Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Ngũ Hạ Liên nhìn thấy động tác lùi bước của cô, đáy mắt thâm sâu xẹt qua một tia âm u lạnh lẽo. Khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đó vẫn không gợn sóng như trước dịu dàng chứa nụ cười, nụ cười đó khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy rùng mình khó hiểu.
Anh ngửa đầu uống một hớp rượu, trầm giọng nói, “Đứng ở đó làm gì.”
Đối mặt với sự khác thường của anh như thế này, Cố Hiểu Thần kinh hoàng lo sợ.
Cô lập tức thay dép của mình, xỏ dép lê. Nhưng tay nắm chặt túi đeo, giống như đang cho mình thêm dũng khí đối mặt.
Trong một tích tắc, đầu loé ra vô số ý nghĩ.
Cố Hiểu Thần còn chưa quay đầu nhìn về phía anh, tâm trạng còn đang bồn chồn, muốn nói gì đó, “Buổi tối hôm nay, tôi cùng……..”
“Ăn gì chưa?” Anh cắt ngang lời nói của cô, đột nhiên hỏi, không có ngọn nguồn gì cả.
Cố Hiểu Thần tròn mắt, giống như binh lính luôn nói sự thật, cô nói ra các món đã gọi.
“Ăn cơm xong còn đi đâu.” Anh giống như đang nói chuyện tán gẫu, đó hoàn toàn là thái độ thờ ơ đơn thuần không câu nệ.
Giọng nói của Cố Hiểu Thần nhẹ đi mấy phần, “Sau đó đi uống cà phê, chúng tôi…….”
“Choang-----------” Ly rượu nát vụn trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Cố Hiểu Thần giật thót mình, một ít dịch rượu màu đỏ văng trên nền nhà màu đen. Mà mảnh thuỷ tinh của ly rượu ở dưới ánh đèn, loé lên tia sáng mờ ảo, dịch rượu đỏ còn sót lại giống như màu máu đỏ tươi. Ánh sáng vàng nhạt, dịch rượu màu đỏ tươi, khiến lòng can đảm Cố Hiểu Thần không dễ gì mới lấy lại được đã hoàn toàn tan biến, nỗi sợ hãi kia ngày càng tăng lên.
“Đến gần đây.” Nụ cười trên khoé miệng anh mê người, hấp dẫn cô.
Cố Hiểu Thần cảm thấy chân mình giống như đã mọc rễ, không có cách nào động đậy được.
Ngũ Hạ Liên vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý nói cô đến đó ngồi. Cố Hiểu Thần ngây người đứng ở cửa ra vào, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt ngày càng tái nhợt, ánh mắt hoang mang bất lực.
“Ồ? Không qua?” Âm thanh trầm thấp của Ngũ Hạ Liên bay lượn vòng vòng trong căn hộ yên tĩnh, đối với kiểu không đáp lại của cô, cũng không tức giận.
“Vậy thì tôi qua.” Anh chậm rãi đứng dậy, thẳng tắp đi về phía cô.
Nhìn thấy anh cách mình càng lúc càng gần, trái lại Cố Hiểu Thần muốn xoay người bỏ chạy, một tay cầm tay nắm cửa, thậm chí còn muốn tông cửa xông ra.
Phía sau đã lao đến một bóng màu đen, tốc độ đó giống như loài báo săn trong rừng rậm, bàn tay to sậm màu chạm đến cô, nắm chặt cánh tay cô. Cố Hiểu Thần dùng hết sức mở cửa, nhưng căn bản không qua được sức lực của anh. Cửa chỉ mở được một khe hở rồi lại bị nhẹ nhàng đóng lại, anh dùng thân thể áp về phía cô, mặt cô dán lên cánh cửa lạnh lẽo.
“Tôi có phải là đã đối với em quá tốt. Nên em mới không ngoan như vậy.” Ngũ Hạ Liên một tay nắm chặt cằm cô, một tay thăm dò ngực cô, cúi người thì thầm bên tai cô, khuôn mặt anh tuấn đông cứng, “Cáu kỉnh với tôi? Tôi nói em trở về, em không nghe thấy sao?”
Nụ hôn của anh vừa gấp gáp vừa mãnh liệt, giống như ngọn lửa đốt cháy cô.
“A Hạ………..” Quần áo bị anh xé rách thô bạo, Cố Hiểu Thần vội vàng cầu xin, hy vọng anh lấy lại lý trí.
Nhưng anh dường như vẫn không nghe thấy, đôi mắt đen kít mù mịt.
Anh mạnh mẽ giật lấy túi đeo trong tay cô, ném ra phía sau, túi đeo rơi trên mặt đất, đồ đạc bên trong rơi hết ra ngoài.
“A Hạ………”
“A Hạ………. đừng như vậy…………”
“A Hạ………”
Gọi một tiếng lại một tiếng khiến anh trì trệ cuộc tiến công, Ngũ Hạ Liên từ phía sau ôm chặt lấy cô, cô ở trong ngực anh yếu ớt run rẩy, giọng đã nghẹn ngào.
“Gọi lại lần nữa.” Anh khản giọng ra lệnh.
“A Hạ.” Cố Hiểu Thần vội vàng mở miệng, lúc này không dám chọc giận anh thêm nữa.
Ngũ Hạ Liên xoay cô lại về phía mình, nâng mặt cô lên, khiến cô chỉ nhìn vào anh.
Anh đột nhiên cúi đầu hôn cô thật sâu, hết lần này đến lần khác. Bỗng nhiên nụ hôn chợt trở nên dịu dàng khiến trái tim còn đang run rẩy vì sợ hãi của cô bình tĩnh lại, thậm chí quên luôn cả phản kháng, chỉ yên lặng để anh hôn. Chân cô gần như mềm nhũn ra, nhưng đã có anh đỡ lấy nên mới không bị ngã xuống.
“Lần sau tôi nói em quay về. Em phải về ngay cho tôi. Nghe thấy chưa?”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn đáp lời.
Ngón tay mảnh khảnh quét lên da mặt cô, Ngũ Hạ Liên thuận miệng hỏi, “Cuối tuần làm gì?”
Cố Hiểu Thần còn chưa kịp hoàn hồn, lúng ta lúng túng thốt ra hai chữ, “Giặt đồ.”
“Giặt cái gì.”
“Quần áo, khăn tay, khăn mặt, ga giường, bọc chăn……..” Cố Hiểu Thần trả lời như một cái máy, liệt kê từng cái.
“Ngoan như vậy?” Anh khẽ cắn cánh môi cô, đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Vâng.” Căn bản không còn nghĩ ra cách nào khác, cô chỉ muốn kết thúc cuộc đối đầu này với anh.
“Thật là một cô gái ngoan.” Ngũ Hạ Liên bỗng cười lạnh một tiếng, anh buông tay, xoay người đi đến sô pha ngồi xuống. Lại rót một ly rượu đỏ, anh cầm ly rượu trong tay, trầm giọng ra lệnh, “Qua đây.”
Lần này, Cố Hiểu Thần không dám do dự nữa, cất bước đi đến trước mặt anh.
Ngũ Hạ Liên nhìn cô chằm chằm, đột nhiên giống như liếc thấy cái gì đó. Ánh mắt thâm trầm lướt qua cô, quét về phía cái gì đó hình vuông nằm trên mặt đất.
“Nhặt cái hộp trên mặt đất lên đây.” Ngũ Hạ Liên lườm cô, đột ngột nói.
Cố Hiểu Thần thuận theo ánh mắt của anh quay đầu, chỉ thấy mấy món đồ rơi ra trên mặt đất. Chính là những thứ cô thuờng dùng như lược, hộp mắt kính, sổ ghi chú, bút…… còn có, còn có một cái hộp nhung hình vuông.
Hộp nhung hình vuông? Cố Hiểu Thần có chút tò mò, đó là cái gì?
“Đi nhặt.” Anh lần nữa thúc giục, đôi mày kiếm nhướng lên thể hiện sự không hài lòng.
Cố Hiểu Thần đành phải đi đến, nhặt chiếc hộp nhung kia lên. Chiếc hộp nhung màu đỏ đó vô cùng tinh tế.
Vì cô chưa từng sở hữu nó, nên cũng không đoán được nó là cái gì.
Nhưng sao lai nằm trong túi của cô?
“Cầm đến đây.” Giọng nam trầm thấp từ phía sau truyền đến, anh đưa tay về phía cô.
Cố Hiểu Thần chần chừ đi lại chỗ anh, vừa định mở miệng, nhưng hộp nhung trong tay đã bị anh giật lấy.
Hộp nhung bị mở ra, bên trong hộp nhung là một chiếc nhấn ruby, lập tức đập vào trong mắt.
Viên ruby được chế tác rất tinh xảo, mỗi một mặt đều rất đẹp mắt. Dưới ánh đèn vàng nhạt, trong chiếc hộp nhung màu đỏ, nhẫn ruby lặng lẽ khúc xạ ánh sáng chói lọi. Nhưng thứ ánh sáng này lại khiến Ngũ Hạ Liên đột nhiên cảm thấy chói mắt, anh đột ngột đóng hộp nhung lại.