Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Tại cuộc họp vào thứ hai hàng tuần, Ngũ Hạ Liên đem toàn bộ hạng mục hợp tác giữa Ngũ thị và Công ty Hoa Vũ giao cho Ngũ Hạo Dương. Lần hợp tác này đặc biệt phi thường, bởi vì đây là lần đầu tiên Ngũ thị hợp tác dính dáng đến dầu mỏ. Ngoài việc phải loại bỏ sự cạnh tranh của một số công ty cùng ngành, còn phải tăng thêm bản kế hoạch cuối tuần.
Theo báo cáo, nếu như thuận lợi ký được hợp đồng với công ty đối phương, Ngũ thị sẽ sử dụng gần 20% số vốn khổng lồ của công ty làm khoản đầu tư ban đầu cho dự án.
Đây là khái niệm gì? Gần một nửa số vốn lưu động của Ngũ thị sẽ được đổ vào đó !
Vì vậy người nắm quyền phụ trách hạng mục hợp tác này nhất định là phải thật thận trọng, dè dặt còn phải cảnh giác cao độ.
Nhưng Ngũ Hạo Dương thì hoàn toàn ngược lại, giống như mọi dự án trước đây, anh ta nhẹ nhàng mở miệng, giống như căn bản không hề để ý đến, thờ ơ nói, “Biết rồi, tôi sẽ tận tâm.”
Mọi người nghe thấy cách anh ta nói chuyện như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc, cũng rất không hài lòng.
Nhưng bởi vì anh ta là tam thiếu gia của Ngũ thị, ai dám nói gì anh ta?
“Quản lý Diêu. Cô ở bên trợ giúp.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, ánh mắt lướt qua Diêu Vịnh Tâm.
Mà lực chú ý của anh cũng hơi liếc về phía một người khác ở phía sau, người kia cúi đầu đang ghi chép rất nghiêm túc. Từ góc độ này nhìn đến, có thể nhìn thấy đường cong cổ mỹ lệ của cô, làn da trắng nõn trời sinh đã rất đẹp, đủ để khiến đàn ông phải chú ý.
Nhưng không biết sao, anh lại có một suy nghĩ muốn đem da thịt của cô che đậy lại !
“Tôi hiểu rồi.” Diêu Vịnh Tâm mỉm cười đáp.
Gương mặt Ngũ Hạo Dương anh tuấn khúc xạ ánh sáng, lạnh nhạt từ chối, “Tôi nghĩ không cần thiết. Tự tôi có thể ứng phó, không cần quản lý Diêu phải nhọc lòng. Quản lý Diêu, cô gần đây cũng đang bận rộn với mấy dự án, vậy tôi cũng không dám làm lỡ thời gian của cô.”
Ngũ Hạo Dương nói, lộ ra nụ cười mỉm xa lạ mà lịch sự.
Trước mặt nhiều người như vậy, Ngũ Hạo Dương trực tiếp từ chối sự trợ giúp của Diêu Vịnh Tâm, không cho cô một chút mặt mũi nào.
Khuôn mặt Diêu Vịnh Tâm thanh lệ một trận tái xanh, chỉ bình tĩnh mỉm cười, “Phó tổng đã nắm chắc như vậy, vậy tôi cũng không nhúng tay vào nữa.” Cô nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, nhẹ giọng nói, “Hạ tổng, tôi nghĩ phó tổng có đủ năng lực.”
“Cứ như vậy đi, tan họp.” Ngũ Hạ Liên trầm lặng trong chốc lát, rồi trầm giọng nói. Anh đứng dậy rời khỏi, lại nói, “Quản lý Diêu, cô đi theo tôi.”
Diêu Vịnh Tâm cầm văn kiện lên, đi theo phía sau Ngũ Hạ Liên.
Mọi người cũng lần lượt ra khỏi phòng họp.
Cố Hiểu Thần không khỏi nghi ngờ, vốn dĩ hai người đang rất tốt, đây là làm sao vậy?
Đợi đến khi mọi người đều đi hết, Ngũ Hạo Dương lúc này mới không nhanh không chậm đứng dậy, quay đầu quát Cố Hiểu Thần đang ngây ngốc, “Còn không mau đi thu xếp chuẩn bị tài liệu? Thư ký vạn năng !”
“À, được.” Cố Hiểu Thần đóng sổ ghi chép lại, vội vàng đáp lời.
***
Sau khi về đến phòng làm việc, Cố Hiểu Thần nhận được một xấp tài liệu từ trợ lý của Ngôn Húc Đông.
Tài liệu rất dày, hoá ra là hồ sơ thông tin chi tiết của ba công ty đối thủ cạnh tranh.
Cố Hiểu Thần không khỏi cảm kích, nhanh chóng gọi cho Ngôn Húc Đông.
Điện thoại được tiếp nhận, Ngôn Húc Đông ở đầu bên kia cởi mở nói, “Cảm ơn cái gì. Chúng ta đều ở cùng một công ty. Anh đúng lúc có tài liệu của mấy công ty cạnh tranh dễ như trở bàn tay. Chẳng qua dự án lần này rất nan giải, đặc biệt phải chú ý đến một công ty tên là Sam Đạt.”
“Sam Đạt?” Cố Hiểu Thần hoài nghi nhẩm tên công ty không mấy quen này.
“Nghe người ta nói ông chủ của công ty này rất gian xảo lươn lẹo, mấy tay cấp dưới cũng cùng một đức hạnh như ông ta, nổi tiếng nham hiểm trong giới. Vì vậy em cần phải đặc biệt chú ý.” Ngôn Húc Đông căn dặn.
Công ty Sam Đạt? Cố Hiểu Thần gật đầu nói, “Em biết rồi.”
“Được rồi, vậy em làm việc đi nhé. Có chỗ nào cần anh giúp thì cứ mở miệng. Đừng khách sáo.”
“Cảm ơn quản lý Ngôn.”
“Em có phải không xem anh là bạn không?”
“Không phải.”
“Nếu không phải, thì đừng khách sáo như vậy. Được rồi, cúp nhé.”
“Bye bye.”
Cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần cúi đầu nhìn hồ sơ văn kiện trong tay, cảm thấy được áp lực nặng nề mà chưa bao giờ trải qua. Cô phớt lờ hết những chuyện khác, lập tức vùi đầu xem lần lượt mấy công ty cạnh tranh này. Các hạng mục dự án trước đây đều có Diêu Vịnh Tâm bên cạnh trợ giúp, nên nhẹ nhàng hoàn thành chức trách.
Lần này không có Diêu Vịnh Tâm, cô cũng không thể thất bại.
Tiêu hao cả một buổi sáng, đến giờ cơm trưa, Cố Hiểu Thần vẫn đang vùi đầu trong công việc như cũ.
Ngũ Hạo Dương chậm rãi đi qua phòng thư ký, vô tình quay đầu liếc thấy bóng hình trong phòng đang cắm đầu chăm chỉ làm việc, anh nâng tay mắt nhìn đồng hồ, dừng bước chây xoay người đi đến cửa phòng.
Anh mở cửa, trầm giọng hỏi, “Hôm nay sao không giúp tôi chuẩn bị cơm trưa?”
Khuôn mặt Cố Hiểu Thần mù mịt, nhìn thấy Ngũ Hạo Dương, liền đứng dậy. Cô nhìn thời gian trong máy tính, vô cùng kinh ngạc phát hiện thấy vậy mà đã gần một giờ rồi, “Xin lỗi, phó tổng, bây giờ tôi lập tức chuẩn bị ngay.”
“Bây giờ đã mấy giờ rồi? Cô muốn tôi đói chết à?” Ngũ Hạo Dương dường như không vui quát, “Bỏ đi bỏ đi, tôi và cô cùng đi nhà ăn là được. Thật phiền phức !”
“Đi nhà ăn?” Cố Hiểu Thần giật mình, cô cũng được đi nhà ăn?
“Chẳng lẽ muốn tôi tự bưng khay cơm à? Vậy cần thư ký cô đây làm gì?” Ngũ Hạo Dương kêu lên, đã không còn kiên nhẫn nữa.
Cố Hiểu Thần vội vàng đặt công việc trong tay xuống, đi theo anh đến nhà ăn phía trước.
Nhà ăn của Ngũ thị cũng có phân biệt, nhân viên bình thường thì ăn ở nhà ăn nhân viên. Đây là chỗ duy nhất Cố Hiểu Thần đi. Nhưng các quản lý, chủ quản và nhân vật cấp cao khác thì phải đến ăn ở một nhà ăn đặc biệt khác.
Hai nhà ăn ở cùng một tầng nhưng chia bên trái bên phải.
Nhà ăn nhân viên rất đơn giản bình dị, còn nhà ăn khác thì cao cấp hơn nhiều. Cho dù là trang trí hay phong cách. Trong góc nhà ăn thậm chí còn có người chơi đàn piano, đây quả là nhà ăn cao cấp có một không hai.
Cố Hiểu Thần lần đầu tiên đến nhà ăn này, không tránh được sửng sốt.
“Cô đi tìm chỗ.” Ngũ Hạo Dương trầm giọng dặn dò, còn mình đi về phía khu ẩm thực.
“Phó tổng, tôi đi bưng đồ.” Cố Hiểu Thần chỉ cảm thấy nếu cứ như vậy thì không hay, dứt khoát đuổi theo.
“Bảo cô đi tìm chỗ, thì cô cứ đi.” Ngũ Hạo Dương cau mày ra lệnh, Cố Hiểu Thần đành phải nghe theo.