SÁNG THỨ BẢY, một lần nữa, tôi lại bị tiếng sủa nhặng xị của Angus lôi dậy và loạng quạng đi xuống cầu thang để mở cửa. Lần này là Margaret, chị kéo theo cái va li, mắt nhìn trừng trừng.
“Chị tới rồi,” chị nói. “Có tí cà phê nào không?”
“Có, có, để em đặt nó lên,” tôi trả lời, vẫn còn ngái ngủ. Đêm qua tôi thức khuya để xem 229 phút huy hoàng của bộ phim Các vị thần và những vị tướng, khóc lấy khóc để khi Tướng Jackson gầm lên những mệnh lệnh vô nghĩa cuối cùng với quân đoàn tiên phong Virginia. Tôi nghĩ cũng công bằng thôi khi tôi nói tôi bị say phe miền Nam, nên khi cảnh đầu tiên nhìn thấy vào buổi sáng lại là Margaret với bộ dạng hách dịch cáu kỉnh thì… ui chao. Tôi đi theo khi chị ào vào trong bếp.
“Thế chuyện gì xảy ra vậy?” tôi vừa hỏi vừa đổ bã cà phê ra.
“Chuyện là thế này, Grace,” Margaret nói bằng giọng bề trên và thủ trưởng. “Đừng có cưới một người mà em yêu như anh trai, được không?”
“Anh trai, không tốt. Hiểu rồi.”
“Chị nghiêm túc đấy, đồ hâm.” Chị cúi xuống và nhấc Angus đang nhá giày chị lên. “Tối qua chị nói với Stuart, ‘Làm sao chúng ta lại không bao giờ làm tình trên bàn bếp nhỉ?’ Và em biết anh ấy nói gì không?” Margaret nhìn tôi vẻ tố cáo.
“Nói gì?” tôi hỏi, ngồi xuống bên bàn với chị.
Chị hạ thấp giọng để bắt chước chồng. “‘Anh không chắc như thế có đảm bảo vệ sinh không.’ Em có thể tin được cái chuyện dở hơi đấy không? Có bao nhiêu đàn ông lại từ chối làm tình trên bàn bếp cơ chứ? Em có muốn biết chị và Stuart làm chuyện ấy lúc nào không?”
“Không, em tuyệt đối không muốn,” tôi trả lời.
“Thứ Hai, Tư, Sáu vày Bảy.” chị ngắt lời tôi.
“Ái chà,” tôi nói. “Nghe có vẻ khá tốt so với…”
“Đó là kế hoạch hằng ngày của anh ấy. Anh ấy đặt một ngôi sao nhỏ ở ô chín giờ tối để nhắc nhở. Quan hệ với vợ. Đánh dấu, xong.”
Kể cả vậy thì cũng thật đáng yêu là anh ấy…”
“Và đó chính là toàn bộ vấn đề đấy. Grace. Không đủ đam mê. Thế nên chị ở đây.”
“Trong ngôi nhà của đam mê,” tôi lầm bầm.
“Ừ thì chị không thể chỉ cứ ở mãi đây! Có thể bây giờ anh ấy sẽ để ý đến chị thêm chút nữa! Có thể không! Lúc này chị không thực sự quan tâm. Chị 34 tuổi rồi, Grace. Chị muốn làm tình trên bàn bếp! Như thế có gì sai trái lắm không?”
“Tôi biết là tôi sẽ không nói thế,” một giọng nói vang lên. Chúng tôi đều quay lại. Callahan O’Shea đứng bên ngưỡng cửa bếp. Angus bùng lên tỏng cơn giận dữ bất thường, vùng vẫy hòng thoát khỏi tay Margaret. “Tôi đã gõ cửa,” Cal nói, nhăn nhở. “Chào, tôi là Callahan. Người hàng xóm đẹp trai.”
Nét mặt Margaret biến đổi từ bực tức sang hau háu, một con sư tử dán mắt vào con ngựa vằn non chỉ còn có ba chân. “Chào, Callahan anh hàng xóm đẹp trai,” chị nói bằng giọng lả lơi. “Tôi là Margaret, cô chị gái thèm tình.”
“Cô chị gái thèm tình đã kết hôn,” tôi thêm. “Maragaret, đây là Callahan O’Shea, chị gái tôi, kết hôn khá hạnh phúc trong từng ấy năm trời, giờ đang đau khổ vì cái mà tôi gọi là chứng thèm của lạ sau bảy năm(1).”
(1) Nguyên văn: Seven-year itch, một khái niệm về tâm lý học mô tả tình trạng hạnh phúc của một mối quan hệ thường đi xuống sau bảy năm hôn nhân.
“Ha, đã bảy năm rồi cơ đấy, phải không?” Margaret tỉnh khỏi cơn ngất ngây. “Vậy anh là kẻ biển thủ đấy hả?”
“Chính thế.” Cal nghiêng đầu, rồi quay về phía tôi. “Không phù hợp trong vai trò đối tác tử tế, Grace nhỉ?”
Mặt tôi đỏ bừng. A, phải. Kiki và lời cảnh báo. Nét mặt Callahan lạnh lùng thấy rõ.
“Grace, cửa sổ của cô vừa tới hôm qua. Nếu cô muốn, tôi có thể bắt đầu từ hôm nay.”
Nhắm mắt lại, tôi cố hình dung ra gã này đang đánh thó bộ sưu tập ông già Noel phong cách Victoria của mình. “Chắc chắn rồi.”
“Hay là tôi chỉ làm việc khi có cô ở nhà thôi?” anh ta gợi ý. “Như thế cô có thể để mắt canh chừng sổ séc và đồ gia truyền của gia đình, có thể lục soát tôi trước khi tôi ra về.”
“Hoặc tôi có thể làm việc đó,” Margaret xung phong.
“Hài hước quá đấy,” tôi nói. “Lắp cửa sổ đi. Mất nhiều thời gian không?”
“Ba ngày. Có thể là năm, tuỳ thuộc vào tình trạng cửa cũ. Tôi có thể cần giúp một tay, nếu bạn trai của cô ở đây hôm nay.”
Chết thật. Suýt nữa quên vụ chàng bạn trai phiền toái. Margaret nhìn tôi sắc lẹm. “Ừmm. Anh ấy đang làm việc,” tôi nói, ném cho chị một lời cảnh báo ngầm.
“Từ những gì tôi thấy thì anh ta có vẻ không đến đây nhiều.” Cal gập hai cánh tay vạm vỡ và nhướng mày.
“À thì anh ấy rất bận,” tôi nói.
“Anh ta làm gì ấy nhỉ?” Callahan hỏi.
“Anh ấy là…” Tôi thực sự ước mình đã chọn cái gì đó ít sinh động hơn. “Một bác sĩ phẫu thuật nhi khoa,” tôi nói.
“Cao quý làm sao,” Margaret lẩm bẩm, cười với tách cà phê.
Tóc Callahan chĩa hết về một bên, và mấy ngón tay tôi lăn tăn không biết nếu lùa qua cái đám rối bù mượt mà, bất trị và đáng yêu đó thì cảm giác sẽ thế nào. Tôi bảo mấy ngón tay mình ngừng ngay cái trò mơ mộng đi.
“Vậy, được rồi, tốt, anh có thể bắt đầu từ hôm nay, Cal,” tôi nói. “Anh có muốn uống cà phê trước không?”
“Không. Cảm ơn,” anh nói. Quá nhiều cho đề nghị hoà bình của tôi. “Cô muốn tôi bắt đầu từ đâu? Và cô có muốn kiểm tra nhanh căn phòng trước không?”
“Được rồi, nghe này. Tôi xin lỗi vì đã nói với bạn mình rằng anh mới ra khỏi xà lim. Nhưng đúng là anh đã phạm tội, thế nên…”
“Nên?” anh ta nói.
Tôi thở dài. “Nên tôi cho là anh có thể bắt đầu ở đây.”
“Bếp thì bếp.” Anh ta quay lưng lại và đi xuống hành lang về phía cửa trước.
Khi anh ta đã an toàn ở ngoài, chắc là đi lấy cái cửa sổ đầu tiên của tôi, Margaret nghiêng người tới trước. “Hai người đang cãi nhau đấy à? Và vì sao em lại đi nói với anh ta là em có bạn trai?” chị hỏi. “Anh ta thật tuyệt. Chị sẽ thịt anh ta trong chớp mắt.”
“Bọn em không cãi nhau! Bọn em hầu như không biết gì về nhau. Và phải, anh ta tuyệt, nhưng cái đó chẳng liên quan gì.”
“Vì sao? Chị tưởng em cũng đang mong được lên giường cơ mà.”
“Ssssuỵt! Hạ giọng xuống. Em nói với anh ta là em đang gặp gỡ một người.”
“Sao em lại nói như thế?” Margaret nhấp một ngụm cà phê.
Tôi thở dài. “Natalie tạt qua cuối tuần trước, hỏi một đống về Wyatt…” Margaret, sinh vật ít mơ mộng nhất trên quả đất, không bao giờ có thể hiểu được niềm an ủi của anh chàng bạn trai tưởng tượng của tôi. “Dù sao thì. Em nghĩ cứ để anh ra tưởng rằng có một người đàn ông thi thoảng ghé qua thì cũng hay. Phòng trường hợp anh ta định sục sạo đồ của em.”
“Chị chẳng ngại nếu anh ta sục sạo chị.” Tôi nhìn chị khó chịu. “Được rồi. Ừ thì. Anh ta nóng bỏng. Không biết là anh ta có hứng thú ngoại tình không nhỉ.”
“Margaret!”
“Thư giãn đi. Đùa thôi mà.”
“Margs, nhắc đến chuyện hẹn hò, không phải chị định mai mối em với một anh thợ rèn hay sao? Em đang có chút tuyệt vọng đây.”
“Rồi, rồi. Thợ rèn. Lester. Kỳ quặc. Chị sẽ gọi anh ta.”
“Tuyệt,” tôi lầm bầm. “Háo hức quá.”
Chị nhấp một ngụm cà phê nữa. “Có gì để ăn không? Chị đói chết mất. Ồ, và chị mang theo một ít quần áo bẩn, hy vọng là không sao. Chỉ là chị phải ra khỏi nhà. Và nếu Stuart gọi thì chị không muốn nói chuyện, được chứ?”
“Tất nhiên. Còn gì nữa không, thưa lệnh bà?”
“Em có thể mua một ít sữa tách kem không? Loại nửa nọ nửa kia này sẽ giết chị mất.” Margaret thuộc số những người ăn pho mát không béo mà không cảm thấy thiếu thốn gì.
Callahan vào bếp, mang theo một chiếc cửa sổ mới và dựa nó vào tường.
“Anh kết hôn chưa, hàng xóm đẹp trai?” Margs hỏi.
“Chưa,” câu trả lời vang lên. “Đấy là một lời cầu hôn hả?”
Margaret nhe răng cười tinh quái. “Có thể,” chị lầm bầm.
“Margaret! Để anh ấy yên.”
“Thực ra anh ngồi tù bao lâu, ông trùm?” Margs hỏi. “Chúa ơi, nhìn mông anh chàng trong cái quần bò kìa,” chị thì thầm với tôi, không rời mắt khỏi phía sau anh.
“Thôi đi,” tôi thì thầm trả lời.
“19 tháng,” Cal trả lời. “Và cảm ơn.” Anh ta nháy mắt với Margaret. Tử cung tôi quặn lên phản ứng.
“19 tháng cho bản án ba tới năm năm?” Margs hỏi.
“Phải. Cô làm xong bài tập rồi đấy,” anh nói cười với chị gái tôi. Chị gái xinh đẹp của tôi. Chị gái xinh đẹp, tóc đỏ, thông minh ranh mãnh, khôn ngoan sắc sảo thuộc nhóm người đóng thuế thu nhập cao và đi giày cỡ số bốn.
“À, Grace nhờ tôi kiểm tra về anh, với lý do là mối đe doạ tới an toàn của con bé.”
“Im đi, Margaret,” tôi nói, mặt nóng bừng.
“Còn câu hỏi gì nữa không?” Cal ôn hoà hỏi.
“Anh có người đàn bà nào kể từ khi ra tù không?” Margaret hỏi, săm soi mấy cái móng tay.
“Ối giời đất ơi!” tôi la lên.
“Ý cô là tôi có lảng vảng vào nhà thổ địa phương nào trên đường về thị trấn không ấy à?” Cal hỏi.
“Đúng,” Margaret xác nhận, lờ đi những tiếng quang quác phản đối của tôi.
“Không. Không có đàn bà.”
“Oa. Còn trong ‘ngôi nhà lớn’ thì sao? Có bạn gái nào không?” chị hỏi. Tôi nhắm mắt lại.
Tuy nhiê, Callahan bật cười. “Nó không phải loại nhà tù đó.”
“Anh chắc phải cô đơn lắm,” Margaret nói, mỉm cười ranh mãnh với tấm lưng của Cal.
“Chị đã tra tấn anh ta xong chưa?” tôi cáu. “Anh ta có việc phải làm đấy, Margaret.”
“Đồ phá thối,” Margaret nói. “Nhưng em nói đúng. Và chị phải vào văn phòng. Tôi là một luật sư, Callahan ạ, không biết Grace đã nói với anh chưa? Luật sư bào chữa cho tội phạm. Anh có muốn lấy danh thiếp của tôi không?”
“Tôi hoàn lương hoàn toàn rồi,” anh ta nói với một nụ cười hứa hẹn đủ các loại hành vi trái pháp luật.
“Tôi biết nhiều người ở văn phòng quản chế người mới ra tù. Thực ra là biết rất rõ. Tôi sẽ để ý đấy.”
“Cô cứ làm thế đi,” anh ta trả lời.
“Em sẽ giúp chị dọn đồ,” tôi đề nghị, lôi xềnh xệch Margaret ra khỏi ghế và vớ lấy va li của chị. “Chị không thể ngoại tình với anh ta được,” tôi rít lên khi chúng tôi đã ở trên tầng. “Chị không thể lừa dối Stuart. Anh ấy rất tuyệt vời, Margaret. Và anh ấy đang rất đau khổ. Hôm nọ em thấy anh ấy ở trường, và anh ấy trông như là con cún bị ngược đãi vậy.”
“Tốt. Ít nhất thì giờ anh ta cũng chú ý đến chị.”
“Ôi, vì Chúa. Chị thật hư hỏng.”
“Chị phải đến văn phòng,” chị nói, lờ đi bình luận cuối cùng của tôi. “Chị sẽ gặp em trong bữa tối, được chứ? Muốn nấu nướng không?”
“Ôi.” Tôi hít một hơi sâu. “Em sẽ không có nhà đâu.”
“Vì sao ? Hẹn hò với Wyatt à?” chị nhướng mày hỏi.
Tôi với tay vuốt mái tóc cố chấp. “Ừm, không. À mà, vâng. Chúng em sẽ tới chỗ Nat ăn tối. Hẹn hòn đúp.”
“Lạy đức Mẹ đồng trinh Mary thiêng liêng, Grace,” chị tôi thì thầm.
“Em biết, em biết. Wyatt kết cục sẽ vướng phải ca cấp cứu khẩn cấp, Chúa ban phước cho trái tim tài năng của chàng.”
“Em là đồ ngốc. Mà này, cảm ơn vì cho chị ở nhờ nhé,” Margs nói khi đứng ở ngưỡng cửa vào phòng dành cho khách, mơ hồ nhớ ra là cần phải lấy làm biết ơn.
“Không có gì,” tôi nói. “Để cho Callahan yên!”
Trong mấy phút tiếp đó, tôi kiếm việc để làm trên lầu, tránh xa người hàng xóm. Tắm vòi sen. Khi nước ấm chảy lên người, tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu Callahan O’Shea bước vào. Lột áo qua đầu, tháo thắt lưng, trượt ra khỏi cái quần jean bạc màu và bước vào đây với tôi, quấn tôi trong vòng tay rắn chắc, miệng anh nóng hổi và khát khao… tôi chớp mắt thật mạnh, chuyển sang nước lạnh và tắm cho xong.
Margaret lên đường tới văn phòng, vui vẻ hét lên chào tạm biệt Callahan và tôi, dường như hơi vui vẻ một cách đáng lo ngại vì đang rời xa chồng. Tôi viết một câu hỏi về cuộc Tái thiết cho học sinh năm cuối, sử dụng máy tính xách tay chứ không phải chiếc máy để bàn đặt dưới nhà. Sửa bài luận của học sinh năm hai về chính quyền của Roosevelt. Dưới tầng, tiếng rền của cưa và tiếng nện của búa cùng tiếng huýt sáo tự nhiên, không thành giai điệu của Callahan O’Shea hoà trộn thành một mớ âm thanh hỗn độc đáng yêu.
Angus, dù thỉnh thoảng vẫn gầm gừ, từ bỏ nỗ lực đào hầm bên dưới cửa buồng ngủ của tôi và nằm ngửa ra trong một vũng nắng, hàm răng cong bên dưới chìa ra là đáng yêu nhất. Tôi tập trung vào bài làm của học sinh, viết ghi chú bên lề, nhận xét ở bên dưới, không tiếc lời khen ngợi cho những chỗ diễn đạt rõ ràng, chỉ ra những đoạn cần phải cải thiện thêm.
Một lát sau, tôi xuống nhà. Bốn trong số tám cửa sổ đã vào vị trí. Cal liếc về phía tôi. “Tôi không nghĩ mình sẽ phải thay những ngưỡng cửa này. Nếu cửa sổ trên nhà cũng dễ như mấy cái dưới này, tôi sẽ xong vào thứ Hai hoặc thứ Ba.”
“Ồ. Được rồi,” tôi nói. “Trông chúng tuyệt lắm.”
“Rất vui vì cô thích.”
Anh ta nhìn tôi, không cười, bất động. Tôi nhìn lại. Và nhìn. Và nhìn thêm chút nữa. Khuôn mặt anh rắn rỏi, và phải, đẹp trai, nhưng chính đôi mắt anh hút hồn tôi. Callahan O’Shea có cả một câu chuyện trong đôi mắt đó.
Không khí quanh chúng tôi như đặc quánh lại, và tôi có thể cảm nhận được mặt mình – và các bộ phận khác – nóng dần lên.
“Tốt hơn là tôi nên trở lại công việc,” anh nói, và quay lưng lại phía tôi, anh chỉ làm có thế.