Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Ánh sáng trong đại sảnh rất tốt, ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất chiếu xuống, âu phục trên người anh, ngay cả tóc cũng bị nhuộm màu vàng nhàn nhạt. Anh được tắm trong ánh sáng vàng, thân hình cao gầy hơi khom xuống để tương xứng với chiều cao của cô, không tạo cho cô áp lực quá lớn, động tác tinh tế cũng lộ ra một mặt ôn nhu dịu dàng.
Đôi mắt Ngôn Húc Đông thâm thuý, tập trung ánh hào quang, môi mỏng khẽ mở, dịu dàng cất tiếng chào, “Hi.”
“Hi.” Cố Hiểu Thần ngây người đứng yên tại chỗ, thậm chí còn không kịp phản ứng.
Ngôn Húc Đông đã đi hơn ba tháng rồi, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô?
Khuôn mặt nhỏ ngạc nhiên kia lộ ra nụ cười, Cố Hiểu Thần cười ngượng ngùng, “Đã lâu không gặp.”
“Thật sự là đã lâu không gặp.” Ngôn Húc Đông trêu chọc nói, nhét bó hoa hồng lớn trong tay vào người cô. Cố Hiểu Thần không đoán trước được thì bó hoa đã nằm ở trong tay cô rồi, cô vô cùng kinh ngạc nhìn về phía anh, anh lại cười nói, “Quà gặp mặt. Thích không?”
“Thích, nhưng….” Cố Hiểu Thần vô cùng xấu hổ, sao lại tuỳ tiện tặng hoa hồng?
“Thích thì tốt. Có phải là đang định đi ăn không? Anh mời em ăn cơm.” Ngôn Húc Đông cởi mở nói, cắt ngang lời nói của cô. Anh phóng khoáng khoác vai cô, cử chỉ vẫn giống như trước kia. Anh căn bản không quan tâm ở đây còn có nhiều người đang nhìn như vậy, tự nói chuyện rồi tự mình dẫn cô ra khỏi toà nhà.
“Trợ lý Cố……….” Đồng nghiệp gọi một tiếng.
Cố Hiểu Thần ý thức được còn có đồng nghiệp, nhỏ giọng nói, “Đợi đã. Em nói với đồng nghiệp một tiếng.”
“Đi đi.” Ngôn Húc Đông thả tay ra, đứng tại chỗ nhìn cô đi về phía đồng nghiệp. Cố Hiểu Thần chạy đến bên cạnh đồng nghiệp nói cái gì đó, vẻ mặt lộ ra sự áy náy, không thể cùng bọn họ đi ăn được. Nhưng cô không chú ý đến ánh mắt của anh vẫn không hề dời đi chút nào, cứ luôn chăm chú nhìn cô, vô cùng tập trung.
Sau khi Cố Hiểu Thần tạm biệt các đồng nghiệp, đi đến bên cạnh Ngôn Húc Đông, “Xong rồi.”
Hai người sánh bước đi ra khỏi toà nhà, bó hoa hồng tươi tắn đẹp đẽ kia cực kỳ thu hút. Mọi người đều đứng yên tại chỗ nhìn bọn họ rời đi, không khỏi xì xầm bàn tán. Mấy người đồng nghiệp đó còn ghen tị hơn nữa, đừng nhìn Cố Hiểu Thần bình thường không nói không rằng gì, nhưng “bạn trai” của cô ấy thực sự là khiến người ta giật mình.
Ở một nhà hàng cách Công ty Ngân hàng thương mại không xa, bàn ăn ở tầng hai, hai người ngồi đối diện nhau.
Gọi mấy món, vừa ăn vừa nói chuyện. Cảm giác như thế này vô cùng thoải mái, cả người Cố Hiểu Thần thả lỏng, nụ cười trên mặt cô càng lúc càng rạng rỡ. Ngôn Húc Đông thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, khoá chặt nụ cười của cô, rót cho cô một ly nước trái cây, “Sao đột nhiên lại từ chức?”
“Muốn đổi môi trường.” Cố Hiểu Thần tùy tiện nói, cúi đầu, “Anh thì sao? Về từ lúc nào?”
Ngôn Húc Đông cũng không truy hỏi nhiều, chậm rãi nói, “Hôm nay mới về. Vừa đến công ty thì gặp Thẩm Nhược bạn em, anh mới biết em đã từ chức. Đã quen công việc mới chưa?”
Cố Hiểu Thần uống một ngụm nước trái cây, ngại ngùng nói, “Em chỉ có thể nói là em sẽ cố gắng hết sức.”
“Nếu là em, vậy nhất định là không thành vấn đề.” Ngôn Húc Đông híp mắt, trong nụ cười ẩn giấu một tình yêu nồng nàn sâu sắc.
Ánh nắng buổi chiều vô cùng ấm áp, không quá nóng, cũng không quá lạnh. Ăn cơm xong, hai người dạo bước ra khỏi nhà hàng, Ngôn Húc Đông đưa Cố Hiểu Thần về lại công ty. Phía trước là toà nhà công ty, Ngôn Húc Đông dừng bước, “Vịnh Tâm mấy ngày nay đi nước ngoài công tác rồi, khoảng hai ngày nữa mới về. Đợi cô ấy về, mấy người chúng ta lại tụ tập nhé.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần liền đồng ý, “Vậy em vào đây.”
Ngôn Húc Đông “ừ” một tiếng, nhìn cô xoay người. Cô vừa đi được mấy bước, anh không nhịn được gọi, “Hiểu Thần!”
“Sao vậy?” Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía anh, nhưng anh muốn nói rồi lại thôi, vẫn mỉm cười dịu dàng như cũ, “Số điện thoại của anh không đổi, vẫn là số đó. Có thời gian rảnh thì gọi cho anh.”
Cô gật đầu mỉm cười, sau đó rời đi.
***
Lúc trở về nhà, trong ngực Cố Hiểu Thần ôm bó hoa hồng đó.
Cô ngửi mùi hoa hồng, cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Kỳ thực đã lớn đến bằng này, nhưng thực sự cô chưa từng nhận hoa hồng của bất kỳ ai. Lúc còn học cấp ba, bạn học trong trường yêu sớm, mỗi khi đến Lễ tình nhân thì phổ biến là tặng hoa hồng. Đến khi lên đại học, yêu đương không còn bị cấm đoán nữa, quang minh chính đại rồi. Nhưng cô lại bận học hành, căn bản cũng không quan tâm đến mấy chuyện này, nên ngày lễ tình nhân vẫn đều cảm thấy có chút cô đơn.
Không ngờ hôm nay vậy mà lại nhận được bó hoa hồng đầu tiên.
Tuy rằng, đây chỉ là quà gặp mặt.
Cố Hiểu Thần còn đặc biệt vui vẻ.
Thang máy đã đến tầng cao nhất, cô ôm bó hoa lên tầng áp mái rồi bỏ đồ lại. Nhưng vừa mới đi lên cầu thang, cửa căn hộ nào đó đã mở sẵn. Thân hình cao lớn đứng dựa vào cửa, mắt liếc nhìn bóng dáng nhỏ gầy đi lên cầu thang, ánh mắt dừng lại ở bó hoa hồng kia, ánh mắt chợt siết chặt, khuôn mặt tuấn tú liền mù mịt.
Ngày hôm sau, cửa phòng làm việc của bộ phận ngân hàng đầu tư chìm trong hoa hồng. Vừa đi vào phòng làm việc, phóng mắt nhìn đến tràn ngập toàn là hoa hồng, mùi hoa hồng xộc đến khiến người ta hoá ngốc. Điều này khiến mọi người lầm tưởng rằng đây không phải phòng làm việc, mà là một cửa tiệm bán hoa hồng.
Mà tất cả số hoa hồng này, đều tặng cho một người.
“Trợ lý Cố, kỵ sĩ hoa hồng của cô thật hào phóng! Chỗ này bao nhiêu là tiền!”
“Nhưng khoe khoang như vậy làm gì, sợ người khác không biết sao!”
Có người chọc ghẹo, dĩ nhiên cũng có người khác nói móc.
Cố Hiểu Thần đau đầu không biết nên xử lý thế nào, cô đang lưỡng lự rút điện thoại ra định gọi điện cho Ngôn Húc Đông, hỏi có phải là anh tặng không. Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên “reng reng”. Số điện thoại hiển thị là số nội bộ của công ty. Cố Hiểu Thần nhấc máy lên, nghe thấy giọng nam trầm thấp tràn đầy từ tính truyền vào tai, đột ngột một câu, “Thế nào?”
“Cái gì?” Ngũ Hạ Liên? Người đàn ông này vậy mà lại dùng điện thoại công ty gọi điện cho cô?
“Hoa.” Anh phun ra một chữ.
Cố Hiểu Thần lúc này mới vỡ lẽ, hoá ra đống hoa này đều là anh tặng, cô siết ống nghe nghiến răng tức giận, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, “Em ghét nhất là hoa hồng.”
Cạch----------- cúp ngang cuộc gọi!
Cùng lúc đó, người đàn ông nào đó ngồi ở trong văn phòng tầng cao nhất, nở một nụ cười mỉm, anh vung mạnh tay, trực tiếp đập nát điện thoại.