng tàn phế kia xem."
Tiếng xé băng keo thô bạo, tiếng rên khe khẽ vì đau đớn lập tức làm trái tim của Quý Đông Nhiên thắt lại. Lâm Kỳ cũng sốt ruột muốn la lên nhưng liền nhận được ánh mắt ra hiệu của Quý Đông Nhiên đành mím mím môi im lặng.
"Mày muốn gì?" - Hạ An Vũ thều thào hỏi, một ngày không có lấy giọt nước khiến giọng cậu khàn đến đáng sợ.
Quý Đông Nhiên không nghe được Quý Hạo Hiên trả lời cậu, sau đó điện thoại anh báo tin nhắn đến, mở ra đúng là video quay Hạ An Vũ.
Người trong clip sắc mặt nhợt nhạt, môi miệng khô nứt, dưới cằm hằn lên vết tím bầm do bị ai bóp chặt, mỗi một giây phút trôi qua đều bóp nghẹn trái tim Quý Đông Nhiên đến không thở nổi.
"Cho em ấy uống nước." - Quý Đông Nhiên khàn khàn nói.
"Không được, chỉ cần nhận đủ đồ tôi cho uống cả hồ..." - Quý Hạo Hiên cao giọng phản bác.
"Tao nói cho em ấy uống nước!" - Quý Đông Nhiên gằn giọng - "Nếu mày không cho, tao đảm bảo với mày chỗ tiếp theo mày hạ cánh không phải là Thụy Sỹ."
"Mẹ nó, cho thì cho, nghe gì không, mau dậy uống nước!"
Chưa đầy một phút sau, Quý Đông Nhiên nghe tiếng ho vì bị sặc vang lên, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, lúc này anh mới trả lời câu hỏi lúc đầu của hắn:
"Đã chuẩn bị xong rồi, ngày mai phải gặp mày ở đâu?"
"Sáng mai tao sẽ gửi địa chỉ cho mày. Liệu mà làm cho đúng đấy."
Điện thoại vừa cúp, Lâm Kỳ giận dữ đập mạnh bàn mắng lớn:
"Mẹ nó, thằng chó này dám ức hiếp em dâu như vậy, đừng để tôi bắt được nó, tôi thề cho sẽ cho nó một trận ra bã!"
Quý Đông Nhiên nhíu mày im lặng, Lâm Kỳ lo lắng hỏi anh:
"Chú sao rồi? Định ngày mai cứ thế mang tiền đến cho thằng đó à?"
"Lúc nãy trong điện thoại chú có nghe tiếng gì không?" - Quý Đông Nhiên không trả lời câu hỏi của Lâm Kỳ mà hỏi ngược lại hắn.
"Nghe gì?" - Lâm Kỳ khó hiểu - "Toàn tiếng la lối của nó với tiếng em dâu bị hành hạ thôi. Mẹ nó, nói tới là tức!"
Quý Đông Nhiên vô thức nhìn ra ngoài màn đêm tối đen. Dạo gần đây thời tiết vẫn rất xấu, thường xuyên nổi bão, hiện tại cũng vậy, âm thanh lá cây ào ào kết hợp với tiếng gió đập ầm ầm vào cửa sổ càng khiến lòng anh hoảng hốt.
"Tiếng sóng biển..." - Quý Đông Nhiên lẩm bẩm nói.
Lâm Kỳ ngạc nhiên nhìn anh, hắn nhìn bộ dạng chẳng khác nào trúng tà liền lo sợ, vội vàng đến gần quan sát, hấp tấp hỏi han:
"Chú sao vậy? Đừng làm tôi sợ nha. Chú phải tỉnh táo để còn cứu em dâu nữa."
"Lúc nãy trong điện thoại có âm thanh của sóng biển." - Quý Đông Nhiên ngẩng mặt lên nhìn Lâm Kỳ nói.
Lâm Kỳ nhíu mày, tuồng như đang cẩn thận nhớ lại theo lời Quý Đông Nhiên, nhưng tiếc là hắn chẳng tập trung được như vậy, chỉ lắc lắc đầu đáp:
"Không nghe, nhưng tiếng xào xạc của rừng cây thì nghe rõ lắm. Chắc thằng đó đang trốn đâu đó trong rừng."
"Rừng?" - Quý Đông Nhiên lập lại.
"Phải, chỗ này là thành phố mà, nhưng bên kia giống như đang ở cái chỗ rừng cây khỉ ho cò gáy nào đó, đến tiếng còi xe cũng chẳng nghe được." - Lâm Kỳ gật đầu đáp.
Quý Đông Nhiên dường như nghĩ ra được gì đó, anh không nói tiếng nào nữa cả, Lâm Kỳ có hỏi gì cũng không trả lời lại.
Trong biệt thự, Quý Hạo Hiên đang húp mì thì cánh cửa lớn đột nhiên bật mở làm hắn giật mình suýt sặc nước mì, đèn bị bật sáng khiến đôi mắt không kịp thích nghi nhíu lại, chất giọng trầm ấm tựa như người cha già cất lên hỏi:
"Sao không bật đèn?"
Quý Hạo Hiên nghe được là ai liền thở phào tiếp tục ngồi xuống ăn:
"Còn không phải sợ người đến gô cổ à? Mẹ nó tưởng ông có chỗ trốn nào ngon, hóa ra là chui vào cái chỗ chó má của thằng tàn phế kia."
James gấp lại cây dù sũng nước, cười cười nói:
"Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất mà."
"Rốt cuộc ông đang tính toán cái gì. Bắt được người rồi mà không đòi hỏi gì, chỉ cho tôi hưởng lợi à?"
Quý Hạo Hiên liếc nhìn lão bác sĩ, chẳng hiểu sao hắn càng ngày càng thấy bất an, dù không phải hạng xuất sắc gì trong công việc, nhưng hắn cũng được Quý Đình Huy đào tạo, hắn được dạy chẳng ai tự dưng tốt với ai bao giờ, tất cả đều có mục đích và tính toán cả, trừ khi kẻ đó bị ngu thôi.
"Người ở đâu?"
James không trả lời câu hỏi của Quý Hạo Hiên mà hỏi ngược lại. Quý Hạo Hiên giờ cũng không còn đường nào khác, chỉ đành ậm ờ đánh mắt lên lầu đáp:
"Phòng nằm trong cùng."
James gật gật đầu, thong thả bước lên lầu, theo lời của Quý Hạo Hiên mở cửa vào phòng trong cùng.
Giây phút vừa vào trong, James tinh mắt nhìn thấy cái bóng trong đêm tối thoáng giật mình, bàn chân vừa thò ra ngoài rụt lại. Lão chậm rãi bước đến, nhướng mày nhìn đống mảnh vỡ dưới sàn, khóe miệng khẽ cong lên.
"Ngủ rồi?" James hỏi.
Người trên giường vẫn im lặng, James dường như cũng không cần ai trả lời, lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường, bắt đầu tự nói chuyện một mình.
"Đáng lẽ ra tôi chẳng muốn kéo cậu vào chuyện này đâu. Nếu cậu và thằng nhóc kia chỉ đơn giản là hôn nhân hợp đồng thì tốt rồi, ai bảo cậu là người nó yêu nhất chứ."
Ông ta thở dài một hơi, ánh mắt xa xăm hồi tưởng:
"Tôi cũng có một người tôi rất yêu, tôi thậm chí đã chuẩn bị một chiếc nhẫn làm bằng viên đá cô ấy thích nhất, đợi khi học xong trở về dùng nó để cầu hôn cô ấy."
Dường như hồi tưởng đến đoạn không vui, Hạ An Vũ nghe sự giận dữ đang dần dần cháy lan trong ấy:
"Cậu không biết đâu, tôi đã rất hớn hở, vừa xuống máy bay là lập tức chạy đến nhà cô ấy, cuối cùng chỉ nhận được câu trả lời tiểu thư nhà bọn họ đã kết hôn được mười năm rồi. Cái gia đình khốn nạn đó đã bán con gái mình để đổi lấy lợi ích!"
James gục đầu xuống nặng nề nói:
"Lúc tôi chạy đi tìm cô ấy, cô ấy đang chơi cùng với một đứa trẻ chẳng có lấy một điểm nào giống mình, cậu không biết tôi đã tức giận thế nào đâu. Tôi thậm chí đã bất chấp tất cả hẹn người ra hỏi cho ra lẽ."
James nhớ cuộc hội thoại khi đó giữa mình và Ái Linh.
"Tại sao em lại không nói với anh?"
"Nói gì chứ? Chúng ta đã chia tay rồi mà, hơn nữa cuộc sống bây giờ của em rất tốt..."
"Chia tay? Lúc nào?"
"Hả? Anh bị làm sao vậy? Chẳng phải đã nói em cảm thấy không còn cảm giác với anh nữa. Anh tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của anh, em sẽ không ảnh hưởng anh nữa, chúng ta đường ai nấy đi."
"Em đang nói cái gì vậy? Anh tưởng em chỉ giận dỗi thôi. Ái Linh, anh đã mua chiếc nhẫn có viên ngọc em yêu thích nhất để chuẩn bị cầu hôn em."
"Nhẫn? James, anh nghĩ em giận dỗi nhưng thậm chí mặc kệ hơn mười năm và bây giờ chạy về đòi cầu hôn bằng viên ngọc mà em có thể dễ dàng mua được. Rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?"
James chua chát nói:
"Cô ấy dường như cũng rất hài lòng với cuộc hôn nhân và nhà chồng giàu có được sắp đặt đó. Nhưng cuối cùng kết cục của cô ấy thế nào, là một cỗ quan tài của một người không để cô ấy vào mắt và chịu đựng nhục nhã khi phải nhượng bước cho ả đàn bà phá nát hạnh phúc gia đình cô ấy bước vào nhà lớn."
Họ gặp lại nhau trong bệnh viện, khi ấy Ái Linh vừa trải qua đám tang của chồng và cú sốc khi ông nội chấp nhận cho người phụ nữ ấy bước nhà chính nên đổ bệnh nặng, James khó chịu mở miệng nói:
"Đây là hạnh phúc mà em nói?"
"James, chúng ta đã không còn trẻ nữa, anh phải biết đời người không phải lúc nào cũng được như ý muốn."
"Ừm... em nói đúng. Ái Linh, nói gì thì nói gia đình đó tồi tệ với em như vậy, nhưng tôi vẫn sẵn lòng..."
"James à, một cuộc hôn nhân là quá đủ rồi. Một người tài giỏi như anh đừng suốt ngày chờ đợi một người phụ nữ đã qua một đời chồng như em nữa."
"Em nói gì vậy..."
"Hơn nữa, em vẫn còn Đông Nhiên mà. Có lẽ thứ quý giá và có tình người duy nhất mà anh ta dành tặng cho em là thằng bé, bây giờ em chỉ muốn tập trung nuôi dạy nó thôi. Trên đời này còn rất nhiều cô gái xứng đáng với anh hơn em."
Tim Hạ An Vũ đập mạnh, giọng James đã tràn đầy hận thù:
"Tôi chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn thua con của kẻ bội bạc kia. Cô ấy thà hy sinh tất cả chăm lo cho nó còn hơn là buông bỏ quá khứ theo tôi. Người nhà họ Quý, tôi nhất định không tha một ai!"
James giật phắt băng keo dán miệng cậu gằn giọng nói:
"Đừng giả vờ ngủ nữa."
"James, thứ ông làm không phải tình yêu, nó chẳng khác nào một tên điên đang đố kỵ vì không lấy được cái mình muốn thôi." - Hạ An Vũ đăm đăm nhìn lão - "Không phải mẹ không buông bỏ, mà ông mới là người không buông bỏ được."