Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Vừa mới tiếp nhận công việc mới, Cố Hiểu Thần không thể nhanh chóng thích ứng. Mặc dù chỉ có ba người trong phòng làm việc, nhưng bầu không khí cũng không tốt hơn phòng kế hoạch bao nhiêu. Thư ký Hạ là mỹ nhân băng giá nổi tiếng của công ty, chỉ khi có sự xuất hiện của Liên thiếu gia, cô mới lộ ra nụ cười trên khuôn mặt.
Công việc bận rộn khiến cho Cố Hiểu Thần cảm thấy có hơi choáng ngộp, nhưng cô vẫn nghiêm túc hoàn thành.
Chỉ là một điều khiến cô rất băn khoăn.
Thẩm Nhược - nha đầu đó không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên không quan tâm cô nữa. Gọi điện thoại hẹn cùng nhau ăn cơm, cô ấy nói có việc đang bận. Mấy ngày liền trôi qua như vậy, bọn họ làm chung ở một công ty vậy mà cũng không gặp mặt nhau nữa. Vào buổi trưa ngày nọ, thật không dễ dàng gì mới gặp được ở nhà ăn, thái độ của Thẩm Nhược cũng là không nóng không lạnh.
Không nói chuyện được mấy câu, cô ấy và đồng nghiệp khác trong bộ phận cùng nhau đi mất.
Cố Hiểu Thần nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên tìm cơ hội cùng cô ấy nói chuyện.
Ngũ Hạ Liên mấy ngày này cũng không xuất hiện ở công ty nữa, lại đi nước ngoài rồi. Nhân lúc rỗi rãi, hai người trợ lý bàn tán, cô vô ý nghe được mấy mấy câu. Dựa theo lời nói của họ, thì lần này anh ấy đi Pháp rồi, hình như còn đem theo người mới nữa.
Đối với tình yêu mới này có thể kéo dài được bao nhiêu thời gian, đáp án là không xác định.
Buổi chiều tươi sáng, điều hoà trung tâm thổi ra gió lạnh.
“Cố Hiểu Thần ! Cô cầm ít văn kiện này đi photo và sắp xếp lại ! Để sử dụng cho hội nghị quý vào tuần sau !”
“Được.” Cố Hiểu Thần đứng dậy nhận lấy văn kiện, đi về phía phòng photocopy. Cô vừa mới cất bước rời đi, một trợ lý khác lại đem một phần tài liệu thống kê chồng lên trên đống văn kiện, một chút khách khí cũng không có, cười mỉa mai với cô, “Nếu cô đi photo, vậy phần này của tôi cũng làm phiền cô photo giúp tôi luôn nhé.”
“Không thành vấn đề.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, ôm đống văn kiện chồng chất đi ra khỏi phòng làm việc.
Cố Hiểu Thần ngửa mặt nhìn thấy thân hình cường tráng của Ngũ Hạ Liên, lập tức dừng bước, nhẹ giọng chào, “Liên thiếu gia.”
Ngũ Hạ Liên mặc một cái áo sơ mi màu khaki, trong tay cầm áo vest, hai cúc áo sơ mi không cài, lộ ra một phần ngực màu lúa mì săn chắc. Anh ấy có một thân hình người mẫu, tam giác ngược tỷ lệ hoàng kim, thật là quá gợi cảm. Khuôn mặt của Cố Hiểu Thần hơi nóng lên, may mắn có mắt kính gọng đen che đi khuôn mặt, mới không bị quá xấu hổ mất mặt.
Ngũ Hạ Liên nghiêng mắt thoáng liếc cô, không nói gì nhiều.
Phía sau anh, còn có một người khác đi theo, Ngôn Húc Đông.
“Cố Hiểu Thần tiểu thư.” Ngôn Húc Đông mở miệng gọi tên cô.
Cố Hiểu Thần đành phải lần nữa dừng bước. “Quản lý Ngôn.”
“Photo tài liệu?”
“Vâng !”
“Vất vả rồi !”
“Không vất vả.”
“Nếu đã không vất vả, vậy thì pha hai ly cà phê nhé. Thư ký Hạ hôm nay xin nghỉ rồi.” Ngôn Húc Đông được đằng chân lân đằng đầu, cười vô hại.
Cố Hiểu Thần mở miệng đáp lại, “Xin đợi một chút.”
Hai người sánh bước đi vào trong văn phòng, Ngũ Hạ Liên đem âu phục ném về phía sô pha, khom người ngồi xuống, đôi chân tuỳ tiện vắt chéo lên nhau thành một tư thế sang trọng.
Ngôn Húc Đông cũng ngồi xuống một bên sô pha, “Thư tỏ tình đó mình còn cất giữ giúp cậu, có muốn xem qua không?”
Ngũ Hạ Liên chậm rãi nâng mắt, “Cậu có phải là quá rảnh rỗi rồi không?”
Đem đơn từ chức nói thành thư tỏ tình, vậy mà cậu ta cũng nghĩ ra được.