Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Quản lý của nhà hàng đích thân xin lỗi từng vị khách một, bởi vì thời gian còn sớm, nên khách dùng bữa trong nhà hàng không nhiều. Thêm nữa miễn phí dùng bữa ở nhà hàng trong vòng ba tháng, quả thực khiến người ta động lòng, cớ sao mà không tự nguyện.
Thẩm Nhược xì xầm nói nhỏ, “Ai mà phô trương như vậy nhỉ. Bao trọn thì không nói, lại còn miễn phí ba tháng tiếp theo.”
Trong đầu Cố Hiểu Thần nảy ra một đáp án nào đó.
Nhất định là anh ấy. Là Ngũ Hạ Liên.
Anh ấy đang cảnh cáo cô.
Cố Hiểu Thần ngồi trên ghế, cả người đột nhiên cảm thấy thấp thỏm bất an. Cô đi đến đâu cũng không thoát khỏi anh ta.
“Xem ra ba tháng tới, hai vị đều không có cơ hội mời tôi ăn cơm rồi.” Từ Chí Minh trêu chọc, một đôi mắt sắc sảo lướt qua Thẩm Nhược rồi liếc về phía Cố Hiểu Thần.
Thẩm Nhược cầm khăn ăn lên lau miệng, cười nói, “Vậy thì cũng không phải. Chúng ta có thể đến nhà hàng khác. Chẳng qua bây giờ nên làm thế nào? Bữa cơm này mới ăn được một nửa, thật là cụt hứng.” Cô nghĩ một lúc, lại mở miệng đề nghị, “Hay là như thế này đi, chúng ta đi uống cà phê được không.”
Trong quán cà phê có món ngọt, cũng có thể lấp đầy bụng.
“Được.” Từ Chí Minh không có ý kiến khác, đặt dụng cụ ăn xuống.
Thẩm Nhược quay đầu nhìn Cố Hiểu Thần, nhỏ tiếng hỏi, “Hiểu Thần, cậu cảm thấy thế nào?”
Cố Hiểu Thần hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn Thẩm Nhược. Cô nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Nhược, ý là “không đi sẽ rất ngại”, cô cũng hiểu mình nếu như bây giờ không đi, thực sự là quá không hợp tình hợp lý. Nhưng Ngũ Hạ Liên độc đoán ra lệnh như vậy khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy vô cùng lo lắng.
Nhưng cũng không thể không đi.
Đột nhiên lại trở thành một vấn đề nan giải.
“Hiểu Thần?” Thẩm Nhược thấy cô do dự không trả lời, cô ấy ngại ngùng cười với Từ Chí Minh, sau đó ghé bên tai Cố Hiểu Thần nói nhỏ thúc giục, “Hiểu Thần, cậu làm sao vậy. Nhanh gật đầu đồng ý đi.”
Cố Hiểu Thần hoàn hồn, chung quy vẫn phải gật đầu.
“Được, vậy chúng ta đi thôi. Tôi biết một quán cà phê rất đẹp ở gần đây.” Thẩm Nhược nói, cầm túi đeo lên người. Cố Hiểu Thần cũng đứng dậy, Thẩm Nhược thân thiết khoác tay cô.
Ba người liền đi đến quán cà phê gần đó, gọi cà phê, món ăn nhẹ rồi ngồi xuống say sưa trò chuyện.
Không biết từ lúc nào, sắc trời đã dần tối. Ánh đèn neon nhấp nháy, xen lẫn trong đáy mắt, vô cùng rực rỡ.
“Thật sao? Còn có chuyện như vậy nữa à?”
“Trên thực tế, rất nhiều phong tục tập quán ở nước ngoài khác với trong nước, nên luôn luôn xảy ra những chuyện buồn cười.”
Cố Hiểu Thần ngồi trên sô pha, im lặng lắng nghe Thẩm Nhược và Từ Chí Minh nói chuyện. Cô vẫn luôn ít nói, thỉnh thoảng mới nói một vài câu. Sắc đêm dần dần tối đen, cô cúi đầu, nhìn đồng hồ. Đã sắp mười giờ rồi. Mà anh cũng không gọi điện lại, tim cô như lơ lửng trong không khí.
“Ai ya! Sao đã trễ như vậy rồi!” Thẩm Nhược ngạc nhiên la lên.
Từ Chí Minh mắt nhìn thời gian, ấm áp nói, “Quả thực có hơi trễ. Tôi đưa các cô về nhé.”
“Vậy tôi đi vào phòng vệ sinh trước.” Thẩm Nhược cười với anh, lại kéo Cố Hiểu Thần đứng dậy. Cố Hiểu Thần choáng váng trong giây lát, hơi gật đầu với Từ Chí Minh, rồi đi theo Thẩm Nhược. Túi đeo của cô nằm trên ghế quên không mang theo.
Ở phòng vệ sinh chỉnh trang lại dung mạo, Thẩm Nhược nói, “Từ Chí Minh đó mình cảm thấy cũng không tệ.”
“Ừ.”
“Được rồi, chúng ta đi thanh toán.” Thẩm Nhược thu hồi ánh mắt, nhìn Cố Hiểu Thần, hoài nghi hỏi, “Sao vậy? Cả buổi tối cũng không nói câu nào, có phải là có chuyện gì rồi không?”
“Không. Không phải. Chỉ là hơi mệt.” Cố Hiểu Thần không nói dối, cô thực sự cảm thấy hơi mệt.
“Vậy nhanh đi về thôi.” Thẩm Nhược kéo Cố Hiểu Thần ra khỏi phòng vệ sinh, vừa định đi thanh toán, lại biết vị tiên sinh kia đã thanh toán rồi.
Đương nhiên người trả tiền chính là Từ Chí Minh.
Nếu đã như vậy, cũng không có cách nào nữa rồi.
Ba người ra khỏi quán cà phê, Từ Chí Minh khăng khăng muốn đưa bọn họ về nhà. Tiếp theo, đưa Thẩm Nhược về nhà trước, rồi lại đưa Cố Hiểu Thần. Cô tuỳ tiện nói một địa chỉ, nghĩ xuống xe ở gần đó rồi lại bắt xe cũng được. Xe dừng lại ở bên đường, Cố Hiểu Thần nói tiếng “Cảm ơn” rồi mở cửa xuống xe.
“Cố tiểu thư.” Từ Chí Minh thò đầu ra trầm giọng gọi, Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn anh ta, anh ta lại nói, “Hy vọng cô thích.”
Câu nói của Từ Chí Minh khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy kỳ quái, không đợi cô mở miệng hỏi, anh ta đã nâng cửa kính lên. Xe chậm rãi chạy đi, chìm trong bóng đêm rực rỡ, trong nháy mắt biến mất ở cuối con phố. Cố Hiểu Thần ngây người suy nghĩ, cũng không hiểu anh ta đang nói cái gì.
Một trận gió lạnh thổi đến, cô run lên hoàn hồn. Nhanh chóng bắt xe, vội vã trở về Yinshen Mansion.
***
Cố Hiểu Thần chưa từng căng thẳng như vậy, cầm chìa khoá mở cửa, động tác đơn giản như thế hoá ra vào lúc này lại khó khăn vô cùng. Hít một hơi thật sâu, còn chưa mở cửa ra. Cô không biết sẽ đối mặt với điều gì, hoặc là anh đang ở trong căn hộ đợi cô, đủ để khiến cô giật mình thon thót.
Quả nhiên, cửa mở ra.
Ánh đèn vàng nhạt ở phòng khách bật sáng choang.
Ngũ Hạ Liên mặc áo choàng tắm rộng rãi, lộ ra bộ ngực săn chắc. Tóc anh còn hơi ướt, có lẽ là vừa mới tắm xong. Trầm mặc ngồi trên sô pha, đôi chân dài thẳng tuỳ tiện xếp chồng lên nhau, đôi mắt trầm sâu. Tay anh cầm ly rượu, một chai rượu đỏ được ướp lạnh trên bàn trà.
Nhìn thấy cửa mở, anh cũng không ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm dịch thể đỏ tươi trong ly rượu.
Cố Hiểu Thần ngây người, bị bầu không khí này làm cho choáng váng. Tay cô nắm chặt túi đeo, đứng ở ngoài cửa ra vào lo lắng sợ sệt. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Ngũ Hạ Liên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Lạnh lùng ngột ngạt đến không ngờ, khoé miệng một bên cong lên rất gợi cảm, hờ hững một câu, “Về rồi?”
Cố Hiểu Thần dường như đang vô cùng sợ hãi, ậm ừ “Vâng” một tiếng.
Nhưng lúc anh thờ ơ, cảm giác sợ sệt kia còn tăng lên kinh khủng hơn rất nhiều.
Bộ dạng Ngũ Hạ Liên lúc này, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng, rõ ràng không có nửa điểm không vui nào, càng khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy sợ hãi cùng cực, làm cho cô vô thức lùi về phía sau một bước.