Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

Chương 96




Lúc Hạ An Vũ ngắt máy với Lâm Kỳ thì trời cũng đã nhá nhem tối, bên ngoài mây đen bao phủ cả một vùng, thi thoảng còn có vài tia sét vạch ngang làm người khác giật mình. Hành lang bệnh viện chỉ có vài tiếng bước chân xen lẫn với tiếng bánh xe lộc cộc vang vọng trong không gian, Hạ An Vũ chẳng hiểu sao nhìn ánh đèn trắng xoa thắp sáng kéo dài đến tận cuối đường lại có chút ớn lạnh dâng lên.

Cậu vẫn quyết định đến chỗ của bác sĩ James, chuyện này hiện chưa xác định được gì, Hạ An Vũ định ngày mai sẽ lén tìm một người có chuyên môn khác để điều tra.

"Sao không có ai hết vậy?"

Phòng làm việc của bác sĩ ở đây không thể tự ý ra vào mà phải thông qua y tá trực quầy, nhưng khi Hạ An Vũ đến lại không nhìn thấy ai cả. Hạ An Vũ loay hoay một lúc mãi mà không có người xuất hiện, định bụng hay thôi đi, trở về với Quý Đông Nhiên đã rồi tính. Cậu cứ ngập ngừng nửa muốn đi nửa muốn tiếp tục chờ, chẳng hiểu sao trong lòng cứ bồn chồn không yên, đến đây rồi thì cảm giác này càng trở nên lớn hơn.

"Khốn kiếp, ông định giam tôi ở đây đến khi nào? Tới lúc thằng tàn phế kia có thể chạy được đến bắt tôi à?"

Giọng đàn ông ồm ồm quen đến nỗi lập tức làm trái tim Hạ An Vũ đông cứng, cậu mở to mắt nhìn chằm chằm vào phía phát ra giọng nói ấy, nhưng tiếp theo đó chỉ là âm thanh gió đập vào cửa sổ, từng cành cây ngọn cỏ bị thổi tung kêu ào ào.

Hạ An Vũ nghĩ mình đã nghe lầm, đầu óc nói rằng phải nhanh chóng quay trở về nhưng thân thể vẫn không nhịn được chậm chạp bước lên.

Khu vực phòng khám sau quầy lễ tân không mở đèn, thứ ánh sáng duy nhất có được là từ căn phòng mà cậu đã đi đến thuộc nằm lòng, càng đến gần, tiếng nói chuyện bên trong càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Nếu phải tốn công đợi chữa cho thằng nhóc đó đến bắt cậu, chi bằng tôi mang cậu ra thẳng đồn cảnh sát để lập công với nhà họ Quý không phải tốt hơn sao?"

"Ai biết được ông đang mưu tính điều gì. Chính miệng ông nói sẽ làm cho lão già đó phải ủng hộ tôi, kết quả thì sao..."

"Đó là lý do vì sao cậu mãi không bằng nó, chỉ mới ngã ngựa lần đầu mà đã tự đào hố chôn mình, giúp cậu được đến đây đã là giỏi lắm rồi."

"Mẹ nó, các người chỉ toàn lũ lừa đảo thôi..."

Quý Hạo Hiên bực dọc lầm bầm, bác sĩ James cũng không thèm chấp nhặt tính trẻ con của hắn, tốt bụng đẩy phần cơm hộp đầy đủ hương sắc đến:

"Hôm nay đổi món cho cậu, cố mà ăn cho có sức đi. Người nhà họ Quý không phải dễ chơi, từ lão già cặn bã, đứa con đốn mạc và đứa cháu tàn phế kia, không phải cậu nói muốn lật là lật ngay được đâu."

"Này, tôi cũng là họ Quý đấy, sao ông không tính tôi vào?" - Quý Hạo Hiên ngấu nghiến nhai cơm như bị bỏ đói rất lâu - "Hay là ông cũng định xử lý tôi sau khi làm gỏi tên anh trai tàn phế kia của tôi?"

"Cậu cũng biết lo xa thật..."

Hạ An Vũ chết lặng đứng bên ngoài, cuộc trò chuyện cứ tưởng là cơn ác mộng chóng vánh lại thực sự diễn ra trước mắt cậu. Người bác sĩ hòa ái như cha mà Quý Đông Nhiên hết mực tin tưởng cũng đang dùng thái độ ấy với loại đã giết chết ông nội của anh, miệng thốt ra những lời ác độc như thể nói về một kẻ mà khiến ông ta căm hận tận xương tủy.

"Này, y tá trực của ông về rồi à?"

"Cậu nói gì vậy, từ đây đến khu đông ít nhất phải nửa tiếng nữa mới về..."

"Suỵt!"

Dưới ánh sáng mờ ảo, Quý Hạo Hiên tinh mắt nhìn thấy có cái bóng hắt ra run rẩy in trên kính, James nhíu mày theo tầm mắt cậu quay lưng về, vừa lúc cái bóng kia cũng rời đi.

"Cậu tốt nhất ở yên đây đừng có lộn xộn."

"Biết rồi, mau đi giải quyết con chuột nhắt kia đi." - Quý Hạo Hiên xua tay rồi tiếp tục ăn cơm, ra chiều sẽ yên phận không quan tâm tới.

Hạ An Vũ nhanh chóng rời khỏi, từ bước nhanh chuyển sang chạy hẳn, không khí bên ngoài đang rất lạnh nhưng đầu cậu lại đổ đầy mồ hôi.

"A!"

"Cẩn thận."

Chẳng biết từ lúc nào James đã xuất hiện trước mặt cậu, bàn tay rắn chắc giữ lại cho Hạ An Vũ không bị ngã ra sau, còn ôn tồn nhắc nhở:

"Hóa ra là cậu ạ, sao bây giờ lại ở đây? Đi đâu mà gấp vậy?"

"Tôi... tôi có chút việc muốn tìm ông thôi. Lúc chiều vẫn chưa đưa thuốc cho ông kiểm tra qua." - Hạ An Vũ cố giữ bình tĩnh, cậu khẽ liếc mắt về phía bảo vệ đang trực, lưng cũng thẳng trở lại.

"À, vậy sao lúc nãy không chịu đưa tôi, cứ đứng lấp ló ngoài cửa làm gì." - James cười cười hỏi.

Đồng tử Hạ An Vũ lập tức co rụt, chân vô thức lùi lại mấy bước, nhưng chỗ bắp tay bị nắm khiến cậu không di chuyển được mấy.

"Ông buông tôi ra trước đi."

Vóc dáng của James là vóc dáng tiêu chuẩn của người phương tây, tầm vóc cao to, dù đã hơn năm mươi nhưng vẫn vượt hẳn hơn so với thanh niên như Hạ An Vũ rất nhiều.

James im lặng không đáp, Hạ An Vũ biết người đàn ông này không định buông tha mình rồi, không do dự lập tức hét lớn:

"Ai đó cứu tôi với... ư..."

Miệng Hạ An Vũ bị James bịt lại, nhưng điều làm cậu sợ hơn cả là bảo vệ vừa đứng đó giờ đã hoàn toàn không thấy tung tích đâu, cả một khu lớn như thế chỉ có mỗi mình cậu và James.

James dường như đối với chuyện bảo vệ đột nhiên mất tích cũng lấy làm ngạc nhiên, ông ta "chậc" một tiếng lẩm bẩm:

"Lại không nghe lời rồi."

Đoạn ông ta liếc về phía Hạ An Vũ, cậu căm phẫn nhìn ông ta trừng trừng, như thể muốn lao vào sống mái một trận cho ra lẽ vậy.

"Yên tâm đi, tạm thời chưa giết cậu đâu."

James dùng giọng điệu như thể đang khuyên nhủ bệnh nhân, bụng dạ Hạ An Vũ cuồng cuộng sự kinh tởm muốn nôn, sau đó, từ trong túi áo, ông ta lấy ra một ống tiêm đã chuẩn bị sẵn, chậm rãi tiêm vào cổ cậu.

Hạ An Vũ cảm thấy cổ nhói đau đớn, nhưng không kịp phản kháng thì đầu óc đã nặng trĩu, dần dần mất đi giác, trước khi ngất lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Quý Hạo Hiên đang ung dung tiến lại gần.

"Xử lý nhanh thật đấy, lúc nào ông cũng thủ sẵn thuốc trong người à?"

"Tại sao cậu không nghe lời tôi? Tên bảo vệ đó sao rồi?" - James nhíu mày chất vấn hắn ta.

"Dụ ra chỗ vắng rồi gõ một gậy thôi." - Quý Hạo Hiên thản nhiên nói - "Nếu không anh dâu tôi kêu người đến thì ông đừng nghĩ trốn thoát."

James cười khẩy với kẻ lo chuyện bao đồng, ông ta chẳng phải kẻ điên mà dửng dưng đi bắt người dưới mắt hàng tá bảo vệ như vậy, hiển nhiên trước khi đến đây đã bí mật điều người phân tán toàn bộ lực lượng khỏi khu vực này rồi, đối phó một tên càng không nhầm nhò gì.

"Cảm ơn lòng tốt của cậu. Nếu rảnh rỗi thì mau giúp tôi một tay đi."

Quý Hạo Hiên khẽ nhún nhún vai, bước sang vác Hạ An Vũ lên.

"Vậy định xử lý thế nào? Giết người diệt khẩu?"

"Cậu dám giết?" - James khẽ liếc hắn.

"Sao lại không?" - Quý Hạo Hiên cười cười nói - "Nhưng con hàng này ngon như vậy, làm sao có thể giết liền được..."

"Bớt nói nhảm đi, trong đêm nay tôi sẽ sắp xếp cho cậu mang người rời khỏi đây đến nơi tôi đã chuẩn bị."

"Mẹ nó, ông còn có nơi khác vậy mà bắt tôi trốn chui trốn nhủi trong cái bệnh viện này!" - Quý Hạo Hiên vừa nghe có thể rời khỏi bệnh viện thì không khỏi nổi khùng với James.

James đau đầu không thôi, chẳng muốn phí hơi sức đâu mà đôi co với hắn, kế hoạch giữa chừng có biến động cũng đủ làm ông ta bực lắm rồi, một tia chớp xẹt ngang bầu trời lóe sáng trên mặt, dưới đáy mắt thoáng hiện lên hận thù không diễn tả được.