Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến

Chương 19




Có một sự thật rất ngại ngùng đó là. Hôm qua tôi lỡ miệng bảo là đi ngắm sao, hắn liền khăng khăng giữ tôi lại bắt tôi với hắn ngồi đến khi nào thấy sao trên trời tôi mới được về. Mà ngày hôm qua trời mưa rất lớn a, làm gì có sao? Cũng chỉ tại cái miệng hại cái thân, hắn bảo nếu như không ngồi cùng hắn, hắn sẽ trừ lương, trừ lương vì tội phát ngôn lung tung. Quả thật lúc đấy tôi khóc không ra nước mắt. Đành nghe lời hắn, ngồi xuống. Rất đơn thuần là chỉ ngồi xuống rồi ngủ lúc nào không hay.

Vì tôi có thói quen dậy sớm để đi làm hay đi học, nên trừ khi tôi bị ốm ra bình thường là mình không đặt báo thức. Tôi thức dậy, bỗng thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ liền tăng cường bổ sung trí nhớ về ngày hôm qua. Và ấn tượng đầu tiên của tôi là chữ"Hôn".

Trời ạ, cái cảm giác tê tê như bị điện giật vẫn còn động lại, khuôn mặt tôi đỏ bừng lên, ngồi ngẩn người nhớ lại hồi lâu rồi lắc đầu đi xuống giường. Nhưng lại cảm thấy có gì đó lạ lạ, cái giường lớn như thế này mà chỉ có mình tôi, còn Đình Minh Tuệ đâu?

Chẳng lẽ tôi nằm giường hắn còn hắn qua giường tôi nằm. Ai nha, hắn đâu phải à là tên rảnh rỗi đến mức ấy cơ chứ. Quay đầu nhìn xung quanh một hồi rồi nhìn qua thấy cái đầu trồi lên trong chăn, tôi gật đầu như chưa có chuyện gì rồi tính đi xuống.

Bỗng trong đầu tôi lóe lên, trợn mắt nhìn cái đầu ấy, tính tò mò lại nổi lên, đưa tay kéo chăn xuống nhìn khuôn mặt đang ngủ yên ổn một bên. Lông mi của hắn dài hơn cả con gái, bây giờ hắn nhắm mắt tôi mới để ý. Đôi môi mím lại nhìn rất khả ái, ước gì bình thường hắn cũng hiền lành và dễ thương như khi ngủ này thì tốt biết bao. Nếu chắc được như vậy hắn sẽ đi làm người mẫu, hoặc ca sĩ, hay là diễn viên..

Tôi tự mình cảm thán, chỉ cần nhờ vẻ bề ngoài là có thể kiếm được ối tiền, chẳng bù cho tôi một chút nào. Có cảm giác như má hắn phồng ra, nhìn như cái bánh bao. Tôi thấy ngồ ngộ, đưa ngón tay chọc chọc nhẹ vào má, ai ngờ vừa mới làm, cánh tay tôi liền bị bắt lại. Mắt hắn mở ra nhìn tôi.

Tôi lúng túng như vừa làm chuyện xấu, đành cười hì hì đáp lại:"Giám đốc, dậy đi làm"

Hắn thả tay tôi ra, mỉm cười nói:"Hôm nay có buổi họp, em là thư kí, nên đến trước"

Tôi nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh:"Vẫn giống lúc trước đấy hả, nhưng lúc đó tôi và anh cùng tới mà"

"Lần này khác, em cứ đến trước" Giọng nói hắn đều đều, Tôi nghe vậy liền tin tưởng. Luyến tiếc cái má của hắn, lén nhìn một lát rồi xuống giường nhìn vào đồng hồ.

"Vậy tôi đi trước, anh nhớ đến nhé, cẩn thận vết thương đấy"

"Ừ" Hắn ừ một tiếng, con người lạnh lùng của hắn lại trở về khác hẳn cái người tươi cười ngày hôm qua. Cũng là con người, sao tốc độ lật mặt lại nhanh đến thế.

Chỉnh chu quần áo xong, tôi vẫn lo lắng vết thương của hắn nên dặn bà giúp việc để ý giùm. Bà cũng tiếp xúc với tôi mấy lần nên tươi cười đồng ý. Lúc đấy tôi mới an tâm đến công ty. Ý tưởng của tôi hắn đã duyrjt, chỉ cần công đoạn bắt tay vào làm. Theo như tính toán chắc tháng sau sẽ có sản phẩm. Chắc công ty nhà họ Chu đang rối rắm để giải thích với người chơi về cái game đấy. Tôi cũng lười quan tâm, càng để ý tôi càng nhớ đến cái tên Thẩm Nhật Minh đáng ghét đo. Tôi bực hắn, cũng bực bản thân mình. Nên tốt nhất là chú tâm vào công việc.

Vừa đến công ty liền chạy đến phòng biên tập bàn bạc với Bình Nhi. Vì hôm qua không quay lại nói chuyện với cô nên hôm nay tôi tới liền bị cô mắng cho một trận cuối cùng cũng hòa lại mà bàn công việc. Tôi và Bình Nhi thân nhau từ lúc nào không hay, bản thân tôi cũng rất thích nói chuyện với cô, giống như cô là cái máy google, chỉ cần nói câu hỏi thắc mắc cô sẽ trả lời cặn kẽ.

Từ phòng biên tập tôi đi qua phòng giám đốc để họp cùng anh. Nhưng phòng giám đốc vẫn đóng, anh chưa đến, tôi chỉ còn cách vào phòng họp một mình để bảo các cổ đông đợi. Nhưng, đã qua ba mươi phút vẫn chưa đến, tôi liền cảm thấy lo lắng. Đại hội cổ đông đã vào đông đủ, lòng tôi càng giống như lửa đốt. 

"Chu Gia Hân, anh có thể điều hành buổi họp được không?" Tôi đi đến, len lén nói nhỏ vào tai hắn. Hắn miễn cưỡng nhìn tôi, rồi cười.

"Tôi làm sao có thể so sánh với giám đốc của cô được"

"Nhưng bây giờ giám đốc chưa đến, anh còn thời gian ngồi đây nói vậy nữa hả?" Tôi trừng mắt nhìn hắn cũng tiện thể mắng.

Hắn hứng thú nhìn tôi:"Cô đi theo hắn được bao lâu"

"Không nhớ, nhưng hình như là lâu rồi" 

"Vậy chẳng lẽ cô không biết là hắn muốn cô duy trì buổi họp hả?"

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn,suýt nữa thì hét lên:"Tôi á, thư kí nho nhỏ như tôi thì làm được cái gì"

Hắn lắc đầu, nụ cười vẫn chưa hề tắt:"Hắn xác định cô làm được nên mới để cô đến đây một mình. Lần trước cô biểu hiện rất khá"

"Tôi không làm được là không làm được, tôi sẽ đi tìm hắn hỏi cho ra lẽ" Tôi bực mình nói, hắn muốn giao buổi họp quan trọng này cho tôi là có mục đích gì? Chẳng lẽ hắn xem công ty như một món đồ chơi sao? Giao cho một người chưa biết gì như tôi, hắn không muốn bán công ty chắc cũng muốn công ty sạt nghiệp.

Chu Gia Hân kéo tay tôi lại:"Bây giờ cô tính đi đâu để tìm? Chẳng lẽ là nhà hắn?"

Tôi gật đầu:"Đúng, là nhà hắn"

Chu Gia hân thoáng chốc cười rộ lên:"Bây giờ hắn không có ở nhà đâu?"

"Vậy bây giờ hắn ở đâu?"

"Nhìn cô lo lắng như vậy toi quyết định nói cho cô cái này" Chu Gia Hân lại nghiêm túc, tôi vểnh tai lên nghe.

"Nếu tôi đoán không lầm thì hắn bảo cô duy trì buổi họp rồi bị công việc dồn ép đến khuyu, còn hắn thì có thể yên ổn nằm trong bệnh viện đến ngày mai lại về"

"Anh nói là bệnh viện, sao anh ấy lại nằm trong bệnh viện" Tôi sững sờ hỏi.

"Cô muốn biết thì tự đến tìm hắn mà hỏi, tôi chỉ nói được từng này thôi. Đi đi nhanh để tôi điều hành buổi họp, không thôi đại hội cổ đông sẽ đè  đầu cô ra mà hỏi đấy"

Chu Gia Hân nửa đùa nửa thật nhưng những gì hắn nói cô tin là đúng. Vội cảm ơn hắn rồi chạy đến bệnh viện lớn nhất của trung tâm thành phố. Trong lòng tôi như có nước sôi lửa bỏng, hận không thể cạy miệng hắn ra mà để hắn nói sự thật cho tôi biết. Hắn cứ như vậy, cứ cố chấp nói dối như vậy. Để hắn che dấu điều gÌ?

Cái gì mà đến trước hắn sẽ đến sau? Rõ ràng là muốn bỏ tôi một mình. Chu Gia Hân bảo là hắn đang ở bệnh viện, tôi tin là hắn đang ở bệnh viện. Từ mùi thuốc trên người hắn đến nghe lời kể của Chu Gia Hân, tôi khẳng định một điều rằng hắn bị bệnh. Bệnh này không phải ngày một ngày hai, mà bệnh này đã từ lâu lắm rồi nên mùi thuốc vẫn còn có thể vương mãi trên người hắn như vậy.

Lòng tôi càng nghĩ lại càng lo lắng, sao hắn không làm tôi bớt lo được chứ. Hắn cứ nghĩ hắn dấu đi mọi người sẽ không biết sao. Dù tôi ngu ngốc nhưng ít nhất về phần cảm nhận, tôi vẫn cảm nhận được.

Chạy đến bệnh viện, cũng không biết hắn bị bệnh gì để tìm. Nhưng may mắn sao Đình Minh Tuệ, cả bệnh viện cũng chỉ có một cái tên duy nhất. Đang nằm ở phòng bệnh cấp cứu số 14. Tôi nghe xong liền hít thở không thông, đầu tôi cứ vang vảng mãi hai chữ "cấp cứu".

Đi ngang qua các hành lang, đi theo sự chỉ dẫn bác sĩ.  Thấy một căn phòng kín, chỉ có ô cửa nhỏ để ngoài nhìn vào. Tôi thấy hắn nằm ngủ yên ổn trên giường, liền mở cửa nhẹ nhàng đi vào.

Thấy khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, lòng tôi lại nhói đau. Nhẹ nhàng nắm cánh tay đang run run của hắn, hình như hắn đang phát bệnh, không thể cảm nhận được có người vào. Tôi liền nắm chặt tay, rồi lau đi giọt mồ hô trên trán của hắn. Tôi không dám gọi hắn, vì sợ hắn mắng mình vì sao đến đây rồi dùng ánh mắt lạnh lùng đuổi tôi ra ngoài. Tôi cầm tay hắn, cầm rất nhẹ, rồi nhìn chằm chằm vào con người đang mê man kia. Hốc mắt lại đỏ lên, thì ra mấy ngày qua hắn không đi làm là vì phát bệnh. Nhưng ban đêm sao lại về? Là sợ tôi đến tìm sao? Càng nghĩ lòng tôi lại càng thấy đau đau, giám đốc sao anh lại ngu ngốc đến vậy cơ chứ!