Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Trong nhà ăn mấy vị quản lý bộ phận, chủ quản đang dùng bữa, ánh mắt mọi người thỉnh thoảng lại liếc về phía Cố Hiểu Thần. Cố Hiểu Thần cũng chú ý đến ánh nhìn của họ, hơi xấu hổ cúi đầu xuống. Dựa theo quy tắc mà nói, cô chỉ là thư ký, kỳ thực không nên xuất hiện ở chỗ này.
Ngũ Hạo Dương bưng hai khay thức ăn đầy đi về phía cô, đem một khay đưa cho cô, anh đại khái nói, “Ăn đi.” Anh nói rồi cầm bộ dụng cụ ăn lên rồi bắt đầu dùng bữa, không quản cô nữa.
Cố Hiểu Thần ăn cũng không được, không ăn cũng không được, nhẹ giọng gọi, “Phó tổng.”
“Lúc ăn cơm không nói chuyện, chút quy tắc này mà cô cũng không biết?” Ngũ Hạo Dương nghiêm nghị mắng, ngẩng đầu trừng mắt với cô khiến cô im bặt.
Cố Hiểu Thần bế tắc, đành phải cầm dụng cụ ăn lên im lặng dùng bữa.
Lúc này, có hai bóng hình cùng sánh bước tiến vào phòng ăn.
Người đến chính là Ngôn Húc Đông và Diêu Vịnh Tâm.
Ngôn Húc Đông mắt liếc thấy hai người trong góc, tự nhiên khoác vai Diêu Vịnh Tâm dẫn cô đi về phía bàn của Ngũ Hạo Dương. Ngôn Húc Đông cố ý phớt lờ nét mặt u ám của Ngũ Hạo Dương, mỉm cười nói, “Khéo như vậy, vậy cùng nhau dùng bữa đi.”
Anh kéo ghế, lại nói với Diêu Vịnh Tâm, “Tôi đi lấy đồ ăn.”
Diêu Vịnh Tâm vừa mới định mở miệng, Ngôn Húc Đông lại ấn mạnh bả vai cô, ý nói cô ngồi xuống. Diêu Vịnh Tâm giằng co không được, đành phải ngồi xuống. Ngôn Húc Đông cười với Cố Hiểu Thần, xoay người đi lấy đồ ăn. Chẳng qua bao lâu, anh bưng khay thức ăn quay lại và ngồi xuống một chỗ trống khác.
Bàn kính bốn cạnh, mỗi người ngồi ở một cạnh.
Cố Hiểu Thần cảm giác được bầu không khí không quá thích hợp, cô vốn dĩ đã yên lặng, nay lại càng yên lặng.
Diêu Vịnh Tâm ăn rất ít, cũng có thể nói cô ấy dường như không ăn gì. Sau khi ăn được mấy miếng, cô ấy thả dụng cụ ăn xuống, cầm khăn ăn lau miệng, cười nói, “Tôi ăn no rồi, còn có việc bận. Mọi người cứ từ từ ăn.” Cô nhìn về phía Cố Hiểu Thần, nói tiếng chào, “Hiểu Thần, ăn nhiều một chút.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần gật đầu.
Diêu Vịnh Tâm đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn, Ngũ Hạo Dương vẫn ngồi ăn như cũ.
Không qua bao lâu, Ngũ Hạo Dương cũng đặt dụng cụ ăn xuống, anh nhìn Ngôn Húc Đông một cái, rồi cũng đứng dậy rời đi.
Lúc này, trên bàn ăn chỉ còn lại Cố Hiểu Thần và Ngôn Húc Đông.
Cố Hiểu Thần cầm đũa, ngẩng đầu nhìn Ngôn Húc Đông ở đối diện, không tránh khỏi hiếu kỳ hỏi, “Quản lý Ngôn, tôi biết có lẽ là tôi quản quá nhiều chuyện. Nhưng, phó tổng và quản lý Diêu có phải là có cãi nhau không?”
“Em nói xem.” Ngũ Hạo Dương không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà hỏi ngược lại.
Cố Hiểu Thần nghĩ một chút, đơn giản nói, “Tôi cảm thấy bọn họ có lẽ cãi nhau rồi.”
“Cũng có thể xem là cãi nhau.” Ngôn Húc Đông uống một ngụm nước đá, chậm rãi nói, “Chẳng qua lần cãi nhau này không phải một ngày hai ngày. Hy vọng sẽ sớm được giải quyết.”
Cố Hiểu Thần cau mày, “Nghiêm trọng vậy sao?”
“Có một số người thích chạy trốn bản thân, không hiểu rõ lòng mình, cũng không dám đối mặt. Nên chuyện này không có cách nào giải quyết được.” Giọng nam của Ngôn Húc Đông trầm mặc truyền đến, trêu ghẹo cười, “Chẳng qua anh cũng không có tư cách nói người khác. Có chút chuyện nói thì đơn giản, nhưng làm lại rất khó.”
“Quản lý Ngôn không dám đối mặt với ai?” Cố Hiểu Thần không lanh lợi hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Húc Đông đặc biệt sáng sủa và nổi bật dưới ánh nắng mặt trời, khoé miệng kéo lên một đường cong. Đôi mắt anh sâu thẳm, mắt không chớp nhìn cô chăm chú. Lúc này, Cố Hiểu Thần bị ánh mắt chuyên chú của anh làm cho tim đập loạn nhịp, làm sao liền cảm thấy hốt hoảng lúng túng, cả người căng thẳng.
Đột nhiên, cô sợ anh tiếp tục mở miệng. Một nỗi sợ hãi khó hiểu.
“Ăn cơm đi.” Ngôn Húc Đông không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói một câu.
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng rồi gấp rút cúi đầu.
Vốn dĩ bầu không khí ngột ngạt, xen lẫn một chút không chắc chắn và kỳ dị.
Cố Hiểu Thần mơ hồ nhận ra được câu nói đó nghĩa là gì nên không dám đối mặt của Ngôn Húc Đông.
Chỉ là không dám khẳng định.
***
Thời gian nghỉ trưa, ăn cơm trưa xong hai người trợ lý trở về phòng làm việc đang tán gẫu chuyện tầm phào.
“Tôi nghe nói phó tổng hôm nay dẫn theo Cố Hiểu Thần đi đến nhà ăn của quản lý dùng bữa.”
“Thật sao?”
“Lừa cô làm gì? Thật ngàn vạn lần.”
“Phó tổng sẽ không phải nhìn trúng cô ta rồi chứ?”
“Sao có thể ! Cô không biết phó tổng chỉ có ý với những phụ nữ xinh đẹp à?”
“Khó nói lắm, con người là động vật có cảm xúc, tiếp xúc với nhau thời gian dài, nói không chừng lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm?”
“Cô nói như vậy cũng không sai.”
Hai người bưng cà phê đang nhàn nhã bàn tán, căn bản không chú ý đến có người đi qua phòng làm việc. Mà âm lượng của bọn họ không lớn không nhỏ, đủ để người bên ngoài có thể mơ hồ nghe thấy. Giây tiếp theo, thư ký Hạ gõ cửa phòng làm việc, hai người hoảng sợ giật nảy mình, quay đầu nhìn đến.
“Có thời gian rảnh rỗi tám chuyện như vậy, không bằng làm việc đi.” Thư ký Hạ lạnh giọng nói rồi xoay người rời đi.
Hai người nhìn Hạ Viện rời đi, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Haizz, cô biết không? Kỳ thực thư ký Hạ, cô ấy có ý với Liên thiếu gia. Trong công ty nhiều người như vậy, cũng không thấy cô ấy cười với ai cả. Nhưng Liên thiếu gia vừa xuất hiện, cô ấy cười rạng rỡ hơn ai hết…”
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ.
Trong văn phòng không mở hệ thống sưởi nên có một chút lạnh lẽo.
Ngũ Hạ Liên yên lặng ngồi trên ghế điều hành, đang nghe thư ký Hạ báo cáo. Báo cáo xong xuôi, anh trầm giọng nói, “Thư ký Hạ, thông báo xuống dưới, sau này nhân viên bình thường không được phép vào dùng bữa ở khu vực nhà ăn của quản lý.”
“Vâng, Liên thiếu gia.” Nét mặt của Hạ Viện không thay đổi, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.
Một ý nghĩ khủng khiếp vừa xuất hiện trong đầu, nhưng vẫn không muốn thừa nhận, lại không thể bài trừ nó. Chẳng lẽ là bởi vì cô ta? Không không không, không thể nào. Sao anh sẽ bởi vì người phụ nữ tầm thường đó mà đặc biệt đưa ra chỉ thị như vậy?
Hạ Viện vừa nghĩ, vừa đi ra khỏi văn phòng tổng tài.
Cô về đến phòng làm việc của mình, tâm tư hỗn loạn.
Nhưng, nếu như không phải bởi vì cô ta, anh sao lại đi quan tâm đến loại chuyện nhỏ nhặt này?
Hạ Viện cầm điện thoại lên, quay số nhà ăn, lạnh giọng nói, “Quản lý Lưu, Liên thiếu gia dặn dò sau này nhân viên bình thường không được phép vào dùng bữa ở nhà ăn của quản lý.”
Cố Hiểu Thần? Cô nắm chặt văn kiện trong tay, khuôn mặt xinh đẹp rét lạnh.