Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

Chương 97




Đồng hồ bệnh viện điểm mười một giờ khuya, bên ngoài mưa gió vần vũ như thể càn quét tất cả mọi thứ, Quý Đông Nhiên lặng lẽ nhìn chằm chằm vào điện thoại, đáy lòng đã lạnh lẽo đến cực điểm.

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, Quý Đông Nhiên trầm giọng cất tiếng:

"Vào đi."

"Tổng giám đốc." - Người bước vào là một người đàn ông độ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, cung kính nói chuyện với Quý Đông Nhiên - "Đã cho tìm mọi ngóc ngách rồi nhưng hiện vẫn chưa tìm được phu nhân."

"Tôi không hy vọng anh đến đây để thông báo cho tôi tin ấy." - Quý Đông Nhiên lạnh giọng nói.

"Thật sự xin lỗi, chúng tôi vừa nhận được tin đã cho phong tỏa toàn bộ bệnh viện, nhưng sợ rằng trước đó phu nhân đã không còn ở đây..."

Quý Đông Nhiên nghiến chặt răng, màn hình điện thoại luôn được giữ sáng tắt ngúm, anh xoay sang nhìn người đàn ông trầm trầm lên tiếng:

"Lực lượng bố trí theo dõi toàn bộ bệnh viện nhưng lúc phu nhân mất tích lại không biết? Ý gì đây? Tôi ghét nhất là ai che giấu tôi chuyện gì."

Người đàn ông khẽ run nhẹ, đầu đổ một tầng mồ hôi mỏng, cắn răng thành thật khai báo:

"Bộ đàm của tôi đột nhiên biến mất, có người sử dụng nó để điều phối anh em sang chỗ khác làm lực lượng trở nên lộn xộn mất kiểm soát."

Kẻ điều phối cũng rất khéo, hắn ta không hoàn toàn rút hết lực lượng ở bất kỳ một nơi nào cả, manh mối còn lại duy nhất là tên bảo vệ bị đánh ngất gần khu D, có thể đoán sơ Hạ An Vũ đã gặp chuyện ở đó.

Quý Đông Nhiên nhíu chặt mày, có kẻ ngang nhiên dám giở trò ngay trước mắt anh, tình hình bây giờ càng lúc càng vượt tầm kiểm soát, không chỉ phải đề phòng một Quý Hạo Hiên, Quý Đông Nhiên còn lờ mờ đoán được những chuyện này chắc chắn không phải tình cờ xảy ra cùng một lúc mà có kẻ đang đứng sau giật dây mọi thứ.

"Phía bác sĩ James thế nào rồi?"

"Chiều tối qua bác sĩ có ca trực, nhưng lúc chúng tôi đến hỏi dò thì có vẻ bác sĩ vẫn chưa gặp phu nhân ạ."

Quý Đông Nhiên nhớ đến biểu hiện kỳ lạ của Hạ An Vũ lúc chiều, rõ ràng cậu đang giấu anh điều gì đó. Quý Đông Nhiên cảm thấy tức giận, lẽ ra lúc đó anh nên kiên quyết đi theo cậu mới phải.

"Tạm thời đừng làm lớn chuyện, tiếp tục âm thầm điều tra, hạn chế càng ít người biết càng tốt." - Quý Đông Nhiên xoa xoa mi tâm dặn dò.

"Dạ, tôi hiểu rồi."

Sáng hôm sau, Ái Linh đến sớm thăm con trai, nhưng bước vào phòng lại chẳng phải cảnh tưởng ân ái quen thuộc của đôi chim câu mà chỉ có một mình Quý Đông Nhiên an ổn ăn sáng xem tin tức.

"Sao chỉ có mình con, bé Vũ đâu?"

Quý Đông Nhiên hơi nghiêng đầu sang nhìn bà, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ đáp:

"Bé Vũ của mẹ tối qua đã về nước gấp rồi, nếu con nhớ không lầm thì người mẹ đến thăm là con mà."

"Gấp như vậy? Có chuyện gì sao? Mẹ đâu nghe Nhã Vân nói gì đâu." - Ái Linh ngạc nhiên hỏi.

"Không phải chuyện gia đình, có liên quan đến học bổng du học của em ấy, lần này trở về để gặp người hướng dẫn lần trước."

Ái Linh "à" một tiếng, chuyện Hạ An Vũ định học tiếp bà có nghe kể qua, nhưng hiển nhiên vì sao cậu mất suất thì đã được hai người kia giấu đi một phần sự thật.

"Nhưng mà đúng là gấp thật đấy." - Ái Linh vẫn cảm thấy kỳ lạ.

"Chủ yếu con muốn em ấy nghỉ ngơi nữa nên mới khuyên về."

Quý Đông Nhiên cũng vừa ăn xong, Ái Linh lập tức giúp con trai mình dọn dẹp bớt rồi mới ngồi xuống vừa gọt trái cây vừa trò chuyện cùng anh.

"Nói cũng đúng, sức khỏe thằng bé trước giờ vốn đã không tốt, dạo này vì lo cho con mà gầy đi thấy rõ."

Quý Đông Nhiên có hơi trầm mặc, Ái Linh thấy con trai mình không nói gì, lo lắng có phải vừa rồi những lời của mình khiến anh buồn hay không, định tìm chủ đề khác thì Quý Đông Nhiên đã lên tiếng trước:

"Phải rồi, hay mẹ kể con nghe về mấy mối tình ngày xưa của mẹ đi."

"Cái thằng này, đã từng tuổi này rồi tự nhiên đòi mẹ kể cái gì thế." - Ái Linh chẳng ngờ con trai lại nói như vậy, ngượng đỏ mặt đánh vào người anh.

Quý Đông Nhiên lại tỏ ra như chuyện bình thường, cười cười nói:

"Dù sao cũng rảnh rỗi, để con trai giúp mẹ nhìn xem trong mấy cuộc tình ngày xưa có ai tốt không? Xinh đẹp như mẹ không thể sống cô đơn được."

"Con nằm viện lâu quá nên đầu óc cũng chập cheng luôn rồi à?" - Ái Linh không vui nói - "Đã từng tuổi này rồi, hơn nữa vừa có tiền vừa có nhan sắc, tội gì mẹ phải dây vào tình yêu làm gì nữa."

"Thật sao, nhưng con thấy quan hệ giữa mẹ và bác sĩ James tốt lắm mà? Đã lâu như vậy mà mỗi lần gặp mẹ đều thấy chú ấy vui ra mặt." - Quý Đông Nhiên tỏ ra không tin hỏi ngược lại.

Ái Linh nghe Quý Đông Nhiên nhắc đến bác sĩ James không khỏi bật cười, nhẹ giọng nói:

"Đúng là so với rất nhiều người yêu thời trẻ của mẹ thì ông ấy là tốt nhất, cũng xem như là người đàn ông cuối cùng mẹ yêu. Nhưng mà đó đã là chuyện quá khứ rồi. Giờ mẹ chỉ xem ông ấy như một người bạn không hơn không kém."

"Người đàn ông cuối cùng mẹ yêu?" - Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày.

Ái Linh hơi mắc cỡ, nhỏ giọng mắng:

"Cái thằng nhiều chuyện này." - Đoạn bà bắt đầu kể - "Thật ra cũng không phải chuyện tình kinh thiên động địa gì. Lúc ấy mẹ cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, James là đàn anh lớp trên, mẹ với ông ấy cùng nhau hoạt động trong câu lạc bộ tiếng Anh, nói chung mẹ con xinh đẹp còn ông ấy thì đẹp trai tài giỏi mà, yêu nhau là chuyện hiển nhiên thôi."

Ái Linh trước giờ đều rất tự tin với nhan sắc của mình, kể cả lúc này ngoài đôi mắt có pha chút dấu ấn thời gian ra thì gương mặt bà chẳng có nổi một nếp nhăn. Quý Đông Nhiên bật cười, nịnh nọt một câu:

"Đúng là mẹ của con rất xinh đẹp. Vậy sau đó thế nào? Tại sao hai người lại chia tay?"

"Ông ấy được học bổng trường H, thật ra thì trước khi đi đã hứa hẹn sau khi học xong nhất định sẽ về nước cưới mẹ rồi." - Ái Linh nhớ lại kể - "Nhưng mà ông ấy học y, không nói đến thời gian học sẽ rất dài, bình thường thời gian gọi về cho mẹ còn không có, xa mặt cách lòng nên mẹ đã chủ động nói chia tay với ông ấy luôn. Sau đó mẹ vừa tốt nghiệp xong liền bị ép cưới ba con..."

Ái Linh thở dài một hơi:

"Haizz, người ta mười tám tuổi xúng xính váy xinh đến giảng đường còn mẹ phải vác bụng bầu nặng nề ở trong bốn bức tường, cho nên con đừng hòng kêu mẹ yêu đương gì nữa, quá đủ rồi."

Quý Đông Nhiên khẽ nhíu mày, nếu như lời mẹ anh nói thì hai người đã chia tay trong êm đẹp, vậy chẳng lẽ anh nghi ngờ James vì chuyện yêu đương năm xưa mà muốn trả thù là sai sao? Quý Đông Nhiên khẽ hít sâu một hơi rồi hỏi:

"Hôm nay không có An Vũ, mẹ đi khám với con được không? Hôm nay chỉ khám lại bên ngoài thôi không có gì lâu đâu."

"Lại nói cái gì đấy?" - Ái Linh bực mình gõ đầu anh - "Con là con trai của mẹ, không phải người dưng mà dùng cái giọng điệu khách sáo đó. An Vũ đi rồi, mấy ngày này mẹ ngủ lại với con."

"Không cần đâu, buổi tối mẹ cứ về đi, ngủ ở đây không thoải mái..."

"Con không cần cãi, mấy giờ khám, nhanh lên mẹ giúp con thay đồ đi gặp bác sĩ."

Quý Đông Nhiên chẳng ngờ mẹ mình lại nhiệt tình đến vậy, sau năm lần bảy lượt từ chối cuối cùng cũng được thuyết phục được bà "giúp" vào nhà vệ sinh tự mình thay quần áo.

"Quý... phu nhân... lại gặp nhau rồi, con dâu đâu sao lại tự mình đến thế này..."

Lúc hai người bước vào phòng khám, James có lẽ chẳng ngờ được, thái độ bình tĩnh của Quý Đông Nhiên càng làm trái tim ông căng thẳng.

Ái Linh mỉm cười trả lời ông:

"Ừm, lại gặp nhau rồi, con dâu tôi bận việc đột xuất phải bay về nước, cuối cùng cũng có cơ hội cho tôi được làm người mẹ tốt."

Nét mặt James hơi sượng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vui vẻ bắt đầu khám cho Quý Đông Nhiên.

"Phải rồi, mẹ cháu thắc mắc rằng chú giỏi như vậy, chẳng lẽ suốt bao năm không có mối tình nào nữa sao?" - Quý Đông Nhiên đột nhiên hỏi.

Động tác James khựng lại, bàn tay cầm ống nghe cũng khẽ siết chặt, Ái Linh càng bất ngờ hơn, lén lút nhéo nhéo con trai mình, chẳng hiểu hôm nay nó ăn cái gì mà nói lắm điều lung tung về mình thế.

"Thật ra thì cũng có nhưng đều chóng vánh và không đủ sâu đậm."

"Tại sao vậy?" - Quý Đông Nhiên tiếp tục hỏi.

"Có lẽ vì tính chất công việc bận rộn khiến nửa kia cảm thấy không vui..." - James qua loa đáp.

Quý Đông Nhiên gật gù "à" một tiếng, đôi mắt chằm chằm quan sát ông, ngay lúc James tưởng chừng như anh đã thôi tò mò chuyện đời tư người khác thì anh bỗng cất giọng nói:

"Hay là vì chú vẫn chưa quên được mẹ cháu? Kiểu như mối tình khó phai..."

Đồng tử James thoáng co lại, mà lần này Ái Linh cũng không nhịn nổi nữa liền mắng anh:

"Rốt cuộc con bị làm sao vậy? Ăn nói không có tí lịch sự gì. Đây là chuyện riêng tư của người ta đấy."

"Con xin lỗi, đột nhiên chỉ tò mò chút thôi. Nếu có làm chú không vui vẫn mong chú tha lỗi."

"Mấy chuyện này có gì đâu mà giận dỗi, cậu cũng chỉ tò mò chút thôi mà."

James cười cười đáp, bàn tay cầm ống nghe siết chặt hơn, khẽ run rẩy.

Đợi khi khám xong hoàn toàn, không khí trong phòng đã yên ắng đến cực điểm, tựa như có quả bom nổ chậm đang đếm ngược từng giây một.

"Được rồi, không có gì cả, mọi thứ vẫn đang tiến triển rất tốt. Có thể ca phẫu thuật sẽ được tiến hành sớm hơn thời gian dự kiến nữa." - James tiễn người ra tận cửa.

"Cảm ơn anh nhiều lắm, nhờ có anh giúp đỡ thằng bé bấy lâu nay." - Ái Linh thở phào nói.

"Không có gì đâu, đều là người quen, đừng nặng chuyện ơn nghĩa làm gì." - James khách sáo đáp.

Quý Đông Nhiên cũng nói tiếng cám ơn, nhưng giọng nói lại chẳng nghe ra được chút cảm kích nào:

"Cháu cũng cảm ơn chú đã giúp đỡ. Cháu là người rất đơn giản, có ơn tất trả có thù tất báo. Người đối tốt với cháu nhất định dù có tán gia bại sản cháu giúp được vẫn sẽ giúp, còn kẻ rắp tăm muốn hại cháu, người cháu yêu quý, dù có mất mạng cháu vẫn bắt kẻ đó phải chôn cùng."

James dường như biến thành pho tượng cứng đơ, về sau Ái Linh hay Quý Đông Nhiên có nói thêm gì cũng không nghe thấy. Mãi đến khi hai người đi xa rồi, cơn giận dữ kiềm chế từ nãy xông thẳng lên đỉnh đầu, nghiến răng chửi thầm một tiếng:

"Thằng ranh con, dám hù dọa tao!"