Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 46




Chiếc bình thủy tinh trên tủ đầu giường, lần đầu tiên nhuộm mùi hương hoa hồng.

Trong màn đêm đã buông xuống, những bông hồng nở rộ đột nhiên đung đưa, những cánh hoa đỏ thắm hôn lên bình hoa trong suốt, lặng lẽ rơi xuống bên giường, làm cho căn phòng yên tĩnh mờ ảo ấm áp hẳn lên.

Trì Tuyết Diễm dựa vào cửa phòng ngủ nhìn vào, nhịn không được nghĩ, loại hoa thích hợp nhất cắm vào chiếc bình đó, có lẽ chính là bó hoa hồng đỏ này.

Nếu đổi lại là những bông hoa và những màu sắc khác, dường như đều thiếu một chút gì đó.

Ngày cậu đi đến trung tâm mua sắm một mình, đó là lần đầu tiên cậu đi mua bình hoa, rất nhanh đã chọn được chiếc bình này trong số đó, bởi vì cậu quen biết một người hoàn toàn hiểu rõ cậu.

Ngày cậu đi đến cửa hàng hoa một mình, cũng là lần đầu tiên cậu mua hoa hồng, rất nhanh đã chọn bó hoa này trong số đó, bởi vì nhân viên bán hàng nói rằng hoa hồng vừa hé nở phù hợp cắm trong gia đình hơn, có thể để được lâu hơn.

Hai ngày trôi qua, hoa nở đỉnh điểm nhất, toàn bộ phòng ngủ tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng.

Hương thơm tươi mới và nồng đậm hơn túi hoa khô.

Có tiếng bước chân phát ra trong phòng thay đồ, và giọng nói quen thuộc: "Thế này có được không?"

Trì Tuyết Diễm nghe tiếng nói nhìn qua, Hạ Kiều đứng ở cửa phòng thay đồ, trên người là một chiếc áo khoác màu sáng kiểu dáng đơn giản thoải mái, không giống phong cách sâu sắc lúc nào cũng thích màu tối của anh, nhưng vẫn đẹp mắt như cũ.

Cậu không soi ra bất kỳ khiếm khuyết gì, hơi gật đầu: "Xuất phát thôi."

Hạ Kiều lại khoác áo của cậu, là cậu chủ động cho mượn, giống như hôm Giáng sinh vậy.

Tối nay đến quán bar của Vương Thiệu Kinh chơi, ăn mặc giản dị sẽ tốt hơn.

Kỳ thật Hạ Kiều có thể mua vài món cho mình.

Nhưng anh trước sau vẫn không mua, Trì Tuyết Diễm cũng không hỏi.

Bọn họ đều có phong cách ăn mặc riêng biệt, lại vừa khéo có phong cách hoàn toàn khác với nửa kia.

Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, khi có nhu cầu tạm thời, cậu cũng sẽ tiện tay lấy một chiếc áo khoác của Hạ Kiều để mặc, càng tiện lợi tiết kiệm.

Một lợi thế lớn của bạn đời đồng tính, là quần áo có thể mặc lẫn lộn với nhau.

Trì Tuyết Diễm lại một lần nữa nghĩ đến lời nói này, cụm từ bạn đời trong đó, cuối cùng đã không còn là một trò đùa nữa.

Chú tài xế đã đợi ở dưới lầu, chú cười tủm tỉm chào hỏi hai người, đứng ở một bên nhìn ông chủ tự mình mở cửa xe cho người yêu, cẩn thận che hờ trên nóc xe.

Từ lần đầu tiên chú cùng ông chủ đi đón người yêu, đã là như vậy, vẫn luôn không thay đổi.

Chờ hai người lên xe, chú tài xế mới ngồi vào ghế lái, chiếc xe sang màu đen vững vàng chạy về phía trước.

Dọc trên đường đi, điện thoại di động trong túi Trì Tuyết Diễm thỉnh thoảng rung lên một cái, là âm thanh tin nhắn.

Cậu đang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, lười lấy ra xem, mà Hạ Kiều cũng không hỏi nguyên nhân nữa.

Bởi vì ngày tháng đủ dài, anh đã biết, có thể quấy rầy Trì Tuyết Diễm như thế mà vẫn chưa bị kéo đen, nhất định là Tô Dự.

Tuy rằng chỉ lát nữa sẽ gặp mặt, nhưng luật sư Tô thích nói vẫn gửi rất nhiều tin nhắn linh tinh tới.

Trước đó Tô Dự đã thúc giục Trì Tuyết Diễm nhiều lần, kêu hai người bọn họ nhất định phải đến quán bar xem buổi biểu diễn này, bởi vì hắn sẽ tới đó cùng với bạn gái, là bạn tốt nhiều năm, Trì Tuyết Diễm vẫn chưa tận mắt nhìn thấy đối tượng của hắn.

Không hề che giấu ý định khoe khoang tình yêu.

Trì Tuyết Diễm vẫn lần lữa không đáp ứng, quyết định giao đáp án cho thời gian, bởi vì điều này có nghĩa là cậu và Hạ Kiều cũng phải biểu hiện sự thân mật ở trước mặt mọi người.

Bây giờ, thời gian đã cho cậu câu trả lời.

Phong cảnh ngoài cửa sổ xe không ngừng lao vút về phía sau, ánh đèn thành phố rực rỡ vào ban đêm, một cảnh tượng phồn hoa nhộn nhịp.

Cách quán bar không xa có trường đại học, cho nên mấy con phố này thường có sinh viên đại học rủ nhau lui tới, ghé vào các hàng quán gần đó.

Kỳ nghỉ đông sắp bắt đầu, những người trẻ tuổi trên đường phố ngày càng nhiều, gặp nhau lần cuối trước khi về nhà vào kỳ nghỉ.

Ban đêm đường phố chật ních người, xe cũng đặc biệt nhiều, xe cộ di chuyển gian nan chậm chạp, vì thế Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều xuống xe bên cạnh đường chính, đi bộ về phía con đường nhỏ nơi quán bar ở đó.

Hai người tùy ý tán gẫu, cùng nhau đi vào biển người, dường như lướt qua một bóng người nào đó đã từng gặp.

Trì Tuyết Diễm mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.

Nhưng cậu không nhìn lại.

Một lần cũng không nhìn lại.

Câu chuyện xa xôi giống như một giấc mơ xưa cũ, trong dòng người ào ạt di chuyển lúc này, tan biến như sương mù.

Đẩy cửa ra, trong quán bar hiếm khi bật đèn rất sáng, không còn bầu không khí mờ ảo lúc trước, khắp nơi đều là tiếng nói chuyện náo nhiệt.

Ban nhạc sẽ biểu diễn tối nay đã có mặt, đang thử thiết bị trên sân khấu.

Vương Thiệu Kinh bận rộn xoay vòng vòng ở gần cửa, vừa mới chào hỏi Trì Tuyết Diễm, rất nhanh lại bị người ta kéo đi.

Khuôn viên quán bar không lớn, lúc này đầy khách, xứng đáng gọi là chen vai thích cánh.

Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều đồng thời nghe được một giọng nói hưng phấn.

"Lão Trì —— Bên đây bên đây!"

Tô Dự ngồi cạnh vị trí vàng mà Vương Thiệu Kinh đặc biệt dành cho bọn họ, đang đứng lên vẫy tay với hai người.

Lại bị hắn kêu như vậy, Trì Tuyết Diễm đi về hướng kia, đồng thời siết chặt nắm đấm: "Một ngày nào đó tôi phải đánh cậu ta một trận."

Xung quanh rất ồn ào, chỉ có Hạ Kiều gần sát bên mới có thể nghe thấy tiếng thì thầm này.

Anh còn chưa thực sự nhìn thấy dáng vẻ Trì Tuyết Diễm đánh người, chỉ từng nhìn thấy một lần cậu bình tĩnh thoải mái sau khi xử lý xong người khác.

Hình như không thể tưởng tượng được Trì Tuyết Diễm sẽ có biểu tình gì vào lúc đó.

Nhưng giờ phút này, Hạ Kiều nhìn thấy cậu mỉm cười.

Ở trong quán bar đông đúc, cùng với bạn bè thân thiết, Hạ Kiều đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cậu, cùng cậu đi về phía chỗ ngồi được dành riêng kia.

Hành động cần thiết, cũng không tính là quá thân mật.

Trì Tuyết Diễm làm như không phát hiện, vẫn nhìn về phía trước, có lẽ đang suy nghĩ tìm cơ hội gì có thể hợp lý hợp pháp dùng bạo lực xử lý Tô Dự một lần.

Ẩn dưới ánh đèn, ý cười trong mắt lóe lên, hàng lông mi khẽ động.

Từ sau hôn lễ, đây là lần đầu tiên Trì Tuyết Diễm cùng Hạ Kiều tụ tập với bạn bè, với thân phận người yêu.

Cuối cùng anh cũng gặp được cô bạn gái cùng làm luật sư của Tô Dự.

Ngoài dự đoán của cậu, đối phương thế mà là kiểu người có khí chất lạnh lùng xinh đẹp, nhìn qua rất khó tiếp cận.

Nhớ tới Tô Dự thường xuyên đăng một chuỗi đáng yêu lúc nửa đêm, Trì Tuyết Diễm có chút không thể liên kết đáng yêu với đối phương.

Có lẽ vì cậu là cong tự nhiên.

Rất khác biệt so với mạch não của thẳng nam.

Sau khi hàn huyên đơn giản, thừa dịp Tô Dự kéo bạn gái đến quầy lấy rượu, Trì Tuyết Diễm thuận miệng hỏi Hạ Kiều: "Anh có cảm thấy cô ấy đáng yêu không?"

Hạ Kiều ngẩn người, xác nhận lại: "Ai?"

"Bạn gái Tô Dự."

Kết quả qua một hồi lâu, Trì Tuyết Diễm cũng không đợi được câu trả lời.

Cậu có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Hạ Kiều cũng đang nhìn cậu.

Trong đôi mắt luôn rất trầm tĩnh, rõ rõ ràng ràng viết ra vẻ do dự.

Đối với câu hỏi này, đưa ra câu trả lời tiêu cực dường như không lịch sự, đưa ra câu trả lời khẳng định, thì có gì đó không đúng.

Vì vậy, anh chỉ có thể đưa ra câu trả lời thứ ba chính là im lặng.

Trì Tuyết Diễm nhịn không được nở nụ cười.

Cậu bỗng nhiên biết vì sao Tô Dự lại cảm thấy nửa kia đáng yêu dù rõ ràng trông rất cao lãnh.

Bởi vì bây giờ cậu cũng cảm nhận được tâm trạng tương tự.

Rất nhanh, ban nhạc trên sân khấu chính thức bắt đầu hát, thúc đẩy buổi tối càng lúc càng phấn khích lộ liễu hơn.

Phong cách của ban nhạc này vô cùng thả lỏng, cũng rất bốc, có người nhảy theo dưới sân khấu, có người lẳng lặng ngồi nghe, cũng có người tán gẫu trong bầu không khí náo nhiệt.

Cô gái bên cạnh Tô Dự tuy rằng không đứng dậy, nhưng vẻ mặt chăm chú, rõ ràng rất thích ban nhạc trên sân khấu này, là đặc biệt đến để xem biểu diễn.

Tô Dự thì không có ý này, hoàn toàn chỉ là tìm cơ hội tụ tập với bạn bè.

Xung quanh vốn là một đám đông ồn ào, không thiếu vài câu tán gẫu, hai người cũng không can thiệp lẫn nhau.

Trì Tuyết Diễm đã quen với việc cùng lúc làm hai chuyện, vừa nghe hát vừa nói chuyện tán dóc với Tô Dự.

Từ ly cocktail trong tay kéo đến gần đây ông chủ Vương lại mập thêm một vòng, sau đó kéo đến Tết nguyên đán càng lúc càng gần.

Tô Dự đột nhiên nhớ tới một việc, nhiều chuyện hỏi anh: "Ngày giao thừa cậu chuẩn bị trải qua thế nào hả?"

Hạ Kiều phần lớn thời gian ở bên cạnh lắng nghe, sẵn tiện nhìn sang.

Anh đã nghĩ tới chuyện này từ lâu.

Chỉ là lúc trước nhắc tới, Trì Tuyết Diễm có vẻ cũng không có kế hoạch gì, thái độ hết sức bình thản.

Năm nay ngày giao thừa rất đặc biệt, là ngày 14 tháng 2, sinh nhật Trì Tuyết Diễm.

Vì vậy, vào ngày này, cậu có ba tùy chọn kỷ niệm cùng một lúc: đêm giao thừa, sinh nhật, ngày Lễ tình nhân.

...... Nghe có vẻ bận rộn và mệt mỏi.

Bởi vậy, Trì Tuyết Diễm không chút do dự trả lời: "Trải qua một cách bình thường thôi."

Tô Dự châm chước một chút: "Là kiểu bình thường thế nào? Bình thường trong mắt người bình thường, hay là bình thường trong mắt cậu?"

"......"

Trì Tuyết Diễm trầm mặc một lát, bắt đầu liệt kê quy trình không chút thay đổi: "Ngủ đến khi tự nhiên thức, chơi điện thoại di động, ăn bữa cơm tất niên, cắt bánh kem, xem TV, bắn pháo hoa, qua 0 giờ ngủ."

Sinh nhật năm nay, cậu muốn trải nghiệm một cảm giác bình thường.

Ngoại trừ cắt bánh gato, những thứ khác đều là sắp xếp không thể bình thường hơn cho đêm giao thừa, nhưng năm nay gia đình mà cậu cùng nhau trải qua đêm này lại rất khác biệt.

Ba mẹ cậu muốn đi du lịch hai người, cậu sẽ cùng Hạ Kiều về Hạ gia ăn Tết.

Vì vậy, đó là kiểu bình thường đặc biệt nhất.

Tô Dự vẻ mặt tôi biết ngay mà: "Quả nhiên là bình thường trong mắt cậu! Thay bằng người bình thường, chắc chắn sẽ chọn trọng điểm trải qua ngày Lễ tình nhân có phải tốt hay không!"

Hắn biết Trì Tuyết Diễm lớn như vậy cũng chưa từng nghiêm túc chúc mừng ngày Lễ tình nhân một lần nào, bởi vì chưa từng có tình nhân.

Năm nay rốt cục yêu đương cộng thêm kết hôn, thế mà không có ý định cùng nửa kia ban ngày đi ra ngoài hẹn hò một chút, hưởng thụ thế giới hai người một lần.

Nhưng cũng không quá bất ngờ.

Dù sao đặt lên người Trì Tuyết Diễm cũng trở nên rất hợp lý.

Trì Tuyết Diễm không hề hứng thú với đề nghị của Tô Dự: "Ngày Lễ tình nhân bộ rất vui sao?"

Cậu tiếp tục liệt kê các quy trình phổ biến nhất: "Tặng hoa, mua sắm, ăn uống, xem phim, trao đổi quà tặng... Nghe có vẻ không bằng đêm giao thừa, ít nhất không cần phải ra đường đông đúc."

Hạ Kiều ở một bên yên lặng lắng nghe.

Đây là cách Trì Tuyết Diễm không hứng thú ăn mừng ngày Lễ tình nhân.

Tô Dự thì liên tục lắc đầu: "Đừng tự coi nhẹ mình, cậu sẽ không trải qua như vậy, tôi cảm thấy cậu có khả năng lôi kéo lão Hạ đi chơi nhà ma hơn, hoặc là đi làm mấy chuyện tôi căn bản không thể nghĩ ra được."

Nói xong, hắn cũng không quên khoe khoang tình yêu mọi lúc mọi nơi: "Thật ra kiểu hẹn hò bình thường này cũng rất thú vị, ví dụ như nói chuyện vụ án trong lúc đi dạo mua sắm, sau đó sửa lại các điều luật đối phương áp dụng chưa chính xác."

Trì Tuyết Diễm nhất thời không muốn để ý tới hắn.

Cô bạn gái luật sư đang nghiêm túc nhìn về phía sân khấu nghe được từ khóa nào đó, bỗng dưng quay đầu liếc mắt nhìn sang: "Điều luật gì?"

"Không có gì." Tô Dự lúc này thay đổi vẻ mặt, giọng điệu ân cần nói, "Em muốn ăn khoai tây chiên không?"

"Không muốn, lấy một ly cho em."

"Lấy, vậy em muốn ăn chút gì không?"

"...... Em muốn nghe hát."

"Bọn họ sắp hát xong rồi đó, em có đói không?"

Trong đống câu hỏi liên tục không ngớt, Trì Tuyết Diễm phản xạ ngồi dịch sang bên cạnh một chút.

Bất kể tận mắt nhìn thấy những lúc riêng tư của luật sư Tô có bộ não yêu đương mù quáng bao nhiêu lần đi nữa, chỉ cần nghĩ đến cái avatar chuyên nghiệp tràn ngập khí chất tinh anh kia, là cậu vẫn luôn cảm thấy có chút phân liệt.

Cậu di chuyển vị trí, cũng nhích sát vào Hạ Kiều thêm một chút.

Hạ Kiều nhìn ra cậu chịu không nổi, trong mắt dâng lên ý cười nhàn nhạt, thấp giọng hỏi cậu: "Cậu muốn ăn khoai tây chiên không?"

Trì Tuyết Diễm nghiêng mắt nhìn qua, đang định nói, thì Hạ Kiều lại thông minh nói tiếp nửa câu sau: "Hay là bắp rang?"

Vì vậy cậu dừng lại, trả lời dứt khoát: "Bắp rang."

Cậu vốn không muốn ăn gì.

Nhưng Hạ Kiều hỏi như vậy, liền khiến cho người ta mơ hồ nhớ tới hương vị của bắp rang.

Ngoài ra còn có một bộ phim hài lãng mạn đã từng xem một lần cách đây rất lâu.

Trì Tuyết Diễm bỗng nhiên muốn ăn loại bắp rang thơm ngon nhất đó.

Chờ buổi biểu diễn trên sân khấu vừa kết thúc, cậu trực tiếp tìm đến Vương Thiệu Kinh, đề nghị dùng màn hình lớn chiếu phim.

Mục đích chủ yếu của Vương Thiệu Kinh mời ban nhạc tới đây hôm nay, vốn là tìm một lý do để tụ tập với bạn bè cũ.

Xem một bộ phim với nhau trước khi mạnh ai nấy đi, nghe ra có vẻ càng hoàn hảo hơn.

"Được rồi, cậu muốn xem cái gì?"

Trì Tuyết Diễm nêu tên phim, đồng thời giải thích: "Ba mẹ tôi nói lúc xem bộ phim này ăn bắp rang là thơm ngon nhất, bọn họ đã xem bảy lần, mỗi khi muốn ăn bắp rang là lục ra xem một lần."

Cậu nói xong, nghiêm túc bổ sung một câu: "Có lẽ nhiều hơn, không chừng gần đây lại xem nó, nhưng tôi không ở nhà, không đếm được."

Vương Thiệu Kinh nghe vậy, quyết định: "Vậy thì nó!"

Đây là đề nghị mà một người đam mê bắp rang không thể từ chối.

Đêm tuyệt vời chào đón hiệp 2.

Khách đặc biệt đến xem ban nhạc lục tục rời đi, quán bar không còn chật chội ồn ào như thế nữa, còn lại phần lớn là khách quen, trước thềm năm mới tới đây chơi một lần cuối cùng, cho dù là xem phim hay xem cái gì khác, cũng không sao cả, náo nhiệt là được.

Đồ uống có ga thay cho rượu, bắp rang thay cho thịt nguội.

Chủ quán bar hào phóng thông báo rằng bắp rang tối nay được phục vụ miễn phí.

Trong tiếng huýt sáo và reo hò, trên màn ảnh rộng luôn được sử dụng để chiếu phim kinh dị trong quá khứ, phát ra những hình ảnh mang sắc thái ấm áp và nhẹ nhàng hơn.

Trong bầu không khí tình cảm hài hước, các cặp đôi có mặt bất tri bất giác xích gần lại nhau hơn.

Trì Tuyết Diễm và người bên cạnh cũng vậy.

Họ đã cùng nhau xem những bộ phim kinh dị hoặc hay hoặc dở, đây là lần đầu tiên họ xem một bộ phim tình cảm cùng với nhau.

Không phải là chỗ ngồi có tay vịn trong rạp chiếu phim, mà chia sẻ một thùng bắp rang ở một chỗ ngồi không hề bị che chắn chút nào, vai kề vai.

Trì Tuyết Diễm nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói rất gần: "Là bộ phim ba mẹ cậu đã xem bảy lần đúng không?"

Hạ Kiều còn nhớ câu chuyện nhỏ cậu đã từng kể này.

Hô hấp ấm áp dừng bên gò má cậu, mang đến cảm giác hơi nhột, Trì Tuyết Diễm chớp chớp mắt, nhẹ giọng trả lời anh: "Đúng."

"Cậu nói trước kia cậu cũng đã cùng bọn họ xem rồi, hôm nay xem lại, sẽ không cảm thấy nhàm chán sao?"

"Không." cậu nói, "Tôi đoán là sẽ có cảm giác rất khác nhau."

Bởi vì mối quan hệ với người đồng hành bên cạnh đã khác, cũng bởi vì chính bộ phim.

Phần giới thiệu diễn viên và đoàn làm phim đã kết thúc, cốt truyện của bộ phim chính thức bắt đầu, các vị khách đều im lặng.

Trì Tuyết Diễm lần thứ hai xem bộ phim này, càng nghiêm túc hơn so với lần xem đầu tiên.

Bộ phim kể về một câu chuyện tình yêu giả tưởng, nữ diễn viên chết đột ngột, trở thành linh hồn quay lại bên cạnh nam chính đang chìm vào trầm cảm vì nhớ cô, muốn anh ta xốc lại tinh thần, nhưng anh ta không nhìn thấy cô, còn bị những cư dân khác trong tòa nhà cho là bị ma ám, từ đó dẫn đến một loạt những câu chuyện dở khóc dở cười.

Nam diễn viên ngồi trên mặt đất, xem một bộ phim truyền hình đã từng xem cùng nhau, gào khóc: "Trân Trân, anh rất nhớ em."

Trân Trân vùi mình trên ghế sofa hét lên với anh ta: "Vậy thì anh đứng dậy ngồi lên ghế sofa đi! Em có cướp ghế sofa của anh đâu, tại sao anh cứ ngồi trên mặt đất! Chắn tầm nhìn của em rồi, được chưa hả!!"

Anh ta không thể nghe thấy, chỉ khóc lóc và nói, "Anh đợi em rất lâu rồi! Em cũng không trở lại."

Cô không thể ném khăn giấy cho anh ta, chỉ đành mỉm cười và mắng: "Em cũng đợi anh rất lâu rồi! Nếu thật sự không muốn ngồi trên sofa thì có thể cúi thấp đầu xuống không tên ngốc này —"

Hai người thường xuyên nói chuyện kiểu ông nói gà bà nói vịt, giọng nói rõ ràng rơi vào cùng một không gian, nhưng chỉ có bản thân mình có thể nghe thấy, tâm tình cũng luôn trái ngược.

Anh ta ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo trước TV, khi nước mắt như mưa nói nhớ cô, cô bị ầm ĩ đến mức không xem được TV, la mắng nói kháy.

Cô hiếm khi lộ ra vẻ mặt đau buồn, đang thử dùng thân thể trong suốt ôm anh ta một cái, anh ta muốn học cách nấu ăn đột nhiên thấy nồi sắt bốc cháy, gấp gáp cầm muôi xoay mòng mòng ngay tại chỗ, sau đó chạy ra ngoài hô to kêu cứu, vội vàng đi tìm hàng xóm, để cô một mình cứng đờ tại chỗ, tức giận không ngừng hít sâu.

Trong phim có rất nhiều cảnh ma xui quỷ khiến gây cười, khách trong quán bar phần lớn đang cười ầm ầm, thỉnh thoảng có khán giả nhạy cảm sẽ cúi đầu lau nước mắt.

Trì Tuyết Diễm ở giữa đám đông nhìn lên màn hình, có khi cười, nhưng số lần ánh mắt chỉ lẳng lặng lóe lên, càng nhiều hơn.

Trước đây khi xem, cậu không cảm thấy xúc động, chỉ nhìn ra phần hài hước, nhưng không cảm nhận được tình yêu.

Hạ Kiều ôm thùng bắp rang, còn Trì Tuyết Diễm ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng đưa tay lấy bắp rang trong ngực anh.

Khi ánh mắt giao nhau, cậu có thể rõ ràng nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt của Hạ Kiều, còn có hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đó.

Bắp rang hôm nay là loại caramel đã nhớ nhung trước đó.

Trì Tuyết Diễm nghĩ, rốt cuộc cậu cũng biết vì sao cha mẹ lại cảm thấy khi xem bộ phim này, là lúc thích hợp nhất để ăn bắp rang.

Bởi vì xem trên màn ảnh những người yêu nhau bị ngăn cách ở hai đầu sự sống và cái chết, không thể chạm vào nhau, sau đó nghe thấy bên tai vang lên giọng nói chân thật — Bản thân mình cùng ăn bắp rang với người bên cạnh, hình như thật sự sẽ cảm thấy đặc biệt quý trọng.

Cũng làm cho người ta nhớ tới hương vị của cái ôm.

Cậu bỗng nhiên rất muốn ôm Hạ Kiều.

Câu chuyện tình yêu ẩn ẩn mang theo chút buồn bã này, cuối cùng kết thúc bằng một cuộc hội ngộ nhẹ nhàng và mộng ảo, linh hồn trong suốt phiêu lãng trở về nhân gian quyến luyến sâu sắc, trong quán bar vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.

Bộ phim kết thúc, buổi tối họp mặt gần như kết thúc.

Đêm khuya hơn, gió cũng lạnh hơn.

Trước cửa quán bar, Trì Tuyết Diễm nói lời tạm biệt với bạn bè, theo bản năng khép cổ áo lại.

Một giây sau, người bên cạnh nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng, thay vì cái nắm tay kềm chế hơn.

Trong tiếng cười la ó của bạn tốt, Trì Tuyết Diễm vẻ mặt bình tĩnh, làm như đã sớm quen với tư thế thân mật này.

Cậu và Hạ Kiều một đường đi sâu vào trong bóng đêm.

Gió được người đang mặc áo khoác của mình chặn lại rất nhiều, hô hấp càng gần nhau hơn trong cơn gió lạnh thấu xương, dường như không phải là ôm nhau.

Bộ phim hài tình cảm có thể làm cho mọi người rơi nước mắt là bộ phim thích hợp nhất để ăn bắp rang, và mùa đông là mùa tốt nhất để ôm nhau.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, dòng người tan đi hết, không còn khán giả cần đối phó.

Khi Hạ Kiều theo thói quen định buông tay ra, nhiệt độ trong ngực kia lại không rời đi, mà là dừng bước chân lại.

Trong bóng đêm đã chìm xuống, những bông hồng nở rộ bị gió đêm thổi bay, cánh hoa đỏ thẫm lặng lẽ rơi xuống vai cậu.

Câu trả lời lặng lẽ đến trong lúc chờ đợi.

Ngọn tóc mát lạnh quẩn quanh nơi cổ, hô hấp nóng rực vang lên ở khoảng cách gần nhất.

Anh không nhìn thấy biểu tình của Trì Tuyết Diễm giờ phút này, chỉ có thể nghe thấy giọng nói bị bóng đêm làm cho mơ hồ, neo đậu thật lâu trên vai mình.

"Tôi đã mua một chiếc bình hoa mới, đặt nó trên chiếc tủ đầu giường trong phòng."

Cái ôm không hề mang chút dục vọng nào, cùng với lời tỏ tình lần nữa sau khi đã bỏ lỡ.

"Hiện giờ, tôi đã tìm được đóa hoa duy nhất mà mình mong muốn."