Có người nói rằng nụ hôn đầu tiên phải xuất phát từ tình cảm chân thật của một trong hai người, như thế này có được tính ko nhỉ? Chỉ biết rằng Bạch Vân đã nóng đỏ hết cả mặt, đôi mắt gần như nổ tung vì đối diện với đôi mắt của chàng trai cũng đang muốn nổ tung ở khoảng cách rất gần. Hai người ko ai nhúc nhích, có vẻ phút giây ấy, hoàn cảnh ấy tất cả đã đông cứng lại, gió bên tai ù đi, chỉ nghe tiếng trái tim đập mạnh. Việt Hoàng vẫn gối đầu lên tay, cậu ko thể điều khiển tay mình đẩy cô gái ra khỏi.
Bạch Vân bỗng thấy mắt cay cay vì gió luồn vào, cô giật mình ngồi dậy, quay đi chỗ khác.
-Em! Em xin lỗi!
Phải chăng là điều kì diệu của nụ hôn mà mọi người vẫn hay nói, cậu chẳng còn thấy giận cô gái ấy nữa, ko hề, một chút cũng ko. Cậu ngồi dậy, hai tay đặt lên đầu gối.
-Ko sao! Vô tình thôi!
-Ukm! Là sự cố! Nhưng anh.....
-Sao?
-Vẫn nghĩ em là kẻ ăn trộm sao?
-Ko nếu như em chứng minh được em vô tội!
-Em chứng....mà thôi....
-Sao lại thôi?
Bạch Vân ấp úng! Cô đã định nói thủ phạm là Thu Trang, nhưng nếu cậu biết sự thật, cậu sẽ ko tha thứ cho cô ấy, nhưng Bạch Vân thì khác, chí ít cô ko yêu cậu, việc cậu có thèm nhìn mặt cô hay ko đâu quan trọng.
-Cứ cho là em lấy đi! Em xin lỗi bình phương anh!
-Xin lỗi bình phương là gì?
Cô lấy tay cốc vào đầu cậu:
-Ngốc! Là xin lỗi, xin lỗi! Xin lỗi vì lấy tranh của anh, xin lỗi vì phá hoại buổi cầu hôn của anh tối nay!
-Tôi phải cảm ơn em mới đúng! Em mà ko xuất hiện chắc tôi ko thoát được khỏi đấy rồi! Mà em khá đấy! Giám trêu chọc cả Thu Trang!
-Cậu ta hả? Thực ra rất đáng thương nên mới trở nên như thế! Em muốn dùng cách này để cậu ta thay đổi chứ cũng chẳng ghét bỏ gì!
-Hai người quen nhau sao?
Bạch Vân gật đầu.
-Ukm! Từ nhỏ! Nhưng mỗi lần thấy em cậu ta đều tỏ ra khó chịu và ghen ghét! Chắc là vì thiệt thòi quá nhiều!
Hai người im lặng ngước nhìn bầu trời đầy sao. Họ cũng thiếu thốn nhưng chỉ âm thầm chịu đựng, nuôi hi vọng của riêng mình. Việt Hoàng chỉ tay lên trời.
-Em thấy ngôi sao sáng nhất ko? Anh rất thích nó!
-Bà em bảo đó là sao hôm. Nó mạnh mẽ, chiếu sáng hết khả năng có thể. Em cũng rất thích nó.
Bạch Vân cười tươi nhìn cậu.
-Anh hết giận rồi đấy nhé! Giờ mà còn tỏ ra ko quen biết với em là em giận lại đấy!
-Sao vô lí thế?
Thực ra trong lòng cậu đã ko còn giận cô nữa. Cô gái này rất đặc biệt. Có lẽ cậu đã sai khi nghi ngờ cô! Thái độ ban nãy tố cáo Bạch Vân đích thị ko phải thủ phạm, cô bé đang giấu điều gì đó!
Việt Hoàng nhìn trộm khuôn mặt thanh cao của Bạch Vân, từ ánh mắt đến nụ cười đều rất dễ mến, hồn nhiên. Chẳng có vẻ gian trá gì để người ta phải nghi ngờ cả. Cậu nhất định phải tìm ra thủ phạm thực sự.
Có ánh đèn pin chiếu vào Bạch Vân và Việt Hoàng khiến hai người chói mắt, theo bản năng lấy tay che lại.
-Hai cô cậu này! Đã quá mười một giờ rồi sao còn ngồi đây? Theo tôi lên phòng kỉ luật!
Tiếng cậu bạn khóa trên đi trực quát lớn. Việt Hoàng nhận ra đó là người quen, rất quen và cậu chắc chắn ko thể thoát nổi vụ này!
Bạch Vân đứng dậy đi trước! Cô đã sai! Cô biết nên ko muốn minh oan, cũng ko thể minh oan được. Có thể hình phạt sắp tới còn kinh khủng hơn rất nhiều so với việc quét sân trường và tưới rau.
Cậu bạn khóa trên nhếch môi mỉa mai, chỉ đợi khi Việt Hoàng ngang qua là giữ tay lại,thì thầm vào tai cậu.
- Anh bạn! Chúc may mắn!
Cậu nhếch môi, đưa đôi mắt đầy khinh bỉ nhìn tên kia.
-Cảm ơn!
- Chà chà! Tội này ko nhẹ đâu! Cẩn thận đấy! Cả cô bé dễ thương kia nữa! Ha ha ha!
Hai người bước vào phòng đã thấy Thu Trang ngồi ở đó. Đôi mắt đầy vẻ giận giữ nhìn Bạch Vân.
Thầy chủ nhiệm lên tiếng.
-Bảo vệ gọi cho tôi! Tôi vội vã đến ngay! Các em làm trò gì thế hả?
-Thưa thầy....
-Tôi chưa hỏi em! Bạch Vân!
-Nhưng em...
-Tôi chưa hỏi em! -Thầy cố nhấn mạnh! Quay qua nhìn Việt Hoàng -Em giải thích đi!
Cậu vẫn cái vẻ mặt bình thản nhìn vào khoảng ko:
-Em ko có gì để nói! Xin thầy cứ phạt đi ak!
Bạch Vân định xen ngang để minh oan nhưng thầy chủ nhiệm đã cắt lời:
-Em làm tôi rất thất vọng!
-Còn nữa! Em muốn xin phép thầy thôi việc làm trợ giảng. Thực ra chỉ là giúp các em khóa dưới bổ sung kinh nghiệm học tập, ko có em cũng ko sao! Em muốn tập trung học tập.
Thầy giáo có vẻ nhẹ giọng hơn.
-Em ngại vì mắc lỗi sao?
-Ko! Em đã ddijng xin thầy từ mấy hôm trước! Chỉ là hôm nay mới có dịp!
-Vậy thì... Thôi được rồi!
Vừa lúc ban nề nếp bước vào. Tất cả đứng nghiêm chào. Thầy giáo lớn tuổi nhất ngồi xuống, gật đầu ra hiệu cho mọi người ngồi.
-Trường hợp như thế này ko hiếm! Chỉ có điều các em đều là những học sinh ưu tú, tại sao lại có thể mắc sai lầm như vậy?
-Thưa thầy, em....
Bạch Vân nhanh chóng xen ngang câu nói của Việt Hoàng! Cô biết cậu sẽ định nhận lỗi về mình.
-Là do em ak! Em có một số thứ chưa hiểu, định hỏi anh trợ giảng, nhưng vì ngại phòng anh ấy toàn con trai nên hẹn ra đấy! Em rủ Thu Trang đi cùng cho đỡ sợ ma.
-Thật ko? -Thầy nghi ngờ nhìn cô!
-Là thật ak!
-Sao ko để đến sáng mai hỏi?
-Mai anh ấy ko lên lớp ak! Mà mai bọn em lại có giờ học nữa nên sợ ko kịp.
Thầy thở dài gật đầu:
-Thôi được rồi! Lỗi của em nữ này là nặng nhất. Ngoài việc quét dọn dãy phòng học một tháng, em còn phải trực đêm cùng hai bạn này nữa!
Mọi thứ trong phòng dãn ra và dễ thở hơn ban nãy. Thu Trang chỉ ngồi yên lặng, cúi gằm mặt xuống bàn, ko nói gì.
Mọi người ra về hết, Bạch Vân và Việt Hoàng cũng nặng nề bước ra.
-Sao lại nhận hết lỗi về mình vậy?