Đợi Mùa Phượng Nở

Chương 27




Những cơn mưa vẫn không chịu nhường bước cho ánh nắng về lại Hà Nội. Thành phố ngập trong biển nước. Thời tiết càng lúc càng trở nên thất thường, thất thường hơn những đứa con gái. Ngày vẫn trôi qua lê thê như những cơn mưa trải dài ngoài kia. Tôi để đôi mắt mình thẫn thờ ngoài ban công và để đầu óc mình trở nên trống rỗng. Không có gì tốt hơn trong lúc này, khi trời mưa và mang chút giá lạnh tôi lại được quấn mình trong chăn ấm nệm êm. Thế nhưng, tôi chẳng thể cảm thấy hạnh phúc hơn chút nào, chỉ vì tôi đang bị ốm. Cơ thể tôi hết lạnh chuyển sang nóng không biết đường nào mà lần. Đầu tôi thì nặng như chì, có cảm giác như nó dính chặt vào gối không cách nào gỡ lên được. Diễn tả như thế nào đi nữa cũng chỉ gói gọn vào trong một chữ "mệt" mà thôi.

Tôi vốn không phải đứa có cơ thể khỏe mạnh cho nên sau mấy tiếng đồng hồ nằm hứng mưa ngoài sân thượng cộng thêm sợ hãi đã khiến tôi đỗ bệnh ngay lập tức như thế này. Tôi nhớ không lầm tối qua cô Như đã tắm rửa thay quần áo cho tôi và tôi thì cứ mặc kệ cô làm gì thì làm vì tôi chẳng còn sức đâu mà xấu hổ. Giờ nghỉ lại tôi mới thấy xấu hổ đây này. Lớn từng này rồi, việc người khác nhìn thấy cơ thể của mình thật không dễ chịu tí nào mặc dù cô ấy cũng là phụ nữ như tôi. Nghĩ đến đó, tôi quyết định sẽ làm lơ chuyện này, cứ để mọi người nghĩ rằng tôi không hề hay biết chuyện này xảy ra, chỉ có cách đó mới khiến tôi đỡ xấu hổ hơn thôi.

Tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy cô Như vẫn ngủ cạnh canh tôi nên tôi không dám làm phiền. Có ai ngờ lúc sau tôi phát sốt khiến cô mất ngủ cả đêm vì tôi. Nghỉ lại càng thấy có lỗi gì đâu. Sáng nay thấy tôi hạ sốt nên cô mới đi làm, dặn anh Win ở nhà trông tôi. Cũng chẳng phải trẻ con gì, tôi không muốn làm phiền gia đình cô đến thế nhưng khổ nỗi, tôi thậm chí không thể tự mình ngồi dậy được chứ đừng có nói là làm việc gì khác. Giờ cũng đã chiều tà, mưa từ hôm qua cho tới giờ vẫn không có ý định tạnh. Tôi bỗng nghĩ đến chuyện tối qua. Thật đáng sợ, có lẽ cuộc đời tôi sẽ mãi không quên sự kiện này.

Lúc đó tôi sợ đến mức thở cũng không nỗi, lần đầu tiên một mình ở một nơi hoang vắng như vậy bảo sao tôi không sợ chứ. Không nghỉ thì thôi nghĩ đến lại thấy giận dữ vô cùng. Tôi không ngờ có bọn đê tiện đến mức làm trò này với tôi. Dạo này, tụi nó không có việc gì làm hay sao mà bày đủ trò để hại tôi như thế chứ. Sau vụ đánh nhau đó, thấy bọn nó im hơi lặng tiếng một quảng thời gian dài, tưởng đâu tụi nó thành người lương thiện rồi. Có ai ngờ, tụi nó chỉ chờ tôi lơ là cảnh giác là tung chiêu cơ chứ. Những chuyện như vậy tụi nó cũng nghĩ ra được vậy sao không dùng cái đầu sáng tạo ấy để làm việc gì có ích hơn đi, lại cứ hoang phí xài chúng vào những chuyện không đâu. Càng nghĩ càng giận, mà có giận cũng chẳng làm gì được.

Đời nó khổ là thế. Tôi chắc một điều sau chuyện này, cô Như và chú Sĩ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Lần trước là vì tôi năn nỉ. Lần này có năn nỉ cũng chẳng được. Thôi tôi cứ mặc kệ vậy, bị đánh cũng đã bị rồi, bị dọa cũng đã dọa xong rồi. Còn cái gì phải sợ nữa đâu chứ. Chỉ sợ tụi nó cầm dao giết người thì uổng phí cuộc đời của tôi thôi. Mà nói thì nói vậy chứ tụi đó không có gan giết người đâu, cùng lắm là tổ chức đánh tôi thêm vài lần nữa. Tôi có nên đi học vỏ bây giờ không nhỉ, ít ra để bảo toàn mạng sống cho mình.

Tôi tự cười cho những suy nghĩ bá láp của mình, rồi tiếp tục đưa mắt dõi theo những hạt mưa ngoài kia. Bỗng có tiếng gõ cửa, sau đó anh Win đi vào với bát cháo đang bốc khói nghi ngút trên tay. Đặt bát cháo xuống cạnh bàn, anh ngồi xuống đỡ tôi dậy. Cử chỉ ân cần của anh khiến tôi xiêu lòng nhẹ, mắt tôi nhìn anh chăm chú như thể muốn dán cả khuôn mặt anh ấy vào mắt mình. Anh Win đưa tay lên sờ trán tôi, bất giác thở dài:

- Nhóc này, sao em bệnh lâu quá vậy. Từ trưa tới giờ cũng chẳng khỏe lên chút nào. Mau khỏe lại đi, anh mày muốn phát ốm với mày rồi đây.

Tôi xụ mặt:

- Có chuyện gì hả anh?

- Cứ nằm mãi ở đây đi thì biết cái quái gì. Ba mẹ anh đang làm loạn lên ở trường kia kìa. Thật không tin nỗi mà, lúc trước anh bị bạn đánh ba mẹ anh có màng gì đến đâu. Vậy mà đụng tới em thì ba anh giống như quả bom phát nổ vậy đó. Còn đến cả đồn cảnh sát nữa chứ, giờ thì cả công an cũng vào cuộc luôn rồi. Ông ấy thiếu điều gọi báo chí đến tung hô nữa thôi.

Tôi có không ra ngoài cũng thừa biết chuyện này sẽ xảy ra mà. Vụ lần trước tôi cũng đã từng thấy chú Sỹ tức giận như thế nào rồi. Tôi thật sự không biết nên cảm kích hay thấy phiền phức với chú ấy nữa. Tôi mấp máy môi:

- Vậy.. ở trường sao rồi anh?

- Còn sao nữa, công an đang điều tra. Thằng Đạt với Nhất Kha suốt ngày bị họ lấy lời khai thôi. Giờ thì cả vụ em bị đánh trước kia cũng bị lôi ra cả rồi. Sớm muộn gì cũng bắt được thôi, mà có khi lát nữa họ cũng sẽ tới nhà mình lấy lời khai đó. Giờ lo ăn chút cháo đi.



Dù không muốn ăn tí nào nhưng tôi cũng ráng nuốt trọn bát cháo trên tay anh vì nhìn bộ mặt khó chịu của anh ấy thì nếu tôi dám không ăn hết anh ấy sẽ đánh cho tôi chết trước khi tôi bị người khác giết mất. Đúng như dự đoán của anh Win, khoảng ba mươi phút sau đó, công an tới nhà tôi. Vì tôi không khỏe nên họ vào luôn phòng tôi. Cảm giác này, tôi chẳng thích chút nào nhưng tôi vẫn cố gắng trả lời những câu hỏi của họ. Tôi không mong sự việc sẽ đi xa đến mức này, nhưng mọi thứ đã lỡ thành ra vậy rồi tôi đành chấp nhận thôi chứ biết sao giờ. Thật không ngờ tôi lại có ngày hôm nay.

Tôi đi học lại hai ngày sau đó. Lúc này, mọi chuyện có vẻ cũng chưa lắng xuống chút nào mặc dù đã tìm ra người hại tôi. Tôi bắt đầu ngày học mới ở phòng hội đồng của trường. Tôi không mấy ngạc nhiên khi thấy người ở đó là đám con gái đã từng đánh tôi trước kia, có thêm cả nhỏ Na lớp tôi nữa. Phụ huynh hai bên đều có mặt sẵn từ bao giờ. Cô Như và chú Sỹ khuôn mặt vô cảm không nói gì. Hiệu trưởng, thầy cô, có cả công an đều sum họp tại căn phòng này. Tôi thấy bước chân mình run nhẹ khi bắt gặp đủ loại ánh mắt nhìn mình. Đau lòng có, cảm thương có, xót xa có, căm phẫn có. Có lẽ đây là buổi họp đàm phán giãn hòa cho hai bên để tránh gây lùm xùm trong trường cũng như ngoài xã hội. Thông tin này may mắn đã được bịt kín không một báo chí nào biết để đưa tin. Nếu không bây giờ trên các mặt báo đã nhan nhãn tin bạo lực học đường rồi. Tôi cũng mong cuộc họp mau chóng kết thúc và phải kết thúc có hậu thì mới được

Nói tôi không ghét tụi con gái đó là hoàn toàn nói dối nhưng nếu vì chuyện này mà tụi nó đi tù hay đi cải tạo thì tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Thế nên, giải hòa thì tốt nhất. Tôi chỉ sợ hai vị phụ huynh mặt lạnh lùng ngồi kia sẽ không dễ dàng cho qua đâu. Dù gì, tôi cũng là bảo bối của họ mà. Không khí chẳng có chút gì dễ chịu cho mấy, tôi liếc mắt về hàng ghế phía sau. Thấy Đạt và Nhất Kha ngồi đó. Vừa thấy tôi nhìn, Nhất Kha đã mỉm cười nhìn tôi. Tôi chẳng biết cậu ấy cười để làm gì. Trong không gian chẳng mấy thân thiện như vậy, cậu ta cười để trêu ngưi bọn người ở đây hay sao chứ. Rõ ngốc thật, mặc dù vậy tôi cũng không thể bơ nụ cười của cậu ấy nên chỉ nhếch môi để cho cậu ấy thấy tôi cũng đang cười lại mặc dù nụ cười có vẻ không tươi cho lắm.

Đạt vẫn nhìn tôi như thế, cậu ấy không hề cười như Nhất Kha. Khuôn mặt cậu ấy trầm tư sâu lắng. Ánh mắt ấy, lại ánh mắt ấy, ánh mắt lần đầu nhìn thấy đã khiến tôi không quên được. Nó như muốn nói với tôi rằng: "Không sao chứ?". Tôi cũng dùng ánh mắt của mình để truyền tải tới cậu ấy rằng: "Tớ không sao". Nhưng chắc cậu ấy không hiểu đâu vì ánh mắt của tôi không có khả năng phát ra tiếng nói. Tôi ngồi xuống cạnh cô Như sau khi được thầy hiệu trưởng nhắc nhở. Cuộc họp như tôi dự đoán, nó mang tính chất giãn hòa. Tôi thấy thương cho ba mẹ của những đứa con gái ấy. Họ đã vì con mình, không cần tự trọng, không cần thể diện, chỉ cần cầu xin để con gái mình được tha thứ. Đó là điều mà tất cả ông ba, bà mẹ nào cũng sẽ làm vì con mình. Nhìn thấy điều đó, tôi bỗng nhiên phải dặn chính mình, tuyệt đối sau này, trước khi làm điều gì đó phải nghĩ đến ba mẹ mình trước tiên. Tôi không muốn một ngày ba mẹ tôi cũng phải cúi đầu xin lỗi trước ai đó để bảo vệ tôi. Điều đó thật sự rất tồi tệ.

Chú Sỹ và cô Như dường như không có ý định giãn hòa khi liên tục chỉ trích những hành vi của tụi nó làm với tôi. Đến khi, một người phụ nữ với khuôn mặt khắc khổ, tiến tới chỗ tôi và quỳ xuống như tìm sự cứu vãn cuối cùng. Tôi như bị đông cứng trước tình huống này. Trong cuộc đời tôi, chưa bao giờ tôi nghĩ đến một ngày có người quỳ dưới chân tôi để xin tha lỗi. Nhất là một người đáng tuổi cha mẹ mình. Việc xảy ra nhanh đến mức, chẳng ai kịp phản ứng gì nhiều, chỉ có một cô gái chạy như bay đến kéo người phụ nữ ấy đứng lên, cô gái đó hét lên giận dữ:

- Mẹ làm gì vậy, sao mẹ phải làm vậy, mẹ đứng lên đi mà.

Bà ấy hất tay con gái mình ra, bà cầm lấy chân tôi:

- Cô xin cháu, hãy bỏ qua cho con cô với. Con bé sau này sẽ ra sao nếu lý lịch của nó không sạch chứ. Cháu làm ơn, cô lạy cháu.

Đến mức này, tôi không thể cứ ngồi im mãi được. Tôi òa khóc nức nở khiến ai cũng bất ngờ. Người nên khóc ở đây đâu phải là tôi mà là đứa con gái kia kìa. Vậy mà tôi bật khóc không một lý do khiến ai nấy đều hoang mang. Tôi quỳ xuống bên cạnh bác ấy, lấy tay đỡ bà ấy đứng lên. Nhưng bà ấy nhất quyết không đứng, nước mắt lưng tròng bà nói như van lơn:

- Cháu nói cháu tha thứ cho con cô thì cô mới đứng lên, nếu không cô sẽ quỳ ở đây đến khi nào cháu đồng ý.

Tôi gật đầu lia lịa:

- Cháu bỏ qua mà.. bỏ qua hết.. cô đừng làm vậy nữa.. con xin..

Chú Sỹ thở một hơi dài bất mãn, nhìn cô Như bất lực. Cuối cùng, kết thúc có hậu cũng đến, mấy chú công an cũng hủy bỏ vụ kiện vì hai bên đồng ý thỏa thuận. Phần còn lại do nhà trường quyết định kỷ luật học sinh của mình. Lúc ra về, chú Sỹ gõ vào đầu tôi một cái đau điếng, chú giận dỗi:



- Sao lại có đứa con gái dễ mũi lòng như vậy cơ chứ, thật hết nói nổi.

Cô Như cũng lắc đầu:

- Thế nên mới bị ăn hiếp suốt đấy. Phải làm gì với con bây giờ chứ. Cô chú chẳng thể nào yên tâm nỗi.

Tôi cúi gầm mặt hối lỗi:

- Con xin lỗi.

Chú Sỹ cười nhẹ:

- Con có lỗi gì đâu mà xin lỗi. Là ba mẹ con đã sinh ra một đứa con gái quá yếu mềm thôi. Thôi, con vào lớp học đi, chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi. Chú mong với tấm lòng bồ tát của con con sẽ không gặp phải chuyện gì nữa. Ôi! Bồ tát của tôi, thật không chấp nhận được mà.

Để lại lời than vãn đó, cô chú đi thẳng ra cổng trường. Tôi đứng lặng nhìn theo. Mỉm cười hạnh phúc. Họ thật sự rất tốt, rất rất tốt.

Tôi không biết ngoài cô Như và chú Sỹ thất vọng vì tôi ra còn có ba con người khác đang đợi hoạch tội tôi trong lớp. Vì thế, khi tôi ung dung trở về lớp tôi đã vô cùng bất ngờ trước ánh mắt hình viên đạn của tụi nó. Sau khi ném cho tôi những ánh nhìn hung tợn, Triết là người đầu tiên lên tiếng:

- Thật hết nói nổi.

Đạt lắc đầu rồi bỏ về lớp của mình. Chỉ còn Nhất Kha còn đứng lại cạnh tôi, đợi tôi yên vị tại chỗ ngồi của mình, cậu ta mới buông một câu rồi bỏ đi:

- Làm thế nào mà cậu sống được vậy chứ.

Tôi thật không hiểu tụi nó nghĩ gì nữa. Có phải tôi làm chuyện ngu ngốc gì đâu cơ chứ. Chỉ là, tôi thấy không cần thiết để đẩy mọi chuyện phức tạp quá lên thôi. Làm như vậy thì có gì là sai mà mọi người nhìn tôi với con mắt ấy. Tôi ủ rủ nhìn qua Triết, cậu ấy lơ ánh mắt của tôi rồi tập trung vào quyển sách. Nhìn cậu ấy như vậy, tôi lại nhớ đến ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Tôi nhún vai cố xóa mọi chuyện ra khỏi đầu, vì tôi biết con người tôi là vậy, mọi chuyện cứ đơn giản lại càng tốt.