Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

Chương 91




Đám tang Quý Đình Huy diễn ra vào một ngày u ám, có rất nhiều người đến dự, đi theo đoàn người áo đen là nhóm phóng viên hy vọng săn thêm được thêm chút tin tức hot kiếm ăn.

Quan tài hạ táng vào lòng đất lạnh lẽo, vài giọt mưa rơi xuống vai áo, dần dần trở nên nặng hạt, đám đông nhau nhau lấy dù ra che, Hạ An Vũ cũng vội vàng bung ô cho Quý Đông Nhiên.

Quý Đông Nhiên lặng lẽ nhìn cỗ quan tài bị lắp đi, cảm thấy hóa ra đời người dù huy hoàng đến mấy đi đến cuối cùng cũng chỉ còn chiếc hộp kín bưng, thân xác trở về với cát bụi.

Dòng người dần dần tản đi bớt, Ái Linh hỗ trợ tiễn khách, Lâm Kỳ thì không biết ai đến tìm, vừa kết thúc buổi lễ đã bị kéo đi mất, chỉ còn một mình Hạ An Vũ yên lặng đứng phía sau che ô cho Quý Đông Nhiên, sau lưng áo đã bị nước mưa dội ướt.

Cậu biết hiện tại tâm trạng của Quý Đông Nhiên đang rất kém, dù cho sau này Quý Đình Huy có đối xử tệ với anh thế nào thì trong thâm tâm anh vẫn còn tình thân đã tồn tại suốt mấy mươi năm trời.

Quý Đông Nhiên cũng bị ướt, chiếc ô bé nhỏ không đủ sức che chắn cơn mưa nặng hạt, tuồng như hơi lạnh càng khiến anh trầm lặng hơn.

"Dự báo thời tiết nói cơn mưa này không dài đâu, tầm đến chiều sẽ mau chóng tạnh thôi."

Giọng nói trên đỉnh đầu phát ra hòa với tiếng mưa ồn ào, vừa bình thản vừa ấm áp. Quý Đông Nhiên ngẩng lên nhìn cậu, đôi mắt lập tức chìm vào con ngươi đen láy trong trẻo, Hạ An Vũ đều đều nói tiếp:

"Cơn mưa này lớn nhưng không dài, mưa tạnh rồi còn có thể ngắm cầu vồng." - Hạ An Vũ híp mắt cười - "Không biết cầu vồng chỗ này có gì đẹp hơn ở chỗ em không nữa?"

Quý Đông Nhiên hơi sững người, tựa như vừa tỉnh khỏi mộng mị nhưng cũng tựa như bị nụ cười ấy chuốc say. Thư ký nhỏ không biết từ lúc nào đã cúi mặt mình sát xuống mặt anh, một bàn tay vịnh lấy má anh dịu dàng nói:

"Đông Nhiên, nhìn em, anh sẽ không sao đâu. Từ nhỏ đến lớn anh là người rất may mắn, anh gặp nhiều chuyện như vậy, chẳng phải đều vượt qua cả sao?" - Giọng Hạ An Vũ bắt đầu hơi nghẹn lại - "Anh bị tai nạn lớn như vậy, chẳng phải vẫn đang sống sờ sờ sao? Anh bị người ta ức hiếp dồn đến đường cùng như vậy, chẳng phải vẫn giành được chiến thắng đó sao? Còn nữa..."

"An Vũ..." - Quý Đông Nhiên phát hiện khuôn mặt ướt nhẹp của Hạ An Vũ có giọt nước mắt xen lẫn với nước mưa chảy xuống, nhẹ nhàng đáp lên mặt anh nóng hổi.

"Còn nữa... Anh sợ không lấy được em... chẳng phải bây giờ chúng ta đã là chồng chồng hợp pháp rồi sao? Cho nên... anh nhất định cũng sẽ vượt qua lần này mà..."

Quý Đông Nhiên cẩn thận lắng nghe từng chữ mà Hạ An Vũ thốt ra, cuối cùng khẽ cong khóe miệng nhỏ giọng đáp:

"Ừm... Tôi biết rồi, cảm ơn em..."

Thời điểm hai người quay trở về nhà tang lễ đám phóng viên cũng tản đi phần nào, cả hai đều đã bị nước mưa tạt gần như ướt toàn bộ, khí ẩm ngắm vào da thịt lạnh đến run rẩy.

"Vào uống chút trà nóng đi, mau chóng thu dọn xong rồi trở về nghỉ..."

"Rốt cuộc các người muốn thế nào mới buông tha cho con trai tôi?"

Tiếng phụ nữ lanh lảnh quen thuộc vang lên cắt ngang lời dặn dò của Quý Đông Nhiên. Hai người khẽ liếc nhìn nhau một cái sau đó Hạ An Vũ nhanh chóng đẩy xe lăn vào.

"Bây giờ con trai cô đã giành được công ty rồi, con trai tôi đâu còn gì đâu, làm ơn buông tha cho nó đi mà."

Vừa vào trong đã nghe thấy tiếng khóc lóc đinh tai nhức óc, Lý Quế Chi chẳng còn dáng vẻ xinh đẹp kiêu ngạo của ngày thường. Quần áo phối tùy ý, tóc tai bù xù, khuôn mặt tiều tụy không trang điểm, nước mắt ngắn dài luyên thuyên không dứt.

"Tôi cũng nói nãy giờ mà cô không hiểu sao? Vụ việc của con trai cô đã không còn nằm trong tầm với của chúng tôi nữa." - Ái Linh phiền chán trả lời.

"Mẹ tôi nói đúng đó, Quý Hạo Hiên giết người, bây giờ cảnh sát cũng đã vào cuộc rồi, nhà họ Quý không thể can dự được." - Quý Đông Nhiên trầm giọng lên tiếng.

Lý Quế Chi giật mình quay người lại, đôi mắt lập tức không giấu sự hận thù, bà ta gào to hơn:

"Con tao giết người lúc nào? Là do lão già đó tự lên cơn đau tim rồi chết thôi!"

"Camera giám sát đã ghi lại cảnh hắn ta ép ông nội lên cơn đau tim rồi, nhân chứng hiện trường cũng đã khai báo đầy đủ, lần này không phải là do chúng tôi không muốn tha cho hắn, là hắn tự chuốc lấy thôi."

Lý Quế Chi sững sờ nhìn gương mặt không chút cảm xúc nào của Quý Đông Nhiên hòng tìm ra vài tia thương hại nhưng chẳng thể. Đầu óc bà ta đau như búa bổ, ngực phập phồng kịch liệt, bà không chấp nhận nổi những gì Quý Đông Nhiên vừa nói, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt anh:

"Là mày, chính là mày hại nó! Từ trước tới giờ mày vẫn luôn hận mẹ con tao. Hận tao xinh đẹp chiếm được con tim của ba mày, sao mày không trách là bởi vì mẹ mày vốn vô dụng không biết giữ chồng?"

Lý Quế Chi nói năng lộn xộn, giống như người phát bệnh điên chửi loạn cả lên. Ái Linh cảm thấy phiền phức liền xoay người đi gọi bảo vệ đuổi đi.

"Mày đi đâu, là mày xúi giục con trai mày hại con trai tao phải không? Có giỏi thì đường đường chính chính đấu với nhau, đừng có đi núp bóng con trai như vậy! Đồ con đàn bà hèn hạ!"

"Đau, buông ra!"

Lý Quế Chi vừa liếc thấy bóng dáng Ái Linh bước chân đi thì lập tức vươn tay túm lấy tóc bà kéo lại. Quý Đông Nhiên và Hạ An Vũ giật mình, cậu vội chạy sang muốn kéo bà ta ra.

"Bà làm gì vậy, mau buông ra đi!"

"Lũ ác quỷ, chúng mày hại con tao, tao liều với chúng mày!"

Lý Quế Chi chẳng kìm chế được bản thân nữa, móng tay bà ta chọc lung tung quào trúng cả hai người. Quý Đông Nhiên đã gọi bảo vệ, đám đàn ông cao lớn ồn ào chạy vào.

Xoảng!

Lý Quế Chi nhìn thấy nhiều người đang xông về phía mình, mắt bà ta đỏ lên, tay chộp lấy chai rượu gần đó đập mạnh xuống, điên cuồng chỉa đầu nhọn về phía tất cả:

"Tất cả tránh ra, nếu không tao giết hết bọn bây!"

Hạ An Vũ nhanh chóng kéo Ái Linh về phía mình, Quý Đông Nhiên liếc nhìn thấy mấy vết ngón tay còn rướm máu trên người mẹ mình và cậu, ánh mắt càng tối đi, anh lạnh giọng cất tiếng:

"Bỏ cái chai đó xuống và nhanh chóng cút khỏi đây, bằng không thì không chỉ cảnh sát, nhà họ Quý này cũng không buông tha cho mẹ con bà đâu."

"Mày có bao giờ buông tha cho mẹ con tao đâu!" - Lý Quế Chi hét lên, nước mắt nước mũi tràn ra nhoe nhoét cả gương mặt xinh đẹp - "Tao hỏi mày lần cuối, mày có tha cho con trai tao không?"

"Bà bỏ chai xuống, chúng tôi sẽ cân nhắc."

Hạ An Vũ tìm cách xoa dịu tình hình, trong lúc đó có hai người đang phối hợp lẻn ra sau Lý Quế Chi tìm cách không chế người lại.

"Mày là cái thá gì mà đòi cân nhắc tính mạng của con tao? Mày chỉ là đồ bệnh hoạn lẳng lơ leo lên giường ông chủ thôi!"

Đôi mày Quý Đông Nhiên càng nhíu chặt hơn, nhưng thấy tình hình hai người kia sắp tiếp cận được Lý Quế Chi thì cũng hạ giọng hùa theo:

"Cậu ấy nói đúng đấy, nếu bà chịu bỏ chai xuống, ngoan ngoãn rời khỏi đây, tôi đảm bảo sẽ thuê luật sư giỏi nhất bào chữa cho con bà."

Lý Quê Chi bị lời nói của Quý Đông Nhiên làm cho hơi ngẩn người, ngay giây phút lơ là ấy, hai bảo vệ lập tức nắm lấy tay bà ta muốn khống chế. Lý Quế Chi giật mình, vung thẳng tay quẹt một đường máu qua khiến cậu ta đau đớn mà lùi về phía sau.

Ánh mắt Lý Quế Chi đầy lửa giận, không chần chừ lập tức cầm chai lao về phía Quý Đông Nhiên:

"Thằng chó, mày lừa tao! Tao giết mày!"

"Đông Nhiên!"

Mọi thứ dường như xảy ra trong chớp nhoáng làm con người ta không kịp bàng hoàng, Hạ An Vũ ôm bụng ngã khuỵu trước mặt Quý Đông Nhiên, vết máu đỏ tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay đập vào chói mắt. Lý Quế Chi đã bị khống chế, miệng vẫn điên cuồng gào thét những câu chữ hận thù.

"An Vũ, con sao rồi."

Ái Linh hoảng hốt quỳ xuống muốn xem xét, Hạ An Vũ nén đau cười cười đáp:

"Con không sao..."

"Máu, chảy nhiều máu quá, mau gọi cấp cứu!"

Tiếng hít thở nặng nề kèm theo vạt áo trắng đã thấm đỏ khiến Ái Linh không giữ được bình tĩnh. Hạ An Vũ ngẩng đầu tìm kiếm Quý Đông Nhiên, nhưng tầm mắt lập tức bị một bóng đen cao lớn che khuất, cơ thể rã rời được ôm lấy.

"Em không sao mà, chỉ là vết thương ngoài da thôi, đừng sợ..."

Cậu thều thào vỗ về anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc len vào từng hơi thở, yên tâm nhắm mắt lại.