Cô gái xuất hiện với chiếc váy hồng phấn qua đầu gối, mái tóc xoăn nhẹ nhàng bồng bềnh ở hai bên vai, đôi dày trắng cao có quai ôm sát cổ chân. Bạch Vân nghe có tiếng động liền nhanh chóng nấp vào sau miếng vải lụa. Vì ánh đèn khá mờ nên ko dễ để phát hiện ra cô.
Cái dáng người kia trông rất quen nhưng ko thể nhớ nổi là ai. Khuôn mặt ấy giống với một người, nhưng cô ko giám khẳng định. Người bày ra trò này chắc chắn phải là một chàng trai, vậy cậu ta đâu, tại sao lại chỉ có nhân vật nữ xuất hiện? Chẳng lẽ người mà Bạch Vân đang khổ công kiếm tìm lại trốn đến đây gặp người yêu?
Trong bóng tối, lại ở cạnh lùm cây nên khá nhiều muỗi. Chúng đánh thấy hơi người nên tìm đường mò đến. Chiếc váy của Bạch Vân ko thể che phần chân từ đầu gối trở xuống, thế nên cô bị đàn muỗi tấn công, dù rất khó chịu nhưng vẫn phải đứng im, ko được để phát ra tiếng động. Một lát, lại một lát nữa, "cậu gì ơi! Rốt cuộc có chịu đến ko? "
Quả là ông trời ko phụ lòng người! Nỗi khổ của Bạch Vân cuối cùng cũng được trời cao nghe thấu. Bóng anh chàng cao cao xuất hiện từ bóng tối, tay bỏ vào túi quần, dáng đi khá từ tốn, ung dung, có vẻ anh ta ko nóng lòng gặp cô gái thì phải. Bước chân mỗi lúc một gần, cô gái đứng lên quay lại nhìn, hai bàn tay đan lại với nhau, đặt trước ngực như điệu bộ của sự cảm tạ.
-Em còn nghĩ anh sẽ ko đến! - cô gái lên tiếng.
Chàng trai dừng chân, Bạch Vân chỉ thấy được mỗi tấm lưng rộng của anh ta, bộ đồ thể thao kia tố cáo rằng hiện tại đang đi ngược lại với suy luận ban đầu của nữ học viên. Khuôn mặt kia đích thực là Thu Trang, còn tên con trai có thể là ai được nhỉ? Con gái mạnh dạn thổ lộ tình cảm với con trai qủa thực ko phải lần đầu Bạch Vân thấy,nhưng bỏ công làm những thứ này để màn tỏ tình lãng mạn như thế này lại là lần đầu. Có vẻ anh chàng này rất đặc biệt!
Giọng nói thân quen cất lên khiến Bạch Vân giật mình:
-Nếu ko phải vì chuyện bức tranh, tôi cũng ko đến đây! Nói nhanh lên!
-Anh ko thể dành cho em một chút thời gian sao? Chẳng lẽ ko nể côn sức em làm những việc này vì anh?
-Sao cô nói gặp tôi chỉ để nói về bức tranh? Nếu biết trước tôi đã chẳng đến làm gì.
Bạch Vân đưa tay kéo miếng lụa ra khỏi tầm mắt, cái giọng nói này đích thực là của Việt Hoàng, thảo nào Thu Trang phải khổ sở thế.
-Hóa ra anh rất quan tâm đến những gì có liên quan đến cô ta! Cô ta có gì hơn em? Em đối với anh là thật, cô ta chỉ là kẻ lợi dụng anh thôi!
-Vậy lí do cô yêu tôi là gì? Chẳng phải cũng vì vẻ bề ngoài của tôi hay sao? Tôi quan tâm đến kẻ muốn ăn cắp đồ của tôi. Nếu cô ko biết hoặc ko có gì để nói, vậy ko làm phiền nữa!
Việt Hoàng toan quay đi, Thu Trang đã kịp nắm lấy tay cậu kéo lại.
-Xin anh đừng đi! Vì anh mà mẹ em phải giấu bố chai rượu ngoại này lén đem vào đây, vì anh mà em khổ công làm những thứ này! Như vậy ko đủ để chứng minh tình yêu em dành cho anh sao?
Cậu vẫn kiên quyết rời đi mặc cho cô gái có lì lợm nắm chặt lấy cổ tay cậu ko buông.
-Nếu anh ko ở lại, em sẽ hét lớn để mọi người biết chúng ta ở đây!
Có vẻ kế sách của Thu Trang dùng sai đối tượng,ngôi trường này cậu đã học trước cô một năm, dù có mười cái miệng để hét cũng chẳng đe dọa được cậu.
Việt Hoàng gật đầu ra vẻ bất cần:
-Giỏi thì hét đi!
Bạch Vân đứng sau tấm vải, nghe thấy lời thách thức kia vì lo lắng mà vô ý giẫm lên miếng vải, làm sợi dây treo đèn ở phía trên bị đứt, tất cả kéo nhau rơi xuống, làm vỡ chai rượu và hai chiếc ly thủy tinh. Tấm vải lụa rơi, Bạch Vân hiện nguyên hình với đôi mắt mở to đầy hốt hoảng và chân phải đang trong tư thế chuẩn bị bước. Cả hai người quay lại nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt Thu Trang tóe lửa hận thù như muốn đốt cháu kẻ phá hoại. Cô gái nắm chặt tay lại, toàn thân run lên vì quá tức giận. Việt Hoàng thì gần như ko có phản ứng gì, cậu chỉ nhìn Bạch Vân, chỉ vậy.
Bạch Vân ko nói được gì, cũng ko nhúc nhích. Cả người cứng đơ như bị đóng băng, ko thể nhận biết được nguy hiểm cận kề. Thu Trang lao nhanh đến như con hổ vồ mồi. Chỉ khi bàn tay Việt Hoàng đã nắm chặt lấy tay Bạch Vân, cô mới giật mình, chỉ kịp nhìn thấy Thu Trang lao nhanh về phía cô, nhưng ko kịp dừng lại, cứ thế mà thẳng vào bụi cây.
Hai người chạy khỏi chỗ đó, đến sân thể dục đã thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại lăn trên trán và hai bên má. Cậu tùy ý ngồi xuống, chống hai tay ra phía sau và hít thở thật sâu. Cô còn chút rụt rè vì hình ảnh đáng xấu hổ vừa rồi nên chỉ dám ngồi phía sau. Lần đầu tiên trong cuộc đời đi điều tra bằng cách nghe lén, vậy mà để bị phát hiện, thật chẳng còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa.
Bạch Vân khẽ lên tiếng:
-Cảm ơn anh!
Chàng trai ngả lưng lên thảm cỏ, nhìn bầu trời và ko nói gì.
-Anh vẫn nghĩ em là thủ phạm?
-Dĩ nhiên!
Cô ngồi xuống, cúi đầu chắn ngang tầm nhìn của cậu.
-Tại sao lại ko tin em?
-Ko thích! Tránh ra!
Vừa nói cậu vừa lấy tay gạt đầu Bạch Vân ra, nhưng cô gái ương bướng kia ko dễ đuổi, gạt ra thì quay lại, cứ vậy khoảng ba bốn lần, khi Việt Hoàng bắt đầu ko còn kiên nhẫn, cậu toan lấy tay dúi lên trán cô, nhưng lại động lòng trắc ẩn, vậy nên chỉ mới đưa tay ra sau nhưng ko hành động.
Thấy động tác tay của đối phương có ý nhằm vào trán mình, Bạch Vân lao đầu thật nhanh xuống sẵn sàng đối phó lại bàn tay của chàng trai.
Nhưng rất tiếc, là cô đề phòng thừa trong khi ko hề có nguy hiểm, cuối cùng lại tự mình hại mình.
Cô mất đà, cả thân sau bỗng dưng mềm nhũn, rơi tự do xuống người Việt Hoàng, cuộc chạm môi ngoài ý muốn xảy ra.