Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 47




Trong đêm mùa đông vắng vẻ, ánh đèn đường kéo dài hai bóng người gần như không thể tách ra khỏi nhau.

Trì Tuyết Diễm nhịn không được nghĩ, thì ra cùng người yêu ôm nhau, là cảm giác thế này.

Không giống như vòng tay dịu dàng của ba mẹ khi còn nhỏ, cũng không giống những cái ôm kỷ niệm thỉnh thoảng giữa bạn bè.

Cậu vươn tay vòng quanh người gần trong gang tấc bên cạnh mình, ngón tay vô thức nắm lấy áo khoác sau lưng, hô hấp thì vùi vào bả vai đối phương.

Giống như bông tuyết từ trên trời rơi xuống bãi cỏ trên mặt đất, trượt theo cọng cỏ xanh, rồi nhẹ nhàng tan chảy trên đó.

Cảm giác này, đặc biệt như một nụ hôn.

Người lần trước làm cho cậu biết được cảm giác hôn, cũng là cùng một người này.

Chỉ là Hạ Kiều lúc đó bình tĩnh và tự nhiên hơn.

Lúc này lại giống như học sinh gặp phải đề bài mới, sau một lúc lâu cũng không tìm ra cách giải thích hợp nhất.

Trì Tuyết Diễm cảm nhận rõ ràng sự vụng về xen lẫn luống cuống này, người bên cạnh nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để bày tỏ nỗi lòng, chỉ có nhịp tim sâu trong lồng ngực trở nên đặc biệt rõ ràng, mất đi trật tự lạnh lùng bình tĩnh vốn có.

Trong buổi tối yên tĩnh dòng người đã biến mất hết, nó giống như âm thanh duy nhất còn lại của cả thế giới.

Vì vậy, Trì Tuyết Diễm vùi đầu trên vai anh nhẹ nhàng mở miệng, mang theo một nụ cười bị che lấp: "Tiếng tim đập của anh ồn ào quá."

So với câu "Anh yêu em" dường như có thể nói ra một cách dễ dàng kia, cậu càng thích nghe nhịp tim bản năng nhất.

Đó là câu trả lời không thể làm giả được.

Khi giọng nói của cậu vang lên một lần nữa, người đột nhiên trở nên vụng về vì lời tỏ tình của cậu, dường như cuối cùng đã lấy lại tinh thần.

Một giây sau, Trì Tuyết Diễm cách tiếng tim đập ồn ào kia càng gần hơn.

Người được cậu ôm không còn do dự nữa, cánh tay mạnh mẽ bao quanh eo cậu, trân trọng như cầu mong mà có được.

Hạ Kiều nói: "Ngày hôm đó khi nhìn thấy em ở bên kia đường, đã rất muốn ôm em."

"Hôm nào?"

"Buổi sáng ngày sinh nhật tôi."

Trì Tuyết Diễm liền nhớ lại chuyến phiêu lưu trong khuôn viên trường đại học vào buổi sáng.

Hạ Kiều mặc áo khoác của cậu đứng trên vỉa hè đối diện thất thần, cho đến khi cậu dùng điện thoại gọi qua, bởi vì lười qua đường lần nữa.

Thì ra khoảnh khắc đó anh đang suy nghĩ về chuyện này.

Hôm nay anh lại khoác áo của mình cho mượn.

Thời gian luôn luôn tuyệt vời như vậy.

"Bây giờ sắp đến sinh nhật em rồi." Trì Tuyết Diễm ở trong ngực anh nói, "Không cần dẫn em đi phiêu lưu, giúp em cắt bánh kem là đủ rồi."

Hạ Kiều làm việc tỉ mỉ hẳn là có thể cắt bánh kem đẹp hơn, để mỗi bông hoa bằng kem đều vẫn giữ được vẻ nở rộ.

"Được."

"Cũng không cần phải cố gắng đối xử tốt hơn với em nữa, hiện giờ đã rất tốt rồi."

Ngay cả trong giai đoạn chưa yêu của cuộc hôn nhân thỏa thuận, cách Hạ Kiều đối xử với cậu cũng rất hoàn hảo.



"Được."

Trì Tuyết Diễm lại cười: "Có phải anh chỉ biết nói chữ này không?"

"Không phải." Hạ Kiều nghiêm túc đáp lại lời trêu chọc của cậu, ngược lại hỏi, "Em có lạnh không?"

"Không lạnh." Trì Tuyết Diễm cũng nghiêm túc trả lời, "Nhưng em muốn về nhà."

Hạ Kiều không nói chữ Được nữa.

Anh buông người trong ngực ra, sau đó lại nắm chặt tay Trì Tuyết Diễm bị gió thổi đến hơi lạnh.

Trên đường về nhà, sự nồng nhiệt chảy giữa các ngón tay quấn quýt, ngay cả mùa đông cũng trở nên nhạt nhoà.

***

Đêm 29 Tết.

Thịnh Tiểu Nguyệt hiếm khi không canh giữ trước TV tập trung xem chương trình phim truyền hình lúc tám giờ, mà thỉnh thoảng đảo qua đảo lại bên cửa sổ, ngóng nhìn động tĩnh bên ngoài.

Cho đến khi âm thanh quen thuộc của chiếc xe truyền đến từ xa đến gần, đôi mắt của bà đột nhiên sáng lên, vội vàng đi ra ngoài.

Chiếc xe sang màu đen dừng lại ở cửa nhà, một lát sau, tài xế tiếp tục lái xe vào ga ra.

Hai bóng người được ánh trăng bao phủ thoạt nhìn rất gần nhau.

Tầm mắt Thịnh Tiểu Nguyệt lướt qua vườn hoa vẫn còn hoa tươi nở rộ vào mùa đông, nhìn thấy đôi bàn tay nắm chặt nhau dưới góc áo.

Kết hôn được nửa năm, tình cảm hình như tốt hơn trước.

Bà không khỏi cười thật tươi, đứng ở bên cánh cửa có ánh đèn ấm áp, vội vàng vẫy tay chào hai người đang sóng vai đi tới đây.

Công ty Hạ Kiều mấy ngày trước đã nghỉ làm, phòng khám của Trì Tuyết Diễm mãi đến tối nay sau khi tan tầm, mới chính thức bắt đầu nghỉ Tết nguyên đán.

Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau về nhà sau khi kết hôn.

Thịnh Tiểu Nguyệt đã sớm bảo người giúp việc trong nhà dọn dẹp phòng Hạ Kiều, đặt đồ dùng sinh hoạt hoàn toàn mới cho hai người, chăn drap trải giường mới giặt xong đem phơi nắng rất ấm áp.

Để kỷ niệm dịp Tết đặc biệt từ một nhà bốn người biến thành một nhà năm người này, ngay cả câu đối Tết đã chuẩn bị xong bà cũng không để cho ai dán lên, muốn chờ hai người bọn họ cùng dán.

Bà muốn nhìn hình ảnh tiểu Trì dán câu đối Tết.

Đáng tiếc hôm nay quá trễ, thằng bé lại đi làm suốt cả ngày, chắc chắn đã mệt rồi, chỉ có thể chờ ngày mai.

Ngày mai là ngày giao thừa, ban ngày không có gì để làm, thì sẽ làm những chuyện lặt vặt này.

Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều vào cửa rồi, đầu tiên là bị Thịnh Tiểu Nguyệt lôi kéo hỏi dài hỏi ngắn, sau đó trò chuyện đơn giản vài câu với Hạ Hoài Lễ và Hạ Tiêu đã nghỉ làm ở nhà.

Ngôi nhà to đẹp rộng rãi, một cảnh tượng yên bình và hạnh phúc.

Cảm giác cả nhà đều ở bên cạnh, khiến Thịnh Tiểu Nguyệt nở nụ cười suốt cả buổi tối.

Trì Tuyết Diễm kể chuyện một bệnh nhân nhỏ vừa mới tăng ca xử lý, ngay cả những thuật ngữ nha khoa có chút xa lạ kia nghe cũng đặc biệt thú vị.

Nhưng bà vẫn rất có chừng mực, sau khi đưa hai người đến phòng ngủ Hạ Kiều, liền cười khanh khách thả cho bọn họ tự do.

"Hạ Kiều, con tự mình dẫn tiểu Trì đi dạo quanh nha, phòng chơi game của con cũng đã quét dọn rồi, tiểu Trì có thích chơi game không?"

Bà cẩn thận dặn dò: "Nếu đói thì đi đến phòng ăn vặt, mẹ đã mua rất nhiều đồ ăn ngon, hoặc gọi dì dậy làm cho."

"Biết rồi, mẹ." Hạ Kiều đáp: "Chúc ngủ ngon."

Trì Tuyết Diễm cũng nói chúc ngủ ngon với bà.

Khi đưa mắt nhìn Thịnh Tiểu Nguyệt rời đi, cậu nghĩ, có lẽ cậu sẽ không gọi bà là dì Tiểu Nguyệt nữa.

Trong một ngôi nhà ấm áp như vậy, tiếng mẹ dường như là một cách gọi phù hợp hơn.

Không liên quan đến huyết thống, cũng không liên quan đến hôn nhân, anh chỉ muốn dùng cách giống Hạ Kiều để gọi người mẹ rất dịu dàng này.

Huống hồ, ba mẹ ruột Trì Tuyết Diễm đã vui vẻ chạy ra nước ngoài xem cực quang rồi.

Năm tốt nghiệp trung học, một nhà ba người cùng đi xem cực quang, lúc đó là Trì Tuyết Diễm ngẫu hứng nảy sinh ý định, kết quả bây giờ cậu đã trở thành bóng đèn bị bỏ rơi.

Không hổ là cặp vợ chồng cười tủm tỉm nhìn cậu cố gắng vật lộn đứng tấn một năm để học được khinh công, lúc cậu còn nhỏ.

Trì Tuyết Diễm nhìn phòng ngủ trước mắt được Thịnh Tiểu Nguyệt cố ý bài trí thật ấm áp lãng mạn, phong cách tương tự như phòng tân hôn, trong lòng lặng lẽ thở dài.

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cậu và Hạ Kiều ngủ chung một giường.

Mặc dù đã xác định được mối quan hệ yêu đương, nhưng trong ngôi nhà tân hôn, hai người vẫn sống riêng phòng.

Tình yêu luôn có những trình tự, không phải nhận nụ hôn xong là ngay lập tức lên giường.

Cậu thích làm những điều muốn làm trong bầu không khí tự nhiên hơn.

Bởi vì mỗi giai đoạn của tình yêu đều thú vị.



Trì Tuyết Diễm hiện giờ đã không còn nghi ngờ cách nói này của Tô Dự nữa.

Ví dụ, người yêu rõ ràng chưa có tiếp xúc thân mật, nhưng bởi vì mối quan hệ ngoài mặt là bạn đời đã kết hôn nửa năm, cho nên trong dịp nghỉ Tết dài vẫn phải luôn cùng giường chung gối, hoặc lặng lẽ chia ra một người ngủ trên sofa.

Cậu cảm thấy rất thú vị.

Nhưng không biết Hạ Kiều nghĩ như thế nào.

Trì Tuyết Diễm nhìn người bên cạnh, thử phát hiện ra chút manh mối từ vẻ mặt của anh, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt Hạ Kiều dời khỏi chiếc giường đỏ thắm.

Trông dáng vẻ rất bình tĩnh.

"Em có muốn rửa mặt nghỉ ngơi không? Hay là đi xung quanh xem một chút?"

Giọng điệu cũng khá điềm đạm.

Trì Tuyết Diễm theo đó dời đi sự chú ý: "Anh có phòng chơi game riêng à?"

Hạ Kiều gật đầu nói: "Em muốn đi xem không?"

"Muốn." Cậu bước ra ngoài phòng ngủ một bước, giọng điệu tùy ý, "Có game nào hay không?"

Hạ Kiều từng không biết cậu là nha sĩ, cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cậu làm việc.

Còn Trì Tuyết Diễm cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chơi game của Hạ Kiều.

Cậu muốn xem thử.

Hạ Kiều dừng ở phía sau cậu, đưa tay tắt đèn và đóng cửa, trước khi ánh đèn biến mất, ánh mắt dường như theo bản năng lướt qua mặt giường.

Màu đỏ rượu vang đậm bị bỏ lại một mình trong bóng tối.

Chiếc giường lớn mềm mại thoải mái này, tối nay rốt cuộc không chờ được hai chủ nhân có tâm tình khác nhau của nó.

Bởi vì Trì Tuyết Diễm bỗng nhiên phát hiện, game Hạ Kiều chọn vậy mà thật sự rất thú vị.

Trước kia cậu rất ít chơi game, so với theo đuổi sự vui sướng trong thế giới ảo, cậu thích tự mình trải nghiệm trong thế giới thực hơn, dù sao về cơ bản không có chuyện gì cậu không dám làm.

Nhưng dù thế nào đi nữa, trên thực tế, cậu không thể nào đấu súng kích thích với người khác trong một thành phố tội phạm hỗn loạn, rồi điên cuồng trốn tránh sự truy đuổi trong tiếng còi báo động gầm rú.

Trong khi chờ đợi máy chủ tải trò chơi, lấy lại file đã lưu, Trì Tuyết Diễm nhìn quanh phòng chơi game chứa đầy đĩa trò chơi và các món đồ ăn theo game, hỏi Hạ Kiều: "Kỹ thuật chơi game của anh thế nào?"

Cậu không thường chơi, vì vậy mức độ hoạt động chắc chắn là bình thường.

Hạ Kiều ngược lại nói mình không thích chơi game, nhưng Trì Tuyết Diễm luôn cảm thấy, không thích chơi không có nghĩa là không biết chơi.

Hạ Kiều quả nhiên trả lời: "Cũng tạm."

Giọng nói của anh vừa dứt, trò chơi đã tải xong, hình ảnh đầu tiên hiện lên trên màn hình TV siêu lớn, chính là một chiếc xe bị lật chỏng gọng, cùng với nhân vật chính trong trò chơi từ trong xe chui ra, đang ôm đầu chảy máu kêu rên.

Thấy thế, Trì Tuyết Diễm trầm mặc một giây, sau đó ném qua một ánh mắt hàm chứa thâm ý.

"......" Hạ Kiều hơi khựng một chút, cố nhớ lại, giải thích, "Là vì tạm thời nhận điện thoại, cho nên xe mới lật."

Anh đã không mở trò chơi này suốt một thời gian dài.

Lần trước chơi, là buổi tối xem mắt kết thúc, anh vẫn ở trong ngôi nhà này, tạm thời chưa tìm được cơ hội hợp tình hợp lý để thay đổi, cho nên mỗi ngày chỉ có thể duy trì sở thích của "Hạ Kiều".

Lúc anh đang chơi trò chơi một cách bình tĩnh, đột nhiên nhận được điện thoại do Trì Tuyết Diễm gọi tới.

Nhất thời không quan sát, chiếc xe vốn đang điều khiển vững vàng trên màn hình liền trực tiếp lao xuống dốc, xoay tròn trên không ba trăm sáu mươi độ, khói bụi tung lên đầy trời.

Bây giờ nghĩ lại, sau khi nhận được cuộc gọi kia, nơi khói bụi tung lên đầy trời, hình như không chỉ là trong game.

Trì Tuyết Diễm cười gật gật đầu: "Ừ, em tin."

Giọng nói của cậu nghe ra hoàn toàn là sự nghi ngờ trái ngược.

Hạ Kiều suy nghĩ một chút, không biết nên tiếp tục giải thích như thế nào, đành phải hỏi cậu: "Muốn thi đấu không?"

"Thi lái xe hả?"

"Lái máy bay." Anh nói: "Có một mô-đun chuyên lái máy bay, hẳn là em sẽ thích, hơn nữa trước đây anh chưa từng chơi qua."

Vì vậy, đây là một cuộc thi công bằng.

Khi máy bay xuất hiện trên màn hình, kèm theo hướng dẫn trò chơi cực kỳ hấp dẫn, Trì Tuyết Diễm nghĩ, Hạ Kiều rất hiểu cậu, cậu đúng là thích mô-đun này.

Mà Hạ Kiều vừa rồi nói kỹ thuật cũng tạm, hiển nhiên cũng là quá mức khiêm tốn.

Bởi vì Trì Tuyết Diễm không quen thuộc với cách thức hoạt động cơ bản của loại tay cầm điều khiển này, cho nên để cho đối phương chơi trước.

Cậu nhìn Hạ Kiều dùng tay cầm điều khiển máy bay, lưu loát vòng qua từng chướng ngại vật xa lạ, thuận lợi hạ cánh tại đích đến, rõ ràng cảm thấy không thể đơn giản hơn.

Kết quả đến khi tay cầm trò chơi thoạt nhìn rất dễ sử dụng nằm trong tay mình, xuất phát chưa đến mười giây, máy bay bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải nhà cao tầng, máy bay tan nát, người thì chết.



Cậu thậm chí còn kiểm tra đường bay nhiều hơn Hạ Kiều một lần.

Trì Tuyết Diễm vốn đang ngồi lười biếng, lập tức ngồi ngay ngắn hơn nhiều, nhanh chóng bắt đầu lần thử thứ hai.

Trên bảng xếp hạng chuyến bay ghi lại số liệu lúc đầu trống trơn, chỉ có kỷ lục Hạ Kiều vừa lưu lại.

Sau đó rốt cục xuất hiện kỷ lục của Trì Tuyết Diễm sau khi thành công vượt qua thử thách.

Trong lúc này, Hạ Kiều cũng không chủ động dạy cậu, chỉ kiên nhẫn canh giữ ở bên cạnh, nhìn cậu thử hết lần này đến lần khác, trả lời các câu hỏi thỉnh thoảng của cậu.

Có rất nhiều chương trình huấn luyện khác nhau trong mô-đun bay này, còn có nhiều độ khó để lựa chọn.

Trì Tuyết Diễm dần dần đắm chìm trong đó tìm thấy niềm vui, không còn hài lòng với độ khó cơ bản nhất, bắt đầu thử thách ở nội dung khó hơn.

Mỗi lần cậu phá vỡ kỷ lục mà mình lập được, cậu luôn không kìm được sự phấn khích khi nhìn sang bên cạnh.

Mà người trước sau luôn ngồi bên cạnh, cũng đang cười chăm chú nhìn cậu.

Buổi tối cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.

Trì Tuyết Diễm đã quen với việc mỗi ngày sau khi tan làm đều thường xuyên ngủ sớm dậy sớm, không hay thức khuya, mặc dù tối nay tràn ngập hứng thú đối với trò chơi này, nhưng sau một thời gian dài duy trì sự tập trung cao độ, cơn mệt mỏi và buồn ngủ càng đến nhanh hơn.

Cậu ngủ thiếp đi một cách vô thức.

Đắm chìm trong giấc mơ kỳ lạ sặc sỡ, cậu nhìn thấy những đám mây tự do xa xôi, lơ lửng trên bầu trời không thể chạm tới, chỉ một cơn gió nhẹ thổi tới, phớt qua cậu đang lẻ loi chờ đợi ở nhân gian.

Khi cơn gió thổi tới, cậu nhỏ bé dường như bị dòng nước ấm áp không nhìn thấy rửa sạch, rồi lại giống như bị một mùi hương trong veo quen thuộc ôm vào trong lòng.

Một cái ôm kéo dài và dịu ngoan.

Khi Trì Tuyết Diễm tỉnh lại từ trong mộng, mới phát hiện mình thật sự dựa vào trong một cái ôm.

Ánh nắng sáng sớm màu xanh xám tràn ngập toàn bộ căn phòng, thứ đập vào mắt cùng với ánh nắng mơ hồ mờ ảo, là màn hình trò chơi có màu sắc rực rỡ.

Màn hình lớn phía trước vẫn sáng, không có bất kỳ tiếng nhạc trò chơi nào truyền ra, chắc là đã bị tắt âm.

Hình ảnh vẫn là bảng xếp hạng các chuyến bay.

Hai kỷ lục bay với số giây giống hệt nhau, cùng đứng đầu bảng xếp hạng.

Một cái sớm hơn một chút, là thành tích tốt nhất Trì Tuyết Diễm ghi được lúc cơn hưng phấn dâng cao.

Một cái trễ hơn một chút, lúc đó hẳn là cậu đã ngủ thiếp đi rồi.

Mà người lập được kỷ lục sau, hiện giờ cũng đang ngủ.

Động tác Trì Tuyết Diễm cực nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, thoáng nhìn thấy sườn mặt Hạ Kiều thấm đẫm ánh mặt trời, đường nét anh tuấn, còn có những hạt màu xanh nhạt trôi nổi xoay tròn trong không khí, bụi bặm của thời gian.

Cậu không quấy rầy anh, chỉ im lặng nhìn người ôm mình vào trong lòng, nghiêm túc nhìn thật lâu.

Như thể nhìn thấy sự vĩnh cửu.