Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 20: Chào Buổi Sáng




“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến trễ !” Thẩm Nhược hoang mang bối rối chạy vào phòng làm việc, liên tục xin lỗi.

Trương Mạn Lệ không vui thoáng liếc nhìn cô, vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng lại cười nhẹ nói, “Thẩm Nhược, nếu như cô còn tiếp tục đến trễ như vậy nữa, người tiếp theo bị sa thải chính là cô đấy !”

“Biết rồi !” Thẩm Nhược nhìn không quen Trương Mạn Lệ, nhưng lại chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

Thẩm Nhược cúi đầu đi về phía bàn làm việc của mình, lại nhìn thấy Cố Hiểu Thần mất tích một ngày hôm qua giờ đang thu dọn đồ đạc. Sự việc Cố Hiểu Thần tỏ tình với Liên thiếu gia ở đại sảnh trước mặt mọi người, trên dưới công ty đều đã biết hết rồi, truyền đi sôi sục. Một ngày không thấy hình bóng của cô ấy, Thẩm Nhược quả thực có chút lo lắng thay cho cô ấy.

Câu vừa mới nói của Trương Mạn Lệ giống như là có người bị sa thải vậy, chẳng lẽ là Hiểu Thần?

Thẩm Nhược vội vàng thả đồ xuống, đi đến bên cạnh cô, “Hiểu Thần, cậu không phải là bị sa thải rồi chứ?”

“Mọi người trước tiên đặt công việc trong tay xuống!” Chủ quản Trương đi ra khỏi văn phòng, trầm giọng nói.

Các nhân viên đồng loạt ngẩng đầu, đợi câu tiếp theo của ông.

Chủ quản Trương đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, chậm rãi nói, “Bắt đầu từ hôm nay, Cố Hiểu Thần phải rời khỏi bộ phận của chúng ta rồi !”

Mọi người ngược lại cũng không bất ngờ, biết cô là bị sa thải !

Chủ quản Trương lại nói, “Bởi vì cô ấy thăng chức rồi, bây giờ là trợ lý cá nhân của Liên thiếu gia ! Cố Hiểu Thần vừa mới tốt nghiệp, tuy là người mới gia nhập công ty được hai tháng, nhưng năng lực làm việc của cô ấy rất tốt, nhận được sự tán thưởng của Liên thiếu gia ! Chúng ta chúc mừng cô ấy thăng chức !”

Trong phòng làm việc chỉ có tiếng vỗ tay lác đác của chủ quản Trương vang lên, sau đó mọi người cũng ào ào vỗ tay theo.



Thẩm Nhược đã ngơ ra rồi, khuôn mặt của Trương Mạn Lệ tức giận đến hoá xanh.

Không phải chứ? Cố Hiểu Thần không phải là bị sa thải, mà là được thăng chức?

“Cảm ơn sự chiếu cố của mọi người trong những ngày này, cảm ơn !” Cố Hiểu Thần nhấc thùng giấy lên, cúi đầu chào mọi người.

Cố Hiểu Thần đặc biệt nhìn Thẩm Nhược, Thẩm Nhược lại giống như đang thất thần. Cố Hiểu Thần nghĩ lát nữa lại gặp nhau thôi, cuối cùng là ôm thùng giấy mỉm cười đi ra khỏi phòng làm việc của bộ phận kế hoạch. Chủ quản nịnh nọt đến nỗi tự mình đi giúp cô ấn cửa thang máy, hơn nữa là hận không thể đưa cô lên tầng cao nhất báo cáo.

Sau khi đi đến phòng làm việc tầng cao nhất, hai nữ trợ lý trực tiếp phớt lờ, rõ ràng là bài xích cự tuyệt.

Cố Hiểu Thần ôm thùng giấy đi đến trước mặt bọn họ, mỉm cười có lệ rồi tự mình giới thiệu. “Chào mọi người, tôi tên là Cố Hiểu Thần. Sau này xin mọi người quan tâm nhiều.”

Hai nữ trợ lý kia sửng sốt, mặc dù vẫn là xem thường, nhưng mà nét mặt đã tốt hơn rất nhiều.

Thư ký Hạ nhẹ nhàng gõ cửa, ba người đồng thời nhìn về phía cô ấy, “Cố tiểu thư, giờ đi làm của công ty quy định là chín giờ, nhưng chúng ta là trợ thủ của Liên thiếu gia, có nhiều công việc cần phải giải quyết. Sau này đến sớm trước nửa tiếng. Còn có, vị trí trống ở bên kia là bàn làm việc của cô.

“Tôi hiểu rồi.” Cố Hiểu Thần đáp lại.

“Liên thiếu gia, chào buổi sáng !” thư ký Hạ xoay người nhìn thấy Ngũ Hạ Liên từ trong thang máy đi ra, mỉm cười cất tiếng chào hỏi.

“Chào !”

Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh đi qua phòng làm việc, Cố Hiểu Thần chú ý đến anh đã đổi sợi cà vạt, trong đầu nghĩ đến một màn lúc sáng, cô nhẹ giọng chào, “Chào buổi sáng !”