Đợi Mùa Phượng Nở

Chương 3





Khi ve còn kêu râm rang khắp đường làng, ngõ xóm.

Khi mà mùa hè vẫn còn chưa đi qua một nửa và tôi vẫn chưa có một kỳ nghỉ thật sự thì gia đình tôi đã thu xếp mọi đồ đạc chuẩn bị lên đường rời khỏi quê hương.

Tôi chỉ kịp nói với lũ bạn rằng tôi phải đi đến Hà Thành sinh sống mà cũng chưa kịp có một buổi tiệc chia tay nào.

Sau khi được gia đình chú Sỹ giúp đỡ làm thủ tục xuất cảnh.

Ba mẹ tôi đã gấp rút thu dọn nhà cửa, bán một số thứ cần bán và chỉ đem theo những gì cần đem.

Anh tôi nán lại cho đến khi ba mẹ tôi đi sang Mỹ nên mấy ngày này anh ấy chỉ quanh quẩn ở nhà an ủi tôi cho tôi đỡ buồn.

Anh nói bao la là thứ về cuộc sống trong căn nhà đó.

Anh bảo anh Win rất tốt nên tôi đừng có lo, vân vân và mây mây.

Mặc dù có nói thế nào đi chăng nữa thì đối với tôi không gì tốt hơn là được ở cùng ba mẹ dưới một mái nhà.
Cuối cùng ngày gia đình tôi đi cũng đã đến.

Hôm nay cả nhà bắt xe đến Hà Nội, vợ chồng chú Sỹ quyết định đến sân bay để tiễn ba mẹ tôi đi và đón tôi về nhà cô chú.

Sau một chuyến đi dài, cuối cùng cả nhà tôi đã đứng trong khu vực sân bay.


Chú Sỹ vừa nhìn thấy cả nhà tôi, đã vui mừng đến ôm chặt ba tôi.

Rồi nhìn sang tôi, xoa đầu:
- Chắc ZinZin buồn lắm nhỉ?
Tôi gượng cười:
- Vâng ạ.
Rồi thấy khóe mắt cay xòe, những lời muốn nói tự nhiên nghẹn nơi cổ họng.

Mẹ tôi thấy thế chạy đến bên tôi, ôm đầu tôi dựa vào ngực bà.

Bà cũng cố nuốt nước mắt vào trong lòng để nói với tôi vài lời:
- Mẹ sẽ thường xuyên gọi điện cho con, cố sống tự lập nha con.

Lo mà học hành, có vấn đề gì thì phải nói cho cô chú biết để cô chú giúp, không được giữ trong lòng nghe chưa.

Nhớ nghe lời cô chú đó.
Ba tôi cười với mẹ tôi:
- Em thôi đi được rồi đấy, có từng đó chuyện mà dặn con bé không biết bao nhiêu lần.

Có phải là vĩnh viễn không gặp lại nhau đâu chứ.
Cô Như đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi rồi nhìn mẹ tôi với ánh mắt hơi buồn:
- Hai vợ chồng cứ yên tâm đi, từ lâu ZinZin cũng là con của tụi tui rồi còn gì.

Tôi sẽ chăm sóc cho nó mà.

Sang bên đó có gì khó khăn thì gọi cho vợ chồng tui nghe.
Mẹ tôi lau vội nước mắt, gật đầu:
- Tui giao con bé cho hai người đó.
Loa thông báo vang lên ngay sau câu nói đó.

Ba mẹ tôi xách vali lên rồi quay sang anh tôi:
- Thỉnh thoảng tới thăm em đó, đừng có đi biệt tăm biệt tích mà không quan tâm tới con bé.

Ba mà biết được thì biết tay ba nghe chưa.
Anh tôi làm động tác nghiêm trong quân đội, hô to:
- Rõ, thưa ba.
Chú Sỹ bật cười nhìn anh tôi, rồi quay sang hối thúc ba mẹ tôi:
- Thôi hai người mau đi đi, chúc đi đường bình an.
Khoảnh khắc chia tay có mấy ai mong muốn, tôi cũng không ngoại lệ.


Đó là lúc tôi thấy sợ hãi nhất, tôi rất sợ phải chia tay ba mẹ mình ngay tại đây.

Tôi ước gì tôi có thể giữ được họ ở lại thì tốt biết mấy, nhưng sẽ là không thể.

Dù đã dặn lòng rằng hãy mạnh mẽ lên để ba mẹ yên tâm đi làm, nhưng có cố đến mấy tôi cũng vẫn là ZinZin mà thôi.
Tôi là đứa con gái được ba mẹ hết mực cưng chiều, được anh hai yêu thương.

Từ nhỏ đã được sống trong vòng tay chở che của cả nhà.

Tuy sống ở quê nhưng tôi chưa từng lao động vất vả.

Và đó là lý do tôi khóc òa trong giây phút chia tay ấy.

Tôi sợ cuộc sống mà tôi sẽ sống sau giây phút này đây, sợ lắm khi không còn vòng tay của họ.

Anh tôi vội vã ôm chặt tôi vào lòng để tiếng khóc của tôi không làm cho mẹ tôi chùn bước.

Nhưng dù có làm thế mẹ tôi cũng đã quay lại nhìn tôi và đứng lặng người khi thấy tôi khóc nức nở.

Đôi chân như không muốn đi, và nếu lúc ấy ba tôi không kéo mẹ đi thật nhanh thì bà đã bỏ chuyến đi này mà ở lại cùng tôi.

Bóng ba mẹ tôi khuất dần sau cánh cửa.

Anh tôi vuốt nhẹ đầu tôi, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể, ấm áp nhất có thể để nói với tôi:
- ZinZin ngoan, lớn rồi mà em.
Dùng cái giọng dỗ dành con nít ấy để thốt ra câu: "Lớn rồi mà em" cũng được sao chứ.

Càng dỗ tôi kiểu đó tôi càng thấy mình chẳng lớn tí tẹo nào.


Tôi thấy sao mình nhỏ bé quá thế này, nhất là trong vòng tay anh tôi, tôi càng thấy bé nhỏ hơn.

Và dù có buồn đến mấy thì nước mắt tôi cũng thôi rơi, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe cùng giọng nói nghèn nghẹn.

Chú Sỹ cùng cô Như đưa tôi và anh tôi ra xe của họ.
Ngồi trên xe, chỉ có anh tôi và cô chú nói chuyện với nhau.

Còn tôi thì đưa đôi mắt của mình nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Tôi đã không ít lần đến đây, những lần đến đây chơi tôi thích thú vô cùng bởi ánh đèn đủ màu sắc.

Mọi thứ náo nhiệt khiến tôi không thấy tẻ nhạt.

Nhưng sao bây giờ đây, cũng thành phố ấy, cũng là tôi đây, mà sao tôi thấy vô cùng xa lạ.

Nhìn dòng xe lướt qua nhanh, tôi thấy mệt mỏi vô cùng.

Tôi chỉ muốn được sống về lại với quê hương của tôi mà thôi.

Phố thị xa lạ quá, làm tôi thấy cô đơn và sợ hãi..