Đời Không Phải Mơ

Chương 14




***

Sáng hôm sau thức dậy, tôi ôm vali khỏi nhà của bạn Như thân thương và chỉ cho nó vẻn vẹn một lời nhắn “Tui có việc, phải về nhà mẹ. Cám ơn vì mấy bữa nay chứa chấp tui.” Và một câu thông báo ngắn gọn “Khoảng tháng sau tui kéo vali về nhà bà nữa đấy!” rồi kéo vali đi về nhà

Về đến nhà cũng đã trưa, tôi kéo vali vào nhà, nó kêu “Lộp cộp” khi tôi bước vào trong sân. Mẹ thấy tôi thì nhếch môi cười, không lấy chút gì là ngạc nhiên hay thấy lạ kì gì:“ Sao mới đi có một tuần đã mò xác về rồi hả con?”

Tôi cởi giày, ngồi trên thềm nhìn mẹ đang bưng chậu kiểng trong nhà ra đặt trước sân rồi đi vào. Phản ứng của mẹ tôi, tôi chẳng lấy làm ngạc nhiên hay bực bội, đằng nào khi ở nhà của nhỏ Như, tôi cũng đoán được trước cả.

-Mẹ à, con bị con Như nó đuổi đấy, thấy tội con không? - Tôi cầm đôi giày trên tay, đứng dậy rồi cầm vali. Mẹ tôi không nói gì chỉ lắc đầu rồi đi vào nhà, không thèm liếc mắt qua tôi. Tôi chép miệng, có mẹ nào mà vô tâm như mẹ tôi không trời...

***

4 giờ rưỡi chiều thứ sáu của hai tuần sau, tôi lấy đại một bộ váy ngang đầu gối mặc vào, vớ lấy cái túi xách và đôi giày cao gót đã bị cho vào trong góc phòng ngủ vài tháng ra. Sau đó nhờ đứa bạn hàng xóm chở đi ( tất nhiên vài ngày trước đã năn nỉ). Lý do tôi không tự đi xe máy vô cùng đơn giản, chỉ là không biết đi, mặc dù tôi đã năm lần bảy lượt tập nhưng lần nào kết quả cũng như nhau. Té, té, té và té, không lấy đến một lần giữ được thăng bằng.

-Cảm ơn, về cẩn thận. - Tôi xuống xe, đưa mũ bảo hiểm cho đứa bạn. Nó hừ một cái rồi quay xe đi về, không thèm trả lời nhưng tôi biết nó lườm liếc tôi dữ dội lắm rồi mới đi. Tôi chép miệng, cái số không biết đi xe máy khổ thiệt đấy. Nhưng không đi được xe máy thì tập đi ô-tô, không đi được ô-tô thì học lái máy bay, không học được nữa thì học lái thuyền. Đời chẳng thiếu thứ gì để ta thử cả, mà mấy thứ đấy, chẳng phải là đi thích hơn xe máy sao?

Tôi hít thật sâu rồi bước vào trong nhà hàng, mấy năm không để ý đến cái nhà hàng này, công nhận là đẹp hơn nhưng chắc là cũng mất một khoản tiền không nhỏ của gia đình Lục Trung chứ chẳng ít gì.

Tôi bước vào trong thang máy, bấm lên tầng ba - một khu vực khá đẹp để ngắm cảnh và tổ chức một bữa tiệc. Đi ra khỏi thang máy, tôi đi rẽ qua bên khu nhà vệ sinh. Đi vào trong, tôi đứng khựng lại, ngây ngốc nhìn mình trong tấm gương. Tự dưng, tôi đi vào nhà vệ sinh làm gì? Đúng là con dở hơi!!

Tôi thở dài đi ra, hành lang trống trơn. Cũng phải thôi, trên tầng ba chỉ có một phòng để tổ chức tiệc mà lớp tôi đã đặt trước nên chẳng có ai trên hành lang. Cùng lắm cũng chỉ có vài người phục vụ đi ra rồi đi vào, loanh quanh luẩn quẩn trên hành lang một hồi rồi đi ra chỗ khác.

Tôi mở cửa phòng, mới 5 giờ kém, dự tính chắc hẳn là không có ai hoặc chỉ có vài ba đứa vì mấy đứa bạn hồi tôi học cấp III rất lười, đôi khi chậm còn hơn cả rùa, thậm chí hẹn 2 giờ chiều thì 3 giờ rưỡi tụi nó mới tới...

Cánh cửa khẽ mở ra, bên trong là những tiếng ồn ào khiến tôi nhíu mày. Mở toang cửa ra, tôi há hốc mồm nhìn. Dự đoán...sai hết cả rồi!

Gì mà chẳng có ai chứ, tụi nó tập trung gần đủ cả rồi! Rồi cả việc đến trễ, theo tình hình hiện nay thì người đến trễ là tôi chứ không phải tụi nó. Hình như lâu ngày không gặp nhau, không tụ tập lại, tụi nó thay đổi hết tính nết cả rồi!!

-Ủa, tới rồi hả An? - Mỹ Dung ngồi trên ghế, đánh mắt ra chỗ tôi, giọng nói vang lên trong veo mà có vẻ rất vui. Trà My và Hoài ngồi bên cạnh nhỏ đưa tay lên vẫy chào, miệng cười toe toét.

Tôi chậm rãi bước lại chỗ tụi nó đang ngồi rồi ngồi xuống cùng, mặt cứng đờ. Sao, hơn mấy năm rồi, thế mà tụi nó vẫn có phá, vẫn khùng quá vậy?

Không phá kiểu học trò thì phá kiểu sinh viên với chút tính cách của sinh viên còn sót lại. Thay vì trò đứng (hoặc ngồi) trò chuyện lịch sự như mấy buổi họp lớp của người khác, tụi lớp tôi chia nhóm ra ngồi (tất nhiên là cũng có vài đứa tản ra nói chuyện riêng hay làm gì đó).

Nhóm thì toàn con gái đang ngồi selfie (chụp ảnh tự sướng) rồi chỉ trỏ gì đó vào trong cái điện thoại. Nhóm thì toàn con trai đang ngồi bàn tán gì đó chẳng khác gì mấy người hóng hớt, nhiều chuyện. Có cả nhóm có cả nam lẫn nữ - là cái nơi tôi đang ngồi - tụi này kinh khủng hơn mấy đứa còn lại. Tôi tự hỏi, có ai đi họp lớp, mặc quần áo cho đẹp đẽ, tô son đánh phấn cho đã vào rồi cuối cùng là ngồi trên ghế, chân vắt chéo (hoặc gác bên mép bàn rồi bị đẩy xuống nên ngồi chồm hổm, cũng có thể là ngồi xếp chân trên bộ ghế) chỉ để chơi đánh bài Xì-lát không trời? (!!!)

-Tụi bây... - Tôi thở dài nhìn mớ người đang thao thao nói chuyện, thực là không biết nên nói gì.

Mấy đứa con trai cười hề hề, cái đám mà tôi đang ngồi trong đó - nơi này bắt đầu thu hút một số thành viên của lớp qua. Một phút, hai phút rồi ba phút, toàn bộ thành viên lớp tôi tụ lại thành một đám để xem và chơi bài Xì-lát búng tai. Đứa đang chơi thì tập trung, lâu lâu phá lên cười. Đứa nào không chơi thì đứng thì thầm to nhỏ, chỉ qua chỉ lại, cười như điên như dại, thậm chí có vài đứa con gái còn rảnh rỗi đến nổi đi vòng vòng xem hết bài của mấy đứa đang chơi.

Tôi vỗ vai Thái Bảo - người bày ra trò này - cậu ta quay đầu cười cười nhìn tôi rồi phẩy tay bảo không sao đâu. Tôi nhếch môi, Giang Đình à, tới mau mau đi, tụi này đang quậy đây này!

Thoát ra khỏi “sòng bài”, tôi đi ra ban công rồi nhìn xuống bên dưới, mặc kệ tụi nó đang vui thế nào đi chăng nữa. Lát nữa bạn Giang Đình “hiền từ” đến thì chết cả đám, tôi không muốn chết chung với mấy đứa nó đâu.

Một bóng người đứng bên cạnh, tôi quay đầu nhìn qua. Người bên cạnh đưa cho tôi một ly rượu nho, tôi cầm lấy rồi nhìn xuống dưới, giọng nói bỗng dưng trong veo lạ kì:“ Sao rồi?”

-Sao gì? - Người con trai bên cạnh tôi dựa lưng vào tường, đưa ly rượu đến miệng cứ như định uống nhưng thực ra là không uống.

-Sao gì nữa, tìm được bạn gái chưa? - Tôi đưa ly rượu lên, uống một ngụm nhỏ rồi thôi. Thằng cha này cũng thật bất cần đời, khi nào thấy bản mặt cũng dửng dưng vô tư, nhìn thoáng qua thì giống như kiểu “Tôi không quan tâm” ấy.

-Bạn gái ấy hả, chưa có. Nhưng vài năm nữa sẽ có thiệp mời đám cưới đấy! - Cậu ta cười nhếch môi, tôi đưa bản mặt khinh khỉnh qua nhìn cậu ta rồi nhìn xuống dưới:“ Vĩnh Kỳ, Hòa tới rồi kìa!”

Hòa mới đến thật, con nhỏ sau mấy năm thì chẳng thay đổi mấy, con “rùa” Diệp Hòa của lớp tôi thì vẫn là con rùa, khi nào cũng đến trễ, ít nhất cũng vài phút.

Vĩnh Kỳ chép miệng, cúi đầu nhìn xuống dưới ban công tầng ba như tôi rồi quay lưng bỏ vào, vẻ mặt cậu ta khiến tôi cảm thấy anh chàng bên cạnh mình đang bối rối, nhưng cũng không chắc lắm, chỉ là cảm giác.

-Tôi vào nhập bọn đây. - Vĩnh Kỳ bỏ vào trong và có vẻ như sắp sửa nhập vào chơi bài với đám người trong đó. Giọng nói cậu ta không còn là cái giọng lành lạnh như ấn tượng hồi lớp 10 của tôi để lại mà lại là cái giọng trầm ấm của một đứa con trai, nghe rất ấm. Nói đi nói lại thì Vĩnh Kỳ cũng trưởng thành hơn, nhỉ? Ít ra là trưởng thành hơn một số đứa con trai trong lớp.

Tôi vẫn nhìn Hòa ở dưới, nó mặc một bộ váy màu đen, chân váy xòe ra. Tôi chép miệng, tôi nhớ, hình như kiểu váy mà Hòa đang mặc, đâu phải là kiểu nó thích đâu. Hôm nay sao lại mặc kiểu đó?

Tôi cầm ly rượu, uống một hơi cho hết cạn rượu trong ly rồi mới bước vào trong. Hôm nay đã gần chuyển sang xuân, vẫn còn vương lại vài cơn gió thoáng bay qua và cái cảm giác lành lạnh của mùa đông. Trên trời, hôm nay sao sáng hơn mọi ngày, cả trăng cũng vậy. Mọi thứ trông thật tươi vui, nhưng tôi lại cảm thấy cứ trầm trầm thế nào ấy. Có lẽ, sắp tới, tôi lại rơi vào dòng hồi ức của bản thân nữa sao?

Đặt chiếc ly thủy tinh rỗng trên bàn, tôi quay đầu lại nhìn mấy đứa bạn đang nháo nhào hết cả lên. Chỉ chơi bài búng lỗ tai mà cũng loạn sao? Tôi dở khóc dở cười, cái tụi này làm sao vậy?

-Lý Ngọc Thái Bảo, Ngô Chí Dũng! Hai người đứng lại đó cho tui!! - Một chất giọng quen thuộc vang lên, lần này nghetông giọng rất cao, nó the thé nhưng không hiểu sao lại khiến người ta rùng mình. Tôi bật cười, theo như tình hình hiện tại thì bạn Giang Đình đã có mặt.

Tôi chen vào giữa, đứng cạnh Hòa đang mỉm cười. Trà My và Hoài khoái chí nhìn Chí Dũng và Thái Bảo sắp sửa lên “thớt“. Mấy đứa còn lại cũng tản ra, miệng cười cười. Có Tiến và ông chủ nhà hàng - Lục Trung đang khoác vai nhau trông rất thân thiết. Tiến đăm chiêu xoa cằm, bộ dạng như một nhà bác học sắp tuyên bố một cái gì đó:“ Chuẩn bị được coi lại vở kịch của mấy năm trước.” Và Lục Trung bên cạnh thì gật gù đồng ý.

Tôi và Hòa bật cười khoái chí, Hòa quay đầu qua nhìn Tiến rồi giơ ngón tay trỏ lên tỏ vẻ đồng tình. Giang Đình chống hông đi vòng qua đi lại giữa hai bạn Thái Bảo và Chí Dũng bắp. 32 con người cùng tập trung lại một chỗ, xôn xao và xôn xao, trông nhộn nhịp thật.

-Mẫu hậu à... - Thái Bảo lắp bắp gãi đầu nhìn Giang Đình, môi con nhỏ cong lên:“ Thái giám! Ngươi gọi sai rồi, bảo ta là “Nữ vương” chứ không phải “mẫu hậu“.”

Vĩnh Kỳ ôm bụng, nằm dài trên ghế sô-pha mà cười ha hả hệt như Lâm hồi học cấp III, cậu ta mặc kệ tụi bạn đang nhìn bằng ánh mắt gì. Tôi bật cười, Hòa bụm miệng ra một góc cười cho đã. Riêng Lục Trung và cậu bạn lớp phó học tập ngày nào thì ôm nhau cười sặc sụa ngay giữa căn phòng.

-Mẫu Hậu thân yêu à, hình như càng ngày, miệng lưỡi của người càng sắc. - Mỹ Dung chống tay, dựa vào tường cười. Cái trường hợp này đứa nào trong tụi tôi cũng phải cười. Hình như tất cả đều nhớ lại cái hôm đóng kịch và lời nói của “mẫu hậu” Giang Đình lúc đó.

Chả là hồi học 12, trường tôi có tổ chức buổi giao lưu học sinh với mấy trường khác và địa điểm là tại trường tôi. Lớp tôi đăng kí tham gia, diễn lại câu chuyện “Ngưu Lang Chức Nữ”, chọn người diễn dưới hình thức bốc thăm. Không biết thế nào mà Thái Bảo bốc trúng vai nữ chính, Giang Đình lúc đó lại vỗ vai Thái Bảo rồi nói thật to:“ Thái giám, lần này ngươi được làm nữ nhân như ước muốn rồi đấy! Sau này đừng có mà nhờ ta cho ngươi ra ngoài giả làm nữ nhân nữa đấy!”

Phản ứng của toàn bộ tập thể lớp tôi tất nhiên là buồn cười rồi bật cười thành tiếng. Thái Bảo thì đứng im, người cứng đờ vì vị sốc tâm lý. Giang Đình nói kiểu đó ngay cái lúc Thái Bảo đang thất thần thì không bị nội thương mới làm lạ, nhất là đối với một đứa con trai thuộc loại “trai thẳng” như cậu ta.

Trở về chuyện hiện tại, vẫn cười sằng sặc như tụi mới trốn viện.

Giang Đình đảo mắt qua Chí Dũng, cậu ta cười hề hề:“ Ban nảy, bà bảo tui bày trò chơi thì tui bày trò đó đó. Đúng lời bà nói rồi còn gì nữa.”

-Bày trò, tui bảo khi nào? Hả? - Giang Đình rít khẽ, giọng nói đầy đe dọa. Thái Bảo nhân lúc Giang Đình không để ý mình thì nhìn qua chỗ tôi và mấy đứa bạn đang đứng, cậu ta thở dài bất lực, lầm bầm như thể đang khóc thầm:“ Sao bao nhiêu năm, lớp trưởng vẫn là lớp trưởng, Giang Đình vẫn là Giang Đình. Cô gái này vẫn dữ như Sư Tử hệt ngày xưa!”

Tôi khẽ cười, Thái Bảo này vẫn còn lá gan của Hùm của Hổ sao? Giang Đình mà nghe thấy thì cậu ta xong đời!

Chí Dũng hít sâu rồi nhìn Giang Đình chằm chằm:“ Thì bà bảo tui làm gì cho vui cũng được mà.”

-Cái đó ông “xin phép”, trông bộ dạng như trẻ lên ba đang đi xin cô giáo. Tưởng bày trò gì bình thường thì được, hóa ra là bài búng tai! - Giang Đình lại rít lên, một tay thả bên hông, tay còn lại búng vào tai của Chí Dũng và Thái Bảo, mỗi người một cái thật đau.

Trà My lắc đầu, nói khẽ:“ Bảo An này, Giang Đình vẫn còn có uy lực gớm nhỉ?”

Tôi gật gù đồng ý, phải thôi, Sư Tử đi đâu thì vẫn là Sư Tử, thời gian đâu có ngăn bản tính nó lại được.

***