15
Chiếc Rolls-Royce lao trong cơn gió đêm rồi dừng trong căn biệt thự.
Vừa mới mở cửa ra, tôi đã bị Lâm Chiếu đè vai, ấn lên trên bức tường ở huyền quan.
Anh rất cẩn thận để bàn tay còn lại sau ót tôi, không để đầu tôi chạm vào tường, sau đó khàn giọng nói: “Nói đi.”
Trong căn phòng tối, chỉ có ánh trăng đang len lỏi chiếu vào.
Không nhìn thấy gì, các giác quan khác cũng trở nên nhạy bén hơn.
“Nói gì cơ?”
“Tối đó, nếu đã không nhận nhầm người, vậy thì tại sao hôm sau em lại nói thế với anh?”
Nói rồi, anh mỉm cười tự giễu: “Không phải chỉ có Lâm Dịch gh ét anh.”
“Mà anh cũng rất gh ét nó.”
“Em nói em coi anh thành nó, Từ à, anh thấy ấm ức lắm đấy…”
Một tiếng Từ này, âm cuối khe khẽ như đang làm nũng.
Con tim tôi như được ngâm trong dòng nước ấm, thoải mái và mơ màng.
Tôi khẽ nói: “Hôm đó em đi nhầm phòng, thấy anh đang ở đó… d ục v ọng trong em bỗng chốc trỗi dậy. Chỉ là em không muốn anh cảm thấy em ph óng đ ãng, do chịu sự sai khiến của d ục v ọng nên mới làm ra chuyện đó với anh.”
Anh hơi chau mày: “Ai nói thế với em sao?”
“Không… là tự em đâm đầu vào ngõ cụt.”
D ục v ọng vô tội, tr inh t iết càng không nên trở thành đền thờ trói buộc phụ nữ.
Tiếc là sau khi Lâm Chiếu rời đi tôi mới bắt đầu đi làm.
Gặp được đủ loại người và những việc khác nhau, tôi mới từ từ hiểu được điều này.
Tôi nắm chặt áo anh, nói ra sự ấu trĩ và lo lắng khi đó của mình.
Lâm Chiếu nghe xong, anh ra sức ôm lấy eo tôi, ôm chặt tôi trong lòng.
“Từ, em không hiểu.”
“Khi đó em bị anh quyến rũ, anh chỉ thấy vui mừng, thì ra cơ thể của anh lại có sức hấp dẫn với em đến thế.”
Anh dịu dàng nắm lấy cằm tôi, từ từ áp sáp trong luồng ánh sáng mờ.
“Có muốn thử lại lần nữa với anh không?”
Lông mi của tôi rung lên, tôi ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trên người anh, gần như không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
“Đừng lo, anh sẽ hỏi em từng bước một, em có quyền bảo anh dừng lại bất cứ lúc nào.”
Anh giao hết ph.ỉnh po.k.er cho tôi.
Còn tôi lại không hề để ý đến, đây là một c ạm bẫy ngọt ngào.
Sau đó tôi chậm rãi gật đầu, Lâm Chiếu càng sáp lại gần hơn.
“Anh hôn em được không?”
“Được ạ…”
“Từ, anh hôn lên vai em được không?”
“Từ, anh có thể…”
Mặt tôi nóng bừng, lúng túng giơ tay lên bịt miệng anh lại.
“Đừng nói nữa.”
Anh c ắn vào đầu ngón tay tôi, giọng khàn khàn, ánh mắt mang theo sự dụ dỗ, tha thiết.
“Tại sao không được nói, rõ ràng em thích lắm mà.”
“Đây là một chuyện hết sức bình thường, đừng cảm thấy ngại ngùng. Từ, em muốn cái gì, em đều có thể nói thẳng với anh.”
“Quyến rũ được em là vinh hạnh của anh.”
Anh vừa nói vừa tích cực tấn công.
Tôi vùi mặt vào vai anh, run rẩy nói: “Anh ơi…”
Lâm Chiếu bỗng dừng lại.
Khi anh cất tiếng, rất khẽ nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm: “Từ, chẳng phải em nói thưởng thức rất ngon sao.”
“Thưởng thức thêm lần nữa.”
Bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ trong vắt.
Trong phòng lại như có một cơn mưa xối xả ngang qua.
Dài dằng dẵng và tràn đầy.
16
Đồng hồ sinh học suốt nhiều năm qua đã ăn sâu vào trong tiềm thức của tôi.
Thế nên dù cho mệt mỏi tới tận nửa đêm, sang sáng hôm sau tôi vẫn thức giấc theo thói quen.
“Ngủ thêm lúc nữa đã.”
Lâm Chiếu đưa cốc nước cho tôi: “Xin lỗi, tối qua… anh không kiềm chế được.”
Tôi cầm cốc nước, nhớ lại một số chuyện, đôi tai bỗng chốc đỏ bừng.
Uống một hớp nước, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nói lảng sang chuyện khác: “Không ngủ nữa, dạo này em đang bận chuyện dự án, em muốn đi làm.”
Anh nhìn tôi chằm chằm rồi đột nhiên bật cười: “Từ, hôm nay là thứ bảy.”
“...”
Anh thở dài, nụ cười trên môi dần biến mất: “Từ, em cố gắng như thế, không thấy vất vả sao?”
“Có, nhưng chẳng phải khi đó anh còn vất vả hơn em sao?”
Tôi mím môi, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh, em vẫn đang cố gắng tiến về phía trước, em muốn trở thành một người giống như anh.”
“Nhưng dù em có cố gắng cỡ nào, hình như cũng không được như anh.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng và bao dung hệt như tám năm trước:
“Anh được như ngày hôm nay phần lớn đều do được ảnh hưởng từ khi còn nhỏ, cùng với sự giúp đỡ to lớn từ mọi người.”
“Nếu anh cũng có xuất phát điểm giống như em, kết quả vẫn chưa biết được đâu.”
Anh giơ tay, hệt như năm đó dịu dàng xoa đầu tôi.
“Từ, em đã giỏi lắm rồi.”
Bấy giờ tôi mới biết.
Khi Lâm Chiếu ở nước ngoài, anh vẫn không quên để tâm đến tôi.
Lâm Dịch tỏ thái độ với tôi, anh sẽ tìm cho anh ta một chút rắc rối trong công ty hoặc gia đình.
Tôi nghe xong, đứng hình mất một giây.
“Thì ra anh cũng… ấu trĩ đến vậy.”
“Khụ.”
Anh khẽ ho một tiếng, thẳng thắn thừa nhận: “Anh luôn mất bình tĩnh với những chuyện có liên quan đến em thế đấy.”
Con tim tôi loạn nhịp: “Tại sao…”
“Bởi vì anh thích em, Từ.”
Anh vắt tay lên trán, hiếm khi tỏ ra xấu hổ như thiếu niên như thế.
“Đêm đó, một phút trước khi em xông vào phòng.”
“Anh vẫn đang gọi tên em.”
17
Lúc đi làm, ở dưới sảnh công ty tôi lại gặp được một vị khách không mời mà đến.
Là Bạch Thư Nhã.
Khoé mắt cô ta hoen đỏ, giống như vừa mới khóc.
Tôi định không để ý tới nhưng lúc đi ngang qua người Bạch Thư Nhã, cô ta lại chủ động đưa tay ra chặn đường tôi.
“Khương Từ, cô chỉ là một c ô nh i được nhà họ Lâm nhận nuôi thôi.”
Tôi dừng bước, ngoảnh mặt lại, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Cô Bạch, cô đi nhầm chỗ rồi, tập đoàn Lâm Thị ở phía Nam thành phố. Dạo này Lâm Trạch đang ở biệt thự nhà họ Lâm. Còn nếu cô muốn đi kh ám t âm lý thì từ đây đi về hướng Đông khoảng ba trăm mét rồi đi tàu tuyến số 9.”
Cô ta nhìn tôi chằm chặp: “Kiếp trước tôi có mắt như m ù nên cô mới lấy được Lâm Dịch. Kiếp này tôi đã thức tỉnh rồi, cô hận tôi lắm phải không?”
“Cô muốn nói gì?”
“Huỷ hôn với Lâm Dịch là thủ đoạn lấy lùi làm tiến của cô đúng không? Nếu không anh ấy yêu tôi như thế, sao có thể vì cô mà lần lữa không chịu xác định quan hệ với tôi chứ?”
Câu cuối cùng, cô ta gần như bật khóc thốt lên.
Nói quá to nên đã thu hút được sự chú ý từ người khác.
Đồng nghiệp tôi quen dừng bước, nhiệt tình hỏi: “Sếp Khương, cô gặp phải vấn đề rắc rối gì sao? Có cần tôi giúp không?”
Tôi lắc đầu: “Không sao, anh lên tầng trước đi.”
Tôi nhấc chân định đi nhưng lại bị Bạch Thư Nhã nắm chặt cổ tay.
Tay áo cô ta trượt xuống, để lộ ra vệt đỏ trên cánh tay.
Tôi ngẩn người.
Cô ta khóc lóc cầu xin tôi: “Khương Từ, tôi chỉ có mỗi anh ấy thôi, nếu như Lâm Dịch không bảo vệ tôi, tôi sẽ c h ế t trong tay Thẩm Tiến mất.”
Thẩm Tiến là tình cũ của cô ta.
Theo như những gì Bạch Thư Nhã kể lại, trước khi sống lại, cô ta đã làm ngơ trước lời can ngăn của gia đình và Lâm Dịch, một lòng một dạ muốn lấy anh ta.
Nên mới rơi vào kết cục bị n g ư ợ c đ ãi cho tới c h ế t.
Tôi thở dài: “Cô Bạch, cô sống hơn người bình thường một đời, cô còn chưa rõ sao, quyền quyết định chuyện này vốn không nằm ở tôi?”
Tôi nhận ân tình của nhà họ Lâm, dù tình cảm mỏng manh tôi dành cho Lâm Dịch đã không còn nhưng tôi vẫn không thể rời khỏi anh ta.
Lâm Dịch thích gì làm nấy đã quen, không ai có thể can thiệp vào quyết định của anh ta.
Bạch Thư Nhã ngẩn người nhìn tôi.
Tôi không nhìn cô ta nữa mà quay người lên tầng, lên công ty làm việc.
Tới chiều, khi tôi và đồng nghiệp cùng phòng đang bàn về phương án cạnh tranh mới trong phòng họp thì đột nhiên tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng tới
Ngay sao đó, cửa phòng họp được người ta đá tung.
Lâm Dịch sa sầm mặt mày, sải bước tiến vào, đi đến trước mặt tôi.
“Khương Từ.”
Còn chưa nói hết câu, anh ta giơ tay lên t át tôi một cái đau điếng.
Thật ra không hẳn quá đau, đau hơn cái t át đó chính là cảm giác xấu hổ trước cái nhìn của đồng nghiệp.
Anh ta hỏi tôi: “Cô đuổi Thư Nhã đi đâu rồi?”
Tôi thấy rất hoang đường: “Cô ta đi đâu, liên quan gì đến tôi?”
“Sáng nay, sau khi Thư Nhã đến tìm cô thì mất liên lạc với tôi. Khương Từ, cô nghĩ tôi không biết gì sao.”
Anh ta hết sức thất vọng nhìn tôi.
“Thư Nhã đã nói hết mọi chuyện với tôi rồi, sở dĩ kiếp trước cô ấy bị Thẩm Tiến hại ra nông nỗi đó, tôi không hề hay biết gì là do cô đã che giấu giúp anh ta. Sao nhà họ Lâm lại có thể nuôi dưỡng một kẻ có t âm địa xấu xa như cô chứ?”
“Nếu Thư Nhã xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Cuối cùng tôi cũng không chịu được nữa, nhìn Lâm Dịch rồi đưa tay lên.
Ra sức trả lại cái t át đau điếng vừa rồi cho anh ta.
“Chúng ta đã huỷ hôn rồi, Lâm Dịch.”
Tôi lạnh lùng nói.
“Anh và Bạch Thư Nhã làm chuyện vô liêm sỉ như thế, tôi không công khai đã là nghĩ đến công ơn của nhà họ Lâm dành cho mình rồi.”
“Đừng nói Bạch Thư Nhã chỉ m ất t ích, cho dù cô ta có c h ế t cũng chẳng liên quan đến tôi.”
Lâm Dịch ba m áu sáu cơn, giơ tay lên lại định đ ánh tôi.
Nhưng cuối cùng đồng nghiệp đứng bên cạnh cũng phản ứng lại, xông lên đứng chắn trước mặt tôi.
“Anh không nghe thấy sếp Khương nói gì sao, hai người đã huỷ hôn rồi, cô ấy và anh chả là gì của nhau cả.”
Còn có cô gái vừa mới vào làm trong công ty trong năm nay lẩm bẩm: “Kiếp trước kiếp này gì chứ, đang diễn truyện sao…”
Tôi im lặng cụp mắt xuống.
Nhớ lại ba năm trước, sau khi Lâm Chiếu rời đi.
Tôi cũng tốt nghiệp.
Lâm Dịch khuyên tôi đến tập đoàn Lâm thị làm việc nhưng tôi đã kiên trì muốn tự đi phỏng vấn tìm việc, cũng vì thế tôi đã cãi nhau một trận với anh ta.
Bây giờ nghĩ lại, tôi mới thấy may mắn biết bao.
Nếu ngày đó tôi thật sự vào làm cho Lâm Thị.
Thì nay lúc anh ta xông tới đ ánh tôi, sẽ chỉ có một đám người chạy tới ngăn tôi, không cho tôi đ ánh trả mà thôi.
Tôi sửa sang lại cổ áo hơi xộc xệch, ngước mắt lên nhìn anh ta rồi nói.
“Lâm Dịch, anh lớn ngần đấy mà không biết kiến thức cơ bản sao, tôi có lòng tốt dạy anh một lần.”
“Cô ta m ất t ích, anh không nên tới tìm tôi mà nên đi báo c ảnh s á t, hiểu chưa?”