Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến

Chương 18




Đình Minh Tuệ nghe xong, con người trầm xuống:“Ai nói cho em những chuyện này”

Tôi vẫn cứ như cũ, băng bó cho hắn:“Bà giúp việc a, tôi thấy bà đi sắc thuốc tiện thể hỏi luôn”

Hắn thở dài, vuốt tóc tôi. HÌnh như đây trở thành thói quen của hắn:“Ừ, đó là mùi thuốc”

Tôi biết hắn chỉ trả lời bâng quơ nhưng vẫn thắc mắc:“Vậy trong này có ai bị bệnh hả?”

“Không có” Hắn trả lời liền với câu hỏi của tôi. Tôi nhíu mày nghi ngờ:

“Thật sự không có?”

“Không có”

“ừ” Hắn không muốn nói tôi cũng không hỏi thêm. Nhưng tôi cũng chẳng ngu ngốc đến mức không nhận ra hắn đang che dấu. Mùi thuốc này thật thơm. Làm tôi rất thích, giống như một loại mùi nước hoa vậy. Nhưng mùi này lại vang vảng bên người hắn, nói hắn không có bệnh tôi tin, nhưng hắn có bệnh tôi cũng tin. Hắn còn rất nhiều điều giấu tôi, tôi cũng chẳng muốn hỏi. Đến lúc nào đó rồi tôi tự biết. Còn hơn đêm nào Thẩm Nhật Minh cũng đến tìm tôi giải thích. Tôi cảm thấy mình quá ngây thơ rồi.

Tôi rất chăm chú thay băng cho hắn, nhìn vết thương mà tôi đau lòng. Không biết đau lòng vì Thẩm Nhật Minh hay là đau lòng vì vết thương của Minh Tuệ. Tôi thay băng có hắn, lau vết máu cho hắn, hành động của tôi không nhẹ nhàng như y tá. Thậm chí còn có chút thô lỗ, nhưng một tiếng đau hắn cũng không kêu lên. Chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn tôi băng bó. Đến khi làm xong, tôi hít thở một hơi dài rồi ngẩng đầu lên. Chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn làm tôi lúng túng. Ho nhẹ rồi dọn đồ đi ra.

“Hân Hân” Tôi gần đến cửa lại nghe tiếng kêu. Quay đầu lại nhìn, thấy hắn một thân người áo quần chỉnh tề ngồi dưới dàn dựa vào giường. Đôi môi như muốn nói gì đó nhưng chỉ mấp máy môi.

“Hả?” Tôi thắc mắc nghiêng đầu nhìn.

“KHông có gì”

Tôi à một tiếng rồi đi ra ngoài đống cửa lại. Tôi đứng ngoài cửa một hồi lâu. Cảm giác như chân mình không muốn đi, chỉ đứng yên tại đó, tôi và hắn cách nhau một cánh cửa.

Lại nhớ đến ánh mắt của hắn lúc khi gọi tôi lại, thấy có chút kì quái. Nhưng nghĩ lại cũng không phải là nhìn tôi như sinh vật lạ, mà là muốn nói gì đấy. Tôi không đủ thông minh để biết hắn muốn nói cái gì. Nhưng từ sâu trong lòng tôi cảm nhận được là hắn muốn tôi ở lại. Bản thân tôi cố chấp muốn hắn nói ra thành lời, thành một lời nói như Thẩm Nhật Minh nói với tôi. Hắn, muốn tôi ở lại.

Tôi ngồi xuống bên cánh cửa, không hiểu sao bản thân mình lại không muốn đi mà chỉ muốn ở đây. Hi vọng hắn sẽ đi gọi mình vào nhưng một lâu sau cũng không có người đến. Tôi đành quyết định tự vào thôi.

Da mặt tôi không phải dày nhưng ít nhất cũng đủ để mặt dày mày dạn đòi vào phòng muốn ngồi với hắn. Đúng vậy, chỉ đơn thuần là ngồi với nhau.

Tôi đứng dậy thật nhanh, đưa tay lên gõ cửa.

“Cạch” Chỉ gõ một tiếng cửa liền mở như có ai đó đã chầu chực sẵn ở đây. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, như chưa chuẩn bị sẵn sàng được câu nói của mình liền bị hắn nhìn chằm chằm như vậy. Miệng tôi cũng nói lắp:

“Thât...thâ..t ra..ra, tôi, tôi phát hiện, mình..mình ở ngoài kia... không buồn ngủ cho lắm..nên..nên...” Chưa nghĩ xong, liều có một bàn tay to lớn nắm chặt tay tôi. Tay bên kia giữ cổ tôi rất nhẹ nhàng nâng người tôi lên.

Khuôn mặt Đình MInh Tuệ dần tiến sát mặt tôi. Cảm nhận được trên môi có cái gì đó ấm ấm, lại cọ qua cọ lại trên môi mình. Người tôi như bị điện giật, từng tầng da gà nổi lên. Đây..đây là hôn trong truyền thuyết sao!

Lồng ngực tôi như muốn nhảy ra ngoài, bàn chân như tê rần đứng không vững. Tay hắn rất nhanh đã chuyển xuống eo tôi giữ cho tôi đứng vững. Môi hắn vẫn quấn quýt môi tôi không ngừng, đến khi tôi hít thở không nổi, trợn mắt lên hắn mới buông tôi ra. Hai khuôn mặt gần nhau trong gang tấc, tay hắn vẫn nắm chặt tay tôi không rời. Tôi sững sờ nhìn hắn, mới vừa nãy trải qua như một giấc mộng... tôi tiếng nhận không nổi.

Hắn nhìn tôi bất động một lúc lâu, cười khẽ thành tiếng. Bình thường hắn đã đẹp, bây giờ cười càng đẹp hơn. Tôi chắc bị bệnh tim mà chết mất.

Miệng tôi lắp bắp, muốn nói anh cướp nụ hôn đầu của tôi, nhưng đầu tôi nghĩ một đường, miệng nói một nẻo. Chỉ nói được hai chữ:“Hôn...Hôn”

Hăn lại cười lần nữa, lần này cười lớn hơn lần trước. Khẽ nói một câu”Được”

Tay lại nâng đầu tôi lên, hắn cúi xuống. Lần này môi hắn ngậm luôn môi của tôi khiển tôi choáng váng. Như có dòng điện chạy xung quanh khắp người làm tôi run lên bần bật. Tôi khóc không ra nước mắt, hắn hiểu sai ý tôi rồi. Tôi muốn hỏi tại sao lại hôn tôi? Đó là nụ hôn đầu a. Hắn lại hiểu lầm là tôi muốn hôn tiếp, híc, lần này mặt mũi tôi chui vào đâu a.

Không phải hắn thông minh lắm sao? Sao lần này hắn lại không hiểu ý tôi cơ chứ.

Môi hắn ngậm chặt môi tôi như ngậm kẹo, đến khi tôi cảm thấy hít thở không thông hắn mới buông ra. Lần này tôi rút kinh nghiệm nhảy ra xa hắn ba bước, Khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu lắp bắp:“Hôn...hôn...nụ hôn của tôi, anh dám..dám”

Hắn hứng thú nhìn tôi:“Muốn hôn tiếp nữa hả?”

Nghe xong tôi giật bắn người. Tôi rất đơn thuần a, ít nhất khi ở với Thẩm Nhật Minh tôi chỉ có ôm là quá phận, còn đây là hôn, tôi không thể tiếp nhận nổi. Khuôn mặt tôi đỏ bừng như bắn ra máu:“KHông...không phải”

Hắn kéo tôi lại, ôm tôi vào trong lòng. Tôi không thể thấy rõ khuôn mặt của hắn nhưng hắn lại có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đầy cảm xúc của tôi. Ngượng ngùng quá rúc đầu trong ngực hắn không chịu chui ra ngoài.

“Thật xin lỗi, tôi chỉ thấy người ta hôn nhau trong phim ảnh, chứ chưa thực hành lần nào. Làm em sợ rồi”

Giọng nói của hắn như súng nổ đoàng đoàng bên tai, sao tôi nghe có cảm giác như mình đánh mất nụ hôn đầu của hắn vậy nhỉ? NHưng không phải trong phim ảnh có anh nam chính cũng hôn nữ chính lần đầu, nhưng sao người ta lại thuần thục đến thế. Hôn giống kiểu như ăn thịt ấy. Không đúng không đúng, sao lại nghĩ qua vấn đề này rồi.

Là hắn hôn tôi, nụ hôn như điện giật. Tôi không muốn cảm giác đó, ô ô. Ai hiểu được tấm lòng bi ai của tôi hay không đây.

Hắn thấy tôi không nói chuyện, đành bế tôi lên ghế ngồi, tôi ngồi trên đùi hắn. Cũng không đưa mặt ra ngoài. Hắn cười khẽ vuốt tóc tôi. Tôi muốn ngẩng đầu lên nhìn nụ cười xinh đẹp của hắn, nhưng hoàn cảnh này không cho phép, híc.

“Sao em quay lại đây?” Hắn hỏi tôi, cũng như là một câu trả lời cho lòng của hắn.

Tôi đang tìm câu trả lời. KHông lẽ nói là muốn vào đây với hắn nên không thể đi. Không được, như thế thật mất mặt, bây giờ mới để ý. Tôi chưa bao giờ bài xích bởi những hành động của hắn, dù có thân mật đến cỡ bào bản thân tôi cũng chỉ thẹn thùng rồi không dám nhìn ra ngoài. Đây có phải hiện tượng khi nhìn vào trai đẹp hay không? Đúng vậy, chắc tôi là sắc nữ mất rồi.

Người nói một đường, người nghĩ một nẻo, nhưng lại không nói chuyện. Giống như câu hỏi của hắn là để đợi người khác vào trả lời. Tôi ngồi yên, hít thở đều đều cho bản thân bình tĩnh lại. Cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Muốn vào đây ngồi với anh”

Mặt hắn có vài ý cười.

“Ngồi với tôi làm gì?”

“Ngắm sao” tôi trả lời thật nhanh. Hắn lại cười, nụ cười đậm làm tôi hoa mắt.

“Không phải mới mưa à, bây giờ lại có sao, lạ thật đấy”

Tôi ngẩn người ra, cắn chặt môi thầm mắng mình ngu ngốc. Bỗng nhớ đến dự án lúc trước liền phân minh cho bản thân.

“Cái bản thảo hoàn chỉnh, tôi có xem. Muốn thay nó vào bằng hình 3D”

Hắn cười cười rồi nói:“vậy cũng được”

Tôi chớp chớp đôi mắt, ngẩn người nhìn. Không phải là sẽ mắng tôi vì tôi ra chủ ý ngu ngốc sao? Cũng không hỏi cặn kẽ nó ra sao sao? Cứ như vậy thôi hả? Sao hắn hôm nay hiền thế.

Hắn lấy tay gõ đầu tôi một cái:“Suy nghĩ lung tung cẩn thận bị phạt lương đấy”

Tôi trừng mắt lên với hắn. Không khí bây giờ còn nói chữ phạt cho bằng được.