Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
“Cốc cốc cốc----------"
Tan làm về nhà, Cố Hiểu Thần gõ cửa căn hộ của người nào đó. Tuy là cô có chìa khoá, nhưng vẫn muốn xác nhận xem anh rốt cuộc có ở trong căn hộ hay không. Nếu không có, vậy thì dùng chìa khoá mở cửa. Nếu không thì cô luôn cảm thấy kiểu ở chung như thế này quá kỳ lạ, cô cố gắng tránh tiếp xúc trực tiếp với anh.
Đợi một lúc, không có ai trả lời cũng không có ai mở cửa.
Cố Hiểu Thần lúc này mới cầm chìa khoá mở cửa.
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy trong phòng khách tất vớ vứt tứ tung trên mặt đất, áo sơ mi và quần tây bị anh ném trên sô pha, trong gạt tàn trên bàn trà bằng kính đầy tàn thuốc. Rượu uống được một nửa, trong không khí tràn đầy mùi cồn rượu. Căn phòng không mở cửa sổ, đủ loại mùi phức tạp xen lẫn vào nhau, nồng nặc khó ngửi.
Chẳng lẽ đây mới thật sự là căn hộ của người đàn ông độc thân?
Cố Hiểu Thần nhìn căn hộ lộn xộn, ngây ra nửa buổi rồi lập tức chạy lên tầng áp mái lấy tạp dề đeo vào. Trước tiên thu dọn tất, áo sơ mi, quần tây, cái nào có thể giặt thì bỏ vào máy giặt, cái nào không thể giặt thì trực tiếp gọi điện cho người của cửa hàng giặt ủi đến lấy. Vo gạo rồi cho nào nồi cơm điện nấu, trong lúc này cũng không quên dành thời gian lau sàn nhà. Lau nhà xong, cơm cũng gần chín, cô lấy nguyên liệu ra để nấu món ăn. Lúc ở một mình, đều tùy tiện ăn đại cái gì đó cho xong bữa. Nấu quá nhiều ăn cũng không hết. Nấu quá ít lại không bõ công làm. Bây giờ đã nhiều thêm một người, cũng xem là vấn đề khó được giải quyết.
Ngày tháng tư, buổi tối bảy giờ sắc trời đã tối đen.
Trong phòng bếp căn hộ, Cố Hiểu Thần đeo tạp dề đang khuấy súp. Cửa kính phòng bếp bị đóng lại, cũng ngăn toàn bộ âm thanh với bên ngoài.
Cho nên cô không nghe thấy tiếng chìa khoá mở cửa.
Một mùi cơm thơm phức chào đón, đèn vàng trong phòng khách bật sáng nhưng không chói mắt.
Ánh đèn ấm áp, lộ ra một chút ấm cúng.
Ngũ Hạ Liên đứng ở cửa, ánh mắt quét qua căn hộ đã được thu dọn gọn gàng, sạch sẽ, ngăn nắp, chuyển về phía bếp. Anh cất bước đi đến, đứng lặng hồi lâu ở ngoài phòng bếp.
Cuối cùng cũng hoàn thành mọi thứ, Cố Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm. Hai tay lau vào tạp dề cho khô, cô có chút khát nên muốn uống nước. Cầm ly nước lên, nhưng hết sạch không còn giọt nước. Vừa quay đầu lại nhìn thấy anh đang đứng ở ngoài phòng bếp, hai tay nhét trong túi quần, thân hình cao thẳng giống như một bức tường, sừng sững giữa trần và nền nhà.
Cố Hiểu Thần giật nảy cả mình, người này sao lúc nào cũng không có tiếng động như vậy?
“Anh…….. anh về lúc nào.” Đẩy cửa kính ra, cô nhẹ giọng nói.
Ngũ Hạ Liên liếc cô, không nói câu nào, xoay người. Cố Hiểu Thần cau mày, sớm đã quen với sự im lặng kiệm lời của anh. Cô vừa định đi về phía bình nấu nước để rót, anh đã cầm ly nước đang nửa đường quay lại. Cố Hiểu Thần khựng bước chân, anh đưa ly nước trong tay đến trước mặt cô, tỏ ý cô nhận lấy, Cố Hiểu Thần lại ngây người.
“Không phải khát sao?” Cô do dự không nhận, giọng nam trầm thấp của Ngũ Hạ Liên vang lên.
Cố Hiểu Thần ngại ngùng “vâng” một tiếng, cuối cùng cũng đưa tay nhận ly nước, trên ly phảng phất vẫn còn lưu lại độ ấm của anh.
“Xì xì xì xì-----------" nồi canh sôi bốc khói ngùn ngụt.
“Canh của em.” Cố Hiểu Thần còn chưa kịp uống nước, vội vàng chạy lại vào trong bếp.
Ngũ Hạ Liên im lặng nhìn về phía cô, thân hình nhỏ nhắn như vậy, vậy mà lại biến thành vô cùng cao lớn, bóng dáng bận rồi của cô trông đặc biệt dịu dàng dễ thương, có một loại sức hút chí mạng.
Mãi mới nấu cơm xong, Cố Hiểu Thần bưng cơm canh ra bày trên bàn ăn. Ba món ăn và một canh, vẫn là mấy món bình dân thường ngày, không giống như những nhà hàng cao cấp. Tháo tạp dề, một tay cô cầm tạp dề, một tay cầm túi chứa hộp cơm, đứng ở cửa ra vào nói, “Dọn dẹp xong rồi, nấu cơm cũng xong rồi.”
Ngũ Hạ Liên đang ngồi trên sô pha hút thuốc, anh “ừ” một tiếng. Cửa căn hộ mở rồi lại đóng, cô đi rồi. Anh hút hết điếu thuốc, lúc này mới đứng dậy đi về phía bàn ăn. Cầm thìa lên, uống một ngụm canh nóng hổi.
Đột nhiên cảm giác được một cỗ mùi vị ngon ngon mằn mặn, kích thích vị giác.
“Cốc cốc!” Cửa phòng lại bị người gõ vang, Ngũ Hạ Liên cũng không phản ứng. Đến khi người nào đó ngoài cửa cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa, tự mình dùng chìa khoá mở cửa. Cố Hiểu Thần liền lao vào căn hộ, chạy đến bên cạnh anh. Anh còn đang uống canh, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, ảo não nói, “Em cho nhầm đường bằng muối, mặn lắm. Anh đừng uống.”
Lại nhìn về phía chén canh trước mặt anh, anh vậy mà đã uống xong rồi?
“Anh không cảm thấy mặn sao?” Cố Hiểu Thần vô cùng kinh ngạc hỏi.
Ngũ Hạ Liên hơi nheo mắt, một tay chống đầu, vô vị nói, “Lấy thêm một chén nữa.”
Hả………
Khoé miệng của anh, bất giác cong lên.
***
Trong phòng in ấn, máy photo phát ra tiếng “xoẹt xoẹt xoẹt”.
Cố Hiểu Thần đang photo hồ sơ đã được chỉnh lý xong, hết tờ này đến tờ khác, những con số chằng chịt. Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến chén canh tối qua. Canh mặn như vậy, người bình thường uống vào nhất định sẽ phun ra. Sao anh có thể chịu đựng được nhỉ. Lắc lắc đầu, lấy những tờ giấy sắp xếp theo số trang rồi đóng thành tập văn kiện.
“Trợ lý Cố, đi ăn cơm thôi?”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần quay đầu đáp, đem văn kiện bỏ vào trong hộc tủ, cùng đồng nghiệp đi ra khỏi bộ phận ngân hàng đầu tư.
Đi thang máy xuống lầu, chỉ thấy phía trước một đám người đang tụ tập, một nhóm phụ nữ.
“Woa--------"
“Ngoài kia có một soái ca đẹp trai! Các cô nhìn xem không phải sao?”
“Dĩ nhiên là thấy rồi. Anh ta thật là đẹp trai. Chủ yếu là, sao anh ta còn ôm một bó hoa hồng. Có phải là bạn trai của ai không? Không biết cô gái nào có vận may như vậy, tìm được một soái ca thế này.”
“Tôi rất muốn đi làm quen với anh ấy.”
“Hỏi anh ấy số điện thoại là bao nhiêu?”
“Haizz------"
Người phụ nữ đứng ở phía sau bàn tán sôi nổi với vẻ tiếc nuối.
Cố Hiểu Thần lặng lẽ từ bên cạnh đám đông đi qua, không khỏi có chút nghi ngờ. Cô ngẩng đầu nhìn đến, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai ấm áp đứng giữa đám đông, anh ta mặc âu phục chỉnh tề, trong tay còn ôm một bó hoa hồng, đứng ở trong đại sảnh rõ ràng là rất thu hút sự chú ý. Nụ cười trên mặt vô cùng sáng ngời, cả người hào hứng, phấn khởi.
Ánh mắt người đàn ông quét qua đám đông, nhìn thấy cô, đột nhiên rảo bước, đi qua đám đông hướng thẳng đến chỗ cô.
Cố Hiểu Thần sững sờ, nhìn anh giống như một kỵ sĩ từng bước từng bước đi về phía cô.
“Hi.” Anh đi đến trước mặt cô, dịu dàng mỉm cười.