Cuối cùng Lâm Dịch, người tôi thầm thương tr ộm nhớ tám năm, cũng xiêu lòng trước tôi. Đêm trước ngày đính hôn, bé thanh mai của anh ta sống lại. Trong đêm mưa như trút nước, cô ta ướt như chuột lột gõ cửa phòng rồi lao vào vòng tay anh ta. “Kiếp trước em không biết.” “Mất rồi em mới biết thì ra anh lại yêu em nhiều đến thế.” “Anh còn cần em nữa không?”
Tôi nhìn cảnh tượng khiến người ta cảm động này rồi điện ngay cho anh trai anh ta: “Ứng cử viên cho buổi đính hôn này mai, đổi qua người khác đi.” Lâm Chiếu trầm giọng hỏi: “Em muốn đổi sang ai?” “Anh ơi, anh làm chú rể nhé. Anh thấy sao?”