Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

Chương 90




Quý Đình Huy đã vào phòng cấp cứu hơn ba tiếng đồng hồ, bên ngoài Hạ An Vũ, Quý Đông Nhiên, Lâm Kỳ, Vương Hạc cùng Ái Linh cũng đến, không khí xung quanh nặng nề căng thẳng.

Chờ thêm ba mươi phút nữa, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, tất cả vội tiến lên quay quanh bác sĩ phẫu thuật, Quý Đông Nhiên cất giọng hỏi:

"Ông nội của tôi sao rồi bác sĩ?"

Bác sĩ thở dài rút bao tay ra lắc đầu đáp:

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Bệnh nhân đã suy đa tạng, cả nhà nên chuẩn bị tinh thần."

Có tiếng hít sâu kinh ngạc, trong phút chốc mọi thứ trở nên trầm lắng, Quý Đông Nhiên thấp giọng hỏi:

"Vậy bây giờ đầu óc ông tôi còn tỉnh táo không? Có thể cho chúng tôi vào gặp được không?"

"Được, mọi người có lời gì thì tranh thủ nói với ông cụ đi."

Nhận được lời đồng ý từ bác sĩ, tất cả nhanh chóng tiến vào. Quý Đình Huy nằm trên giường, sắc mặt lúc này lại hồng hào tươi tỉnh hơn so với khi gặp ở công ty rất nhiều. Ông đưa mắt nhìn một lượt những người bước vào phòng, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc đồng thời cũng là những kẻ mà ông không rõ còn bao nhiêu phần cảm tình đối với mình.

"Ông nội, ông thấy sao rồi?" - Quý Đông Nhiên hỏi.

"Chưa chết được."

Quý Đình Huy thều thào đáp, đoạn tầm mắt ông rơi vào Hạ An Vũ đang đứng phía sau Quý Đông Nhiên, càng nhìn càng thấy nực cười, cất tiếng nói:

"Đúng là anh càng lớn càng giống ba của anh, giống nhất là chống lại lão già này."

"Chuyện giống ba con không phủ nhận, dù gì con cũng là máu mủ." - Quý Đông Nhiên bình thản đáp - "Nhưng chí ít con cũng không phải hèn nhát như ba chịu sự áp bức của ông, cuối cùng đến chết còn phải mang thêm cái danh đàn ông phụ bạc."

"Anh..."

Quý Đình Huy muốn nổi giận, nhưng dường như cảm thấy mọi thứ lúc này là vô nghĩa, ông bật cười khùng khục, ánh mắt mông lung nhìn trần nhà trắng xóa.

"Ba, ba đang bệnh, đừng vì vài lời của con trẻ mà nổi giận." - Ái Linh cũng thấy giờ phút này tranh cãi quả thực không phải, cẩn thận nắm lấy bàn tay nhăn nheo của ông nói - "Ba có lời nào muốn nói với tụi con không? Hoặc có muốn dặn dò gì để tụi con làm không, tụi con nhất định cố hết sức làm cho ba..."

Quý Đông Nhiên cũng dịu giọng lại:

"Mẹ con nói phải đó. Mấy chậu hoa quý trong vườn của ông mấy hôm nay bác Vương đã chăm sóc rất kĩ rồi. Chăn nệm đều đã thay mới sạch sẽ, cả lô trà Long Tỉnh ông thích nhất cũng đã được giao đến, ông có còn muốn gì nữa không?"

Sắc mặt Quý Đình Huy dần tối đi, không cần đến lời nói tránh né của mẹ con Quý Đông Nhiên, Quý Đình Huy cuối cùng cũng cảm nhận được sinh mệnh đang dần lụi tàn của mình. Khóe mắt lão già tám mươi mấy tuổi đỏ hoe, ông yếu ớt quay đầu sang nhìn đứa cháu đang thẳng lưng ngồi bên cạnh mình, dường như chiếc xe lăn bé nhỏ cũng chẳng thể giam nổi khí thế của nó.

"Ông nội ơi! Con về rồi! Hôm nay ông dẫn con đi công viên nha!"

Tiếng trẻ con cười khúc khích vang lên bên tai, Quý Đình Huy nhìn thấy đứa nhỏ đáng yếu ríu rít ôm chân ông, khóe miệng chẳng đặng mà cong lên.

"Xin lỗi ông Quý, chân của tổng giám đốc Quý e rằng tạm thời không thể đi lại được."

"Mấy người nói cái gì? Cháu tôi sao có thể bị liệt được?"

"Xin ngài đừng quá kích động, bây giờ y học đã rất tiến bộ, nhất định sẽ có cách chữa cho ngài ấy..."

"Vậy là bây giờ vẫn không có cách? Phải chờ đến bao giờ? năm năm, mười năm, năm mươi năm, hay cả đời? Các người có biết nó người thừa kế duy nhất của tập đoàn K không?"

Hình ảnh đứa nhỏ biến mất, Quý Đình Huy giật mình nhìn lại Quý Đông Nhiên, cuộc cãi vã cuối cùng cả hai không nể nang gì rạch mặt lẫn nhau, đứa cháu luôn ổn trọng lần đầu tiên nổi giận với ông, chọc ông tức đến nỗi nhập viện.

Từng hình ảnh giống như một bộ phim lần lượt chạy qua đầu, Quý Đình Huy phát hiện kí ức của mình toàn bộ đều là Quý Đông Nhiên, đến cả vợ cùng con trai chỉ đơn giản lướt qua chớp nhoáng.

"Ông nội, ông có sao không? Có gì muốn nói không?"

Quý Đông Nhiên cũng phát hiện tình trạng Quý Đình Huy không ổn, anh cẩn thận cúi xuống nhẹ giọng hỏi lại lần nữa. Quý Đình Huy run rẩy nắm lấy tay anh, cổ họng cố đẩy ra từng chữ một:

"Xin... lỗi... Xin... lỗi..."

Tim Quý Đông Nhiên hẫng một nhịp, anh ngẩn người nhìn ông, nhưng Quý Đình Huy đã chẳng thể trụ nổi nữa, nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt rồi dần dần mất đi ánh sáng, bàn tay nắm lấy tay anh cũng buông lỏng.

"Ông nội?"

Đôi mắt Quý Đình Huy đã khép lại. Quý Đông Nhiên gọi ông một tiếng, đáp lại anh là âm thanh điện tâm đồ thông báo trái tim của ông nội đã ngừng hoạt động.

Tin tức chủ tịch tập đoàn K qua đời nhanh chóng lan truyền khắp nơi, chấn động hơn cả là cái chết của ông còn có liên quan đến cậu chủ thứ hai nhà họ Quý, thu hút đám phóng viên suốt ngày canh chừng theo dõi xung quanh công ty và nhà ở.

"Chà, núp lộ liễu như vậy, rốt cuộc muốn săn tin gì chứ? Chẳng phải tất cả đều đã công bố hết rồi sao?" - Lâm Kỳ ngồi trên ban công nhà Quý Đông Nhiên nhìn xuống cảm thán.

Hắn đang cùng với Ái Linh và Quý Đông Nhiên phụ giúp chuẩn bị tang lễ cho Quý Đình Huy, bởi vì Quý Đông Nhiên còn phải quản lý công ty, thêm nữa phía cảnh sát đã liên hệ để điều tra nên quả thật càng không có thời gian nghỉ ngơi.

"Lúc nãy vừa rời khỏi sở cành sát đã bị một đám phóng viên bu vào, tôi suýt đánh rơi anh ấy ở lại luôn."

Hạ An Vũ than thở, vội rót cốc nước cho Quý Đông Nhiên.

"Cậu cứ đánh rơi ở đó đi, chồng cậu bây giờ giống bé gấu dâu vậy, tự sẽ biết đường mò về với chồng yêu thôi haha."

Lâm Kỳ trêu ghẹo, Quý Đông Nhiên uống xong cốc nước cảm thấy lấy lại chút sức lực, anh bảo với Hạ An Vũ muốn đi tắm, cứ thế tự mình di chuyển xe lăn vào trong phòng.

"Chậc, hiếm khi thấy chú ấy im lặng như vậy."

Hạ An Vũ nhíu mày nhìn theo hướng Quý Đông Nhiên rời đi, trong lòng thở dài một tiếng.

Trời đêm gió lạnh, Lâm Kỳ đã trở về căn hộ của mình từ lâu, Hạ An Vũ tỉnh dậy, phát hiện chỗ bên cạnh mình trống không liền rời giường ra khỏi phòng.

Ngoài phòng khách tối om, chỉ có chút ánh sáng từ ban công hắt vào, Hạ An Vũ nhìn thấy Quý Đông Nhiên đang ngẩn người, trên tay còn cầm ly rượu vô thức lắc qua lắc lại.

Quý Đông Nhiên cứ bần thần như thế mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng thủy tỉnh va chạm, chất rượu đỏ sóng sánh rót vào một ly khác, Hạ An Vũ cụng nhẹ với ly của anh một cái.

"Sao lại ra đây? Ngoài này lạnh lắm."

"Anh cũng biết nói là ngoài này lạnh à?" - Hạ An Vũ nhấp một ngụm, cậu thở ra một hơi thỏa mãn - "Nể tình tâm trạng anh không tốt, em không so đo với anh đó."

Quý Đông Nhiên mỉm cười, đoạn anh cũng uống một ngụm. Hạ An Vũ khẽ liếc nhìn anh, cậu cất tiếng:

"Anh đừng đau lòng quá, đến phút cuối ông cũng nói với anh câu xin lỗi, chắc đã ra đi thanh thản rồi."

Buổi chiều hôm đó sau khi làm thủ tục nhận xác, Quý Đông Nhiên liền ngồi im lặng ngoài hành lang rất lâu. Hạ An Vũ vừa đóng tiền xong trở về đã thấy cảnh này, cậu chầm chậm bước qua đó ngồi cùng anh.

Cậu không biết phải nói gì cho phải, chỉ im lặng ở bên anh gần nửa tiếng đồng hồ, khu làm thủ tục người qua kẻ lại ồn ào, nhưng cậu vẫn nghe rõ mồn một những gì anh nói với mình:

"Ông nội nói... xin lỗi..."

Sau khi Quý Đình Huy mất, anh cũng không biết có phải mình đau lòng hay không, cơ thể dường như bị ai đó khoét một lỗ, trống rỗng khó chịu.

"Dĩ nhiên là anh đau lòng rồi. Lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt, hơn nữa anh có phải thù hận gì với ông nội đâu mà không đau lòng."

Gió đêm lạnh làm Hạ An Vũ hơi rụt người, Quý Đông Nhiên lắc lắc đầu, tịch thu luôn ly rượu của cậu rồi nói:

"Hiểu lòng người như vậy nhưng làm ơn cũng hiểu cơ thể mình dùm tôi đi, mau vào trong."

Hạ An Vũ cười cười, lạch bạch đứng dậy đẩy Quý Đông Nhiên vào trong, sau đó hài lòng cùng anh trở về giường nệm ấm áp, chui vào lòng anh rồi vươn tay ôm lấy.

"Có lẽ đúng như em nói, tôi quả thật không hận ông nội. Tôi không khóc nổi, nhưng lại cảm thấy rất khó chịu."

"Sao lại có thể không khó chịu được. Ông nội thương anh nhiều năm như vậy, đột nhiên lại đối xử với anh không tốt, rồi đến tận lúc cảm thấy hối lỗi rồi thì cũng rời đi, chỉ đơn thuần để lại một câu nói ngắn gọn, chắc chắn là anh thấy không cam lòng rồi."

Quý Đông Nhiên cười cười luồn tay ra sau xoa mái tóc Hạ An Vũ, có lẽ cậu nói đúng, anh không hận Quý Đình Huy, chỉ là đau lòng, đau lòng vì ông nội mình thương nhiều năm lại trở nên xa cách lạ lùng, đau lòng vì cuối cùng ông cũng chịu xin lỗi mình rồi, nhưng lại không còn cơ hội nào để hai ông cháu lần nữa đối diện nhau.

"Phá lệ hôm nay anh buồn, để thư ký này sẽ làm chút trị liệu xoa dịu cho tổng giám đốc, được không?"

Hạ An Vũ cọ mũi mình vào mũi anh cười nói, Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày đáp:

"Đa năng như vậy, được rồi, tôi sẽ thử trị liệu của em."

Hạ An Vũ nhìn gương mặt đẹp trai phóng đại trước mắt, có chút hồi hộp, lỗ tai cũng nóng lên. Cậu từ từ nhắm mắt lại, chậm rãi kề môi mình vào môi anh.

Quý Đông Nhiên cũng rất kiên nhẫn chờ đợi, cảm giác ấm áp rụt rè khi bốn cánh môi chạm vào nhau làm anh tê dại còn hơn bất kì nụ hôn ướt át nào khác.

Hạ An Vũ muốn học theo cách Quý Đông Nhiên hôn mình, nhưng lý thuyết mười điểm thì thực hành không cố nổi điểm hai. Cậu cứ lần lữa mãi ở đoạn cọ môi anh, sau cùng có chút sốt ruột liền thử vươn đầu lưỡi liếm nhẹ một cái.

"Trị liệu kém như vậy? Xem ra em còn cần phải học thêm."

Quý Đông Nhiên không nhịn được bật cười, Hạ An Vũ bị anh làm cho xấu hổ, giận dỗi nói:

"Vậy thì anh chờ em học thêm đi... ưm..."

Đôi môi lần nữa bị cướp lấy, khoang miệng cũng nhanh chóng bị chiếm giữ, Quý Đông Nhiên tựa như con sói đói, hôn đến Hạ An Vũ không kịp thở, nhưng cũng say mê chẳng rời đi nổi.

Ánh đèn ngủ mờ tối, Quý Đông Nhiên cười cười chạm vào đôi môi đã bị dày vò cho sưng đỏ của thư ký nhỏ, cưng chiều nói:

"Không cần chờ thêm, để tôi dạy em ngay bây giờ..."