Đời Không Phải Mơ

Chương 15




***

Tôi ngồi dựa vào ghế, bên trái là Phương Linh nửa tỉnh nửa mê mà dựa đầu vào vai tôi, còn bên phải là Hòa đang nằm trên đùi tôi và ngủ say sưa.

-Có...hấc...có bánh...hấc...chưa? - Phương Linh quơ tay loạn xạ vào Chí Dũng đang nhảy múa như thằng điên theo nhạc. Tôi tạc lưỡi, bánh hấc là cái bánh gì thế? Con nhỏ Phương Linh này say rồi, chắc là do ban nảy uống hơi nhiều rượu. Mà say rồi sao không ngủ đi cho khỏe, cứ thức làm người khác đau đầu.

-Bánh kem đợi lát nữa mới có, nằm yên ngủ đi. - Lâm ngồi vào bên cạnh Phương Linh, cậu ta lấy tay ấn đầu con nhỏ xuống rồi thở dài. Tôi cười ngại quay đầu qua nhìn Lâm đang im lặng, trông có vẻ ngường ngượng. Rồi tôi quay qua nhìn Giang Đình một mình làm gối ôm cho ba, bốn đứa, trông chẳng khác gì một bà mẹ đang chăm đàn con.

-Giang Đình! - Trà My từ đám Chí Dũng đang nhảy múa mà chui ra, nó chạy lại chỗ Giang Đình rồi ôm con nhỏ mà kể lể gì đó. Giang Đình chớp chớp mắt nhìn Trà My rồi nhìn qua tôi. Tôi cười cười rồi quay đầu đi, mặc kệ Giang Đình đi, lâu lâu mới có dịp làm khổ nó mà.

-Mẹ mua cho em con heo đất, í à í a. Mẹ mua cho em con heo đất í a í à. - Mỹ Dung cầm micro, nó cất chất giọng bò rống của mình lên. Tôi bịt tai, quay đầu qua nhìn Giang Đình, con nhỏ có vẻ như đang khóc thầm.

Chí Dũng và Hoài đứng gần màn hình rồi nhảy múa điên cuồng, trông rất vui vẻ. Tôi lắc đầu, quay đầu qua chỗ khác, không thể nào nhìn hai đứa nó nhảy múa điên khùng được nữa, kinh quá!

Lục Trung bịt chặt tai, đầu nhất quyết không quay lại nhìn hai vật thể kia nhảy múa và tay nhất quyết không bỏ ra để nghe cái giọng bò rống của Mỹ Dung. Cậu ta mặc kệ đám con trai đang ngồi nghịch điện thoại của mình - một việc mà Lục Trung không hề thích.

-Này heo ơi, mau lớn, í a. - Mỹ Dung ngồi trên ghế, vắt chéo chân và hát say sưa. Tôi thở dài, ai đó làm ơn hãy bắt Mỹ Dung im lặng lại đi, nghe dở tệ hại!

Chí Dũng nhảy điên loạn, không hề khớp với nhạc. Hoài thì quơ tay múa chân, nó với Dũng bắp đi lại gần chỗ của Tiến và mấy đứa bạn và kéo tụi nó vào nhảy múa cùng. Mấy đứa kia tất nhiên là có từ chối những chỉ được một lúc ngắn ngủi thôi, chỉ một vài phút sau là chúng nó nhập bọn liền.

Thế là trước mặt tôi, trước mặt của cả lớp, ngay trong căn phòng này. Có một lũ như vừa mới trốn trại và nhảy múa điên cuồng, kèm theo là giọng hát dở tệ và cách hát khác người của cô gái nào đó.

Lâm ngồi bên cạnh Phương Linh đang nói nhảm, cậu ta gãi đầu, mặt khó chịu vô cùng rồi đứng dậy kéo Vĩnh Kỳ và cậu bạn lớp phó cũ đi đâu đó. Tôi nhìn Hoà rồi nhìn Vĩnh Kỳ, hai đứa nó gặp nhau nhưng chẳng ai mở miệng câu nào.

Uống một ngụm rượu trên bàn, đắng thật. Nhưng đắng như vậy mà vẫn cứ muốn uống nữa, buồn cười thật đấy. Tôi cầm ly rượu lên, bầu không khí thật sôi nổi, ồn ào và náo nhiệt vô cùng.

-Mấy giờ rồi An? - Giang Đình sau khi hì hục đẩy đám bạn bám trên người mình xong thì giật ly rượu trên tay tôi xuống. Tôi chép miệng, không cho uống cũng được, đằng nào tôi cũng không nên uống rượu, không tốt cho sức khỏe.

-Gần 10 giờ đêm rồi, tụi này cứ nhảy như điên, nên làm gì đây? - Tôi đưa tay lên xem đồng hồ, Giang Đình cũng có đồng hồ nhưng nó rất ít khi đeo vì cảm thấy bất tiện. Tôi và Giang Đình, hai đứa quen biết nhau và chơi với nhau thân gần mười năm rồi, nhưng tính cách và sở thích của cả hai chẳng ăn khớp nhau là bao.

-Để tui lôi Mỹ Dung đi tính tiền rồi ba đứa mình kéo Hoà với Phương Linh về nhà Mỹ Dung. Còn cái đám loi nhoi này thì cho tụi nó chơi, tụi mình về nghỉ phẻ. - Giang Đình đứng dậy, vươn vai rồi xoay hông, mặt nó có chút gì đó khiến người khác cảm thấy rờn rợn. Một số đứa ở gần chỗ tôi ngồi thì trố mắt lên nhìn Giang Đình rồi cười khúc khích.

***

-Phim ma không mấy đứa? - Mỹ Dung tỉnh rụi, nó ngồi trên ghế sô-pha, cầm cái bấm tivi rồi chuyển kênh liên tục. Bấm chán, cũng không có ai thèm trả lời, thế là nhỏ đứng dậy, tắt tivi rồi đi theo Lâm mà càm ràm, nghe thực là đau đầu.

Vĩnh Kỳ ngồi phịch xuống ghế, lưng dựa ra sau, mặt nửa vui vì thoát khỏi cái đám lao nhao trong phòng karaoke, nửa còn lại có chút không thoải mái vì có Hòa ở chỗ này. Lâm đi vòng vòng phòng khách, lục lọi, “khám phá” nhà Mỹ Dung, và con nhỏ đang ngồi càm ràm gì đó.

Tôi cầm ba ly nước chanh ra, đưa ba đứa rãnh rỗi mà ngồi chơi hay đi lòng vòng khắp căn nhà này. Vĩnh Kỳ cầm lấy một ly, nhìn chằm chằm vào nó. bảo tôi uống đi rồi chống tay nhìn xung quanh. Lâm lấy một ly uống cạn rồi đưa lại tôi, chỉ có mỗi My Dung là không uống mà lấy ly nước còn lại đưa Vĩnh Kỳ. Cậu ta cầm lấy rồi đưa cho Lâm, Lâm cầm lấy ly nước rồi mở cửa sổ. Việc tiếp theo mà cậu ta làm là đổ ly nước đó đi.

Tôi trừng mắt nhìn ba đứa giỏi phá của rồi quay mông, bỏ vào trong bếp. Không uống thì để đó đi, đổ đi làm gì, phí nước mà lại tốn công người khác pha. Tôi cá chắc rằng, nếu bạn Giang Đình “hiền lành” mà biết ba đứa nó đổ ly nước cuối cùng đó đi thì sẽ không yên thân với Giang Đình đâu.

-Uống hết rồi hả? - Giang Đình loay hoay trong bếp, tôi tạc lưỡi, vì “bảo vệ hòa bình”, có lẽ tôi không nên cho Giang Đình biết là có một ly bị đổ đi:“ À ừ, uống hết rồi.”

Giang Đình không nói gì thêm, Lục Trung ngồi trên ghế trong phòng bếp rồi lật mấy trang giấy báo tạp chí. Cho đến khi lật chán, cậu ta quay qua giành lấy cuốn tạp chí mới phát hành mà Phương Linh đang đọc. Thế là chiến tranh bùng nổ, hai đứa nó tranh giành nhau một cuốn tạp chí.

-Hòa, Kiên với lớp phó cũ đâu rồi? - Tôi ngồi trên ghế, tùy tiện lấy một cuốn tạp chí trên bàn mà hai cái đứa kia không thèm động đến rồi lật qua vài trang. Mặc kệ hai đứa kia đi, giành chán rồi thì cũng bỏ xó thôi, cản hay ngăn không phải là “sở thích” của tôi hay Giang Đình.

-Hòa chiếm đóng nhà vệ sinh tầng một, Kiên chiếm đóng tầng hai, còn Huy thì không vào được cái nào nên đang đập cửa đòi vào để đi vệ sinh trên lầu hai ấy. Muốn chứng kiến thì lên mà xem. - Giang Đình chỉ vào nhà vệ sinh rồi quay lại làm việc của mình. Nhìn con nhỏ chẳng khác gì một bà cụ non cả, mấy cái chuyện tụi nó đang làm gì cũng biết. Cái này gọi có thể gọi là tính chị cả không nhỉ? Khi nào cũng lo hết mọi việc, cho dù đó là thời đi học hay là bây giờ.

À, Huy, Huy là tên của cậu bạn lớp phó cũ đấy. Chỉ là tôi thích gọi mấy cái tên mà tôi hay gọi tụi nó thôi nên mới gọi Huy là cậu bạn lớp phó. Chuyện này, hồi đi học, Giang Đình và Phương Linh rất hay nhắc tôi, thậm chí là la mắng. Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có la mấy tôi cũng chẳng thèm nghe nên kết quả là bây giờ, tôi thường hay gọi theo cách của bản thân.

Tôi cười cười rồi leo lên tầng hai, lên để lấy sách trong phòng Mỹ Dung và lên để xem cảnh tượng đó ra sao.

***

Khoảng 11 giờ rưỡi, cả đám mới chịu vào, ngồi hết ở phòng khách. Trong lúc Hòa và Huy đang lục tung mấy đĩa phim ma của Mỹ Dung lên thì Kiên lại mở máy tính lên, vào Google tìm phim cho nhanh. Phương Linh ngồi bên cạnh Kiên, lâu lâu chỉ vào màn hình máy tính rồi nói gì đó.

Mặc kệ đám kia tìm được phim gì, Lâm và Vĩnh Kỳ đã nhanh chóng tìm được tập Anlbum kỷ yếu hồi cấp III của Mỹ Dung, trong đó có cả ảnh hồi còn bé xíu và ảnh “riêng tư” của Mỹ Dung nên con nhỏ đã cầm chổi, đòi hai đứa kia trả lại cuốn Anlbum.

Trong cả đám có cả Hoài nhưng con nhỏ nhận được một cuộc điện thoại của ai đó bảo là Chí Dũng đang say như chết nên đã đi ra ngoài, đón thằng hắc dịch nào đó.

Vì cuộc rượt đuổi đó mà căn nhà của Mỹ Dung có rất nhiều âm thanh ồn ào. Tôi khẽ nuốt nước bọt nhìn Giang Đình rồi mở rèm, nhìn qua nhà hàng xóm. Mấy cô bác hàng xóm à, tụi cháu xin lỗi nhưng cuộc chiến sẽ chấm dứt khi Giang Đình lên tiếng, hy vọng mọi người không qua mắng vốn.

Nhưng mọi chuyện chẳng như dự đoán, Giang Đình sau nhiều năm đã thay đổi rất nhiều, thay vì đi vào chấm dứt cuộc rượt đuổi kia thì con nhỏ lại nhảy vào tham gia. Tôi câm nín nhìn bốn con người đang chạy quanh căn nhà.

-Giang Đình thay đổi nhiều thật. - Hòa ngồi quanh đống đĩa phim, nhỏ đưa mắt theo dõi bốn người kia. Mà, cũng chẳng chỉ có mỗi mình Hòa mà cả đám đều nhìn chằm chằm vào bốn người kia.

Huy gật gù, Lục Trung nhìn chán chê thì nhảy vào nhập cuộc. Phương Linh và Hòa tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội để chơi cùng, hai đứa nó chạy theo mấy đứa con trai, giành giựt cuốn Anlbum.

Chỉ có mỗi tôi, Huy và Kiên là ngồi yên theo dõi. Khoảng chừng 15 phút sau thì Huy mới đứng dậy, đôi mắt cậu ta bắt đầu có chút đáng sợ. Huy cầm điện thoại của mình ra, lướt qua vài cái, cậu ta cố tình nói thật to cho tất cả nghe:“ Ai còn quậy nữa, đừng trách bí mật của người đó được xuất hiện trên tường nhà mình trong Facebook nhé?”

Một câu nói làm cả đám im bặt, đứa nào đứa này ngoan ngoãn trở về vị trí mình đang làm. Tôi cười khì, cứ đến lúc mấy đứa nó có hành động hay hình dáng chẳng ra gì thì Huy sẽ lôi điện thoại ra, nếu là hành động thì sẽ quay video lại, nếu là lời nói thì có thể là quay lại hoặc ghi âm, còn hình dáng thì tất nhiên là chụp lại. Bình thường thì tôi thấy Huy rảnh rỗi nhưng sự rảnh rỗi đó, đôi khi cũng có tác dụng đấy chứ.

Khác với tụi kia, Giang Đình sau khi nhập cuộc được năm, mười phút đã rời cuộc chơi, nhỏ đi vào trong tủ bếp nhà Mỹ Dung lôi gói bánh phồng tôm ra. Giang Đình ngồi trên ghế sô-pha, thong dong ăn bánh uống nước nhìn cái đám lộn xộn kia đang tranh giành một cuốn Anlbum.

Kiên chép miệng, mắt nhìn Giang Đình rồi quay qua thì thầm với tôi:“ Giang Đình ranh mãnh thật, nó đợi gần đến lúc thằng Huy nổi điên là chuồn ngay.”

Tôi gật gù đồng ý, ai chứ Giang Đình thì thôi khỏi nói rồi. Bên trong con nhỏ này là một con cáo già, bên ngoài lại là một người trầm tính nhưng cũng chẳng kém phần dở hơi. Giang Đình là một con nhỏ đa nhân cách.

-Là tui thông minh chứ! - Giang Đình từ trên ghế sô-pha nhảy xuống dưới, nhỏ đặt bịch bánh lên trên bàn rồi ôm chầm lấy tôi:“ Đúng không hả An?”

Tôi cười trừ, có cần vừa ôm vừa tặng tôi một ánh mắt đầy sát khí như vậy không?

Gật đầu một cái, Giang Đình thả tôi ra, nhỏ lấy một miếng bánh nhét vô miệng tôi rồi vui vẻ quan sát. Thế Kiên ngồi gần chỗ tôi và Giang Đình đưa mắt nhìn hai đứa tôi, ánh mắt có vẻ khá vui và muốn cười nhưng nhìn sơ qua thì bộ dạng cậu ta chẳng phải như thế, đó một bộ dạng trầm ngâm im lặng, trên đầu có ba vạch đen chạy xuống.

Khi mọi người trở về chỗ ngồi, mọi thứ lại trở nên bình thường, không có những tiếng ồn khiến hàng xóm khó chịu, không còn rộn rã nữa. Nói sao nhỉ, ừm, có lẽ là do khi trở về chỗ ngồi, đứa nào đứa nấy đều chú ý vào công việc của mình.

Nói là công việc nhưng thực ra chỉ là đứa nào làm việc nấy thôi. Đám con trai (trừ Huy và Kiên đang mày mò trên mạng Internet) thì ngồi trên ghế sô-pha, chiếm chỗ của Giang Đình mà lật lật dở dở cuốn Anlbum, lâu lâu bình luận vài tiếng. Đám con gái tụi tôi thì ngồi dưới sàn, Phương Linh và Mỹ Dung lôi mấy cuốn tạp chí mà Mỹ Dung để trên phòng nhỏ ra đọc, Hòa thì cắm đầu vào máy tính với hai ông tướng kia.

Còn tôi và Giang Đình thì làm việc này việc nọ, lúc thì đi ra chỗ tụi con trai đang ngồi xem ảnh, đuổi một đứa nào đó xuống để ngồi, lâu lâu lại nhìn vào trong máy tính, có lúc lại dở dở lật lật vài trang tạp chí nằm lăn lóc trên sàn.

Một lúc lâu sau, Vĩnh Kỳ và Lâm ngồi trên ghế sô-pha lật tới trang có ảnh Mỹ Dung chụp chung với một đứa con trai thì hai đứa nó lại lôi tấm ảnh ra nhìn thật kĩ.

-Nè Mỹ Dung, bà với thằng cha lớp 11a2 sao rồi? - Vĩnh Kỳ dựa lưng vào ghế, bộ dạng thảnh thơi hỏi Mỹ Dung. Lâm ngồi bên cạnh thì cầm tấm ảnh lên, nhìn thật kĩ. Tôi chép miệng một cái, cậu ta đang vạch lá tìm sâu à?

Mỹ Dung nghe thấy Vĩnh kỳ hỏi thì bỗng dưng buồn buồn, con nhỏ cuối đầu, đặt cuốn tạp chí xuống, nhỏ không còn líu ríu nói thật nhiều với Phương Linh nữa.

-Tui...nói gì sai à? - Vĩnh Kỳ ngồi dậy, Lâm cất tấm ảnh vô rồi gấp cuốn Anlbum lại. Tất cả mọi người đều hướng đôi mắt của mình vào Mỹ Dung. Tôi ngơ ngác nhìn Mỹ Dung, Giang Đình cũng vậy, nhưng Phương Linh thì không, nó bỗng dưng trông buồn buồn như Mỹ Dung vậy.

-À, không có gì sai. Chỉ là game over rồi thôi. - Mỹ Dung ngẩng đầu dậy, nở một nụ cười buồn. Tôi nghe thấy hai từ “game over” thì quay phắt qua nhìn Giang Đình, con nhỏ liếm môi trầm tư.

-Tình yêu là một trò chơi, trong đó, nếu như hai người kết hôn thì cả hai sẽ là người thắng cuộc. Ngược lại, người nào nói chia tay trước sẽ là người thắng, người thau là người còn vấn vương. Mỹ Dung, bà nói đi, bà là người thắng hay người thua? - Giang Đình ngước đầu nhìn trần nhà, nhìn nó cũng buồn không kém gì Mỹ Dung cả.

Mọi người đều trầm ngâm, có lẽ, tất cả đều đang nghĩ đến câu nói của Giang Đình.

-Tui...là người thua... - Mỹ Dung cúi gằm mặt, không thèm ngước lên. Phương Linh ngồi bên cạnh lấy một tay vỗ vỗ lưng của cô bạn bên cạnh. Câu nói của Mỹ Dung bỗng dưng khiến mọi thứ lại im lặng đến ngộp thở.

Huy, Hòa và Kiên không còn chú ý đến máy tính, Vĩnh Kỳ và Lâm đã cất cuốn Anlbum đi. Giang Đình thì trầm ngâm rất khó đoán, hai cô bạn kia đã không còn đọc tạp chí mà lại buồn buồn. Còn tôi, tôi lại ngồi im lặng nhìn tất cả.

-Thêm một người vào hội người thua rồi nhỉ. - Tôi chống tay lên bàn, phá vỡ bầu không khí ấy. Câu nói của tôi khiến vài người trong căn nhà này im lặng tuyệt đối, lại có chút xấu hổ và ngượng ngùng.

***