Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 95




Bêntrong tẩm cung Tiêu Nguyên cung, Hạo Vân đế đã tỉnh lại, không thấy được NamCung Diệp, trong lòng biết rõ tại sao Nam Cung Diệp không đến, trong khoảngthời gian ngắn hắn ở trạng thái vô thần, ngồi thừ trên mặt giường lớn, nhắm mắtdưỡng thần, mấy đạo thanh âm ân cần bên cạnh vang lên.

Ở đây có mấy người làthật tâm, hiện tại hắn thấy không rõ những thứ này nữa, chẳng lẽ hắn già rồinên hồ đồ, kể từ khi biết mình cũng không phải là vạn năng , nửa đêm hắn tỉnhmộng, thường hoài nghi mỗi người, tựa hồ tất cả mọi người đều không phải thậttâm , chẳng qua chỉ sợ hãi quyền thế trong tay của hắn thôi.

Hoa phi thấy hoàng thượngđã tỉnh, tâm thần trạng thái lại của người không bằng lúc trước, cũng khôngcòn tinh lực nói chuyện, liền đứng dậy nhìn về mọi người bên trong tẩm cung

" Thân thể hoàngthượng không tốt lắm, tất cả mọi người trở về đi thôi, để hoàng thượng tốt lênchút ít lại đến thăm."

Các phi tần hậucung rối rít đứng dậy, an tĩnhlui ra ngoài, ai cũng rất thản nhiên, chỉ có Nguyệt phi sắc mặt âm ngao, nhìnmột bộ dạng nữ chủ nhân của Hoa phi, trong lòng càng phát ra giận dữ, thử nghĩxem nếu là Thụy Vương đăng cơ làm hoàng thượng, nhất định sẽ phong Hoa phi làmHoàng thái hậu, bởi vì Thụy Vương khi còn bé là do Hoa phi nuôi lớn, nên nữnhân này càng ngày càng đắc ý hăng hái, nghĩ tới đây, trong lòng Nguyệt philiền rất hận, nàng quyết định sau khi hồi cung lập tức đem tin tức nơi này chonhi tử biết, xem một chút nhi tử có chủ trương gì.

Lục hoàng tử An vương dẫnchúng hoàng tử an tĩnh lui xuống chờ, VănTường công chúa nhìn Hạo Vân đế bị thống khổ như thế, ánh mắt cũng đỏ lên, nghenói hôm qua phụ hoàng là bị Văn Bộilàm tức đến ngất, Văn Tường vẻ mặt âmtrầm, đợi đến đoàn người ra khỏi điện, nàng liền chạy thẳng tới Cửu Lang điệnđi tìm Văn Bội tính sổ, ai biết vừa đi vào Cửu Lang điện, liền thấy thái giámvội vả vọt ra .

Vừa nhìn thấy Văn Tườngcông chúa, sớm mở miệng.

" Tham Kiến côngchúa. . ."

" Xảy ra chuyệngì?" Văn Tường thấy vẻ mặt thái giám lo lắng, bộ dang thở hào hển, khôngkhỏi kỳ quái cau mài, không phải là Văn Bội xảy ra chuyện gì chứ, nàngđang suy nghĩ, thì thái giám kia đã quỳ sát xuống, sợ hãi mở miệng: "BẩmVăn Tường công chúa, Văn Bội công chúa trở nên đần độn."

“Đần độn?"

Văn tường vừa nghe nhưvậy, sau đó phản ứng đầu tiên cho là tên này đang nói đùa, Văn Bội đang yênđang lành sao bỗng nhiên lại ngốc chứ? Nhất định là làm phụ hoàng tức giận ngấtxỉu, sợ tội cho nên giờ phút này mới giả bộ ngu thôi, nàng cũng muốn xem mộtchút nàng ta làm sao giả bộ, Văn Tường công chúa vung tay áo dẫn người đi vàoCửu Lang điện, rất xa liền nghe được có tiếng người quát tháo: "Mẫu phi,sao lại trốn Văn Bội? Mẫu phi."

Đây là thanh âm của VănBội, ngay giữa đại điện, mấy cung nữ bị làm cho sợ đến tán loạn chung quanh, màVăn Bội công chúa tóc tai bù xù đuổitheo một cung nữ mặc quần áo lam, kêu to mẫu phi, doạ đám cung nữ kia sợ đếnchạy tán loạn chung quanh, Văn Tường vừa mới đi vào, những cung nữ kia liền sợhãi thẳng tắp quỳ xuống đất.

"Tham kiến côngchúa."

Văn Tường vung tay lên,những người đó cung kính đứng dậy, cung nữ áo lam kia cũng đứng bất động,lúc này Văn Bội đi tới, vẻ mặt không hiểu lôi kéo ống tay áo của cung nữ kia :“mẫu phi, người tại sao không để ý tới Văn Bộinữa, chẳng lẽ Văn Bội làm việc gì sai sao? sau này Văn Bội sẽ nghe lời có đượchay không, mẫu phi."

Văn Tường đi tới, cúingười nhìn cung nữ đang bị Văn Bội giữ bên người, muốn nhìn xem nàng ta khờthật hay giả khờ, Tiểu cung nữ kia bị làm cho sợ đến mồ hôi lạnh ứa ra, phátrun toàn thân, phịch một tiếng quỳ xuống đất, cuống quít dập đầu:"Công chúa, chuyện này không thể trách nô tỳ, chuyện không liên quan nôtỳ, Văn Bội công chúa không biết tại sao, sáng sớm liền biến thành nhưvậy."

Mà Văn Bội vừa nhìn bộdạng của Tiểu cung nữ, lập tức dựng tóc gáy, giống như gà mái che chở gà congiang hai tay ra, đại nghĩa lẫm liệt nhìn chằm chằm Văn Tường công chúa: “Ngươilà người nào, dám can đảm làm mẫu phi ta sợ, muốn chết à, ta và ngươi liềumạng."

Nói xong nàng liềumạng nhắm trên người Văn Tườngbổ nhào tới, Văn Tường tránh sang bên cạnh, giận dữ lên tiếng mắng mỏ:"Văn Bội, ngươi đừng giả bộ, ngươi cho rằng ngươi giả bộ như vậy, phụhoàng sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi biết điều một chút chờchịu phạt đi."

Văn Bội vừa nghe lời nóicủa Văn Tường..., động tác dừng lại, vẻ mặt như cóđiều suy nghĩ, vươn ra một ngón tay ra cắn cắn, giống như một hài đồng ba tuổi,còn chảy nước miếng, phí sức nghĩtới, cuối cùng nhìn Văn tường: "Phụ hoàng là ai a?"

Văn tường thật hết chỗnói rồi, rất lâu cũng phản ứng không kịp, Văn Bội thật u mê sao? Cá tính nàngta cái dạng gì nàng sao không biết, luônluôn nhát gan sợ phiền phức, cho dù giả bộ ngu cũng không thể lấy phụ hoàng làmchuyện đùa, cho nên nàng ta thật sự điên rồi, trong cung đến tột cùng là xảy rachuyện gì, đang yên lành bỗng nhiên người thì bị chết, người bị điên, kẻ thìvào lãnh cung, Văn Tường chỉ cảm thấy có một loại cảm giác hít thở không thông,giống như bão táp đang bao phủ hoàng cung, nàng xoay người phân phó đi xuống:"Lập tức truyền ngự y tới đây trị liệu cho Văn Bội công chúa, nhữngchuyện khác bẩm báođến Hoa phi nương nương đi, không nên kinh động hoàng thượng."

" Dạ, côngchúa."

Văn tường vung tay dẫnngười rời đi, thái giám cùng cung nữ phía sau quỳ trên đất

Tiêu Nguyên cung, ThụyVương Nam Cung Duệ cùng Tề vương Nam Cung Diệp lần lượt xuất hiện ở trong tẩmcung, Hạo Vân đế vừa nhìn thấy Nam Cung Diệp tới đây, trong đôi mắt liền nhiềuhơn một chút ít thần thái, hắn bây giờ chỉ một lòng một dạ muốn giải trừ khúcmắc với Nam Cung Diệp, chỉ có như vậy trong lòng mới thoải mái một chút, bởi vìđã có lỗi với Ngọc Liên rồi, hắn không muốn làm cho hắn và Nam Cung Diệp còn cóthêm tiếc nuối nữa, chẳng qua hắn biết đây không phải là chuyện một ngày hayhai ngày, chỉ mong lúc còn sống, hắn có thể nhận được sự tha thứ của Diệp nhi.

" Duệ Nhi, DiệpNhi."

Hạo Vân đế kêu một tiếng,Thụy Vương Nam Cung Duệ đi tới ngồi bên cạnh hoàng thượng, ôn nhuận kêu mộttiếng, bên trong tẩm cung chỉ có Hoa phi ở một bên hầu hạ , thấy huynh đệ haingười đi vào, liền đi tới ôn nhu mởmiệng: “Hoàng thượng, thiếp thân cáo lui trước."

Hoa phi lui ra ngoài, bêntrong tẩm cung, Thụy Vương hỏi thăm Hạo Vân đế tình huống thân thể, cảm giácnhư thế nào vân vân, Hạo Vân đế nhìn Ngũ hoàng tử Thụy Vương, trong lòng thậtcao hứng, trong lòng của hắn vẫn rất thích Ngũ hoàng tử Nam Cung Duệ, cho nênthấy đứa con trai này tự nhiên là cao hứng , mà đối với Nam Cung Diệp, từ trướcđến nay luôn tính toán, bây giờ hối hận, hắn có chút cảm giác không cách nàođối mặt đứa con trai này, Nam Cung Duệ cùng phụ hoàng nói một chút, sau đó đứnglên, nhìn về Nam Cung Diệp: "Thất hoàng đệ, ngươi theo phụ hoàng nóichuyện một chút, Ngũ hoàng huynh cáo lui trước."

Nam Cung Duệ cùng Hạo Vânđế an tĩnh cáo lui ra ngoài, ra khỏi Tiêu Nguyên cung, liền dẫn hai gã thủ hạxuất cung đi, vòng vo hai hành lang, thì nhìn thấy cuối hành lang có một người,chính là Mộc Miên nương nương, vừa nhìn thấy nữ nhân này, Nam Cung Duệ giốngnhư thấy được mẫu phi của mình, Mộc Miên lớn lên cùng mẫu phicủa hắn thật rất giống, ở trong trí nhớ, mẫu phi cũng là vẫn trẻ tuổi như nàng,luôn ôn nhu nhìn hắn, Nam Cung Duệ nghĩ tới đây, liền giật mình một cái, hắnsao thế, Mộc Miên là phi tần hậu cung, nghĩ vậy vội khom thắt lưng khiêmnhường mở miệng.

" Tham kiến Miên phinương nương."

" Thụy Vương muốn đira cung?"

Đôi mắt Mộc Miên ngóchừng Nam Cung Duệ, nàng đã từ trong miệng hoàng thượng thử dò xét ra Ngũ hoàngtử Thụy Vương rất có thể sẽ đăng cơ làm đế, lúc trước nàng còn bị hoàng thượnghấp dẫn, bởi vì người nam nhân kia cao cao tại thượng khí phách bao trùm hếtthảy, nhưng là mấy ngày gần đây, hắn bỗng nhiên thoáng cái yên tĩnh lại, bất kểlà trong lòng hay là thân thể, ngay cả đối đãi với nàng, cũng không có nửaphần nhiệt tình, giống như lão nhân tuổi xế chiều, không có chút nào sinhcơ, khiến cho nàng sinh lòng phiền chán, bây giờ nhìn đến Thụy Vương, như thấyngười tri âm, nhất là ánh mắt Thụy Vương nhìn nàng, đều khiến tim của nàng nhảydựng lên, mặc dù biết rõ, hắn chỉ là thông qua trên người nàng để tìm bóng dángmẫu phi hắn, nhưng vì nàng muốn gặp hắn, hơn nữa ở trong cung đều nhanh chóngbị cô quạnh.

Nàng không cầu Thụy Vươngyêu nàng, hoặc tương lai hắn đi lên ngôi vị hoàng đế có thể tứ phong nàng làmcái gì, nàng chỉ muốn cùng Thụy Vương giữ lại một chút phân tình, chờ ThụyVương sau khi lên ngôi, nàng có thể lấy lại Vân Phượng quốc, đến ngày đó, nàngliền trở lại Vân Phượng, trở thành Công Chúa Điện Hạ cao nhất Vân Phượng, hoặclà nữ hoàng, hoàng tộc Vân Phượng không phân chia nam nữ , chỉ cần để cho mọingười tin phục, là có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế.

" phải"

Nam Cung Duệ gật đầu, MộcMiên cũng không có tránh ra , mà là càng phát ra dịu dàng mởmiệng: "Đi Tư Tương điện ngồi một chút không?"

Nàng mềm mại đángyêu lên tiếng, ánh mắt trànngập nhu tình, Nam Cung Duệ ngẩn ra, cơ hồ muốn gật đầu đáp ứng, nhưng rấtnhanh kịp phản ứng, hắn là một nam nhân mà đến hậu cung, sớm muộn gì cũng gặpchuyện , vì vậy nói: "Bổn vương còn có việc, xin cáo lui."

Nói xong không nhìn MộcMiên cũng bỏ qua ánh mắt ai oán của nàng, đi xuyên qua bên cạnh các nàng, khôngquay đầu lại xuất cung.

Phía sau khóe môi MộcMiên vẽ ra một nụ cười, có trí thì nên, Nam Cung Duệ, ta không tin ngươi có thểthoát được mị lực của ta, nghĩ thế dưới chân bước nhẹ nhàng, trong lòng tựa hồcó vật gì đó muốn bay ra ngoài, vui vẻ gọi cung nữ ở cách đó không xa mởmiệng: "Đi thôi, hồi cung."

" dạ, nươngnương."

Đoàn người xoay người rờiđi, cũng không vào Tiêu Nguyên cung, lúc đến nàng muốn tới vấn an hoàng thượng,nhưng càng xem hắn, càng làm cho nàng sợ, nghĩ mãi mà không rõ nam nhân này làmsao lại có thể nhanh chóng già đi mười tuổi như vậy.

Bên trong tẩm cung TiêuNguyên cung, Nam Cung Diệp nhìn Hạo Vân đế ở trên giường , thoáng cái hắn tựahồ già hơn rất nhiều, bên tóc mai đã có mấy sợi bạc điểm giữa tóc đen, trên mặtlại càng rất nhiều nếp nhăn, một đôi mắt tràn đầy kỳ vọng, giờ phút này hắn chỉlà một phụ thân của hy vọng hài tử của mình tha thứ, hoàn toàn không phải làmột hoàng đế quyền thế cao cao tại thượng, lòng Nam Cung Diệp dâng lên chuaxót, khi mình không nhìn thấy hắn, luôn nghĩ hủy diệt tất cả mọi thứ của hắn,nhưng giờ khắc này thấy bộ dạng già nua của hắn, bản thân không thể hình dungra còn đâu một phụ hoàng cưỡi trên lưng ngựa thống soái tam quân, phụ hoàngtrên Kim Loan điện chỉ điểm giang sơn, so sánh cùng với người trước mắt, nhưmột trời một vực, tại sao hắn muốn kỳ cầu sự tha thứ của mình, hắn hoàn toàn cóthể tiếp tục điều khiển hành động của người khác, như vậy mình vẫn có thể cùnghắn tiếp tục đấu, nhưng mà bộ dạng hiện tại của hắn, bộ dáng này làm cho lòngcủa mình đấu tranh dữ dội, cũng cảm nhậnđược một loại đau thương.

Ít nhất trong quákhứ hơn hai mươi năm, hắn vẫnphụng bồi mình, bất kể hắn ta mưu tính cái gì, dối trá như thế nào, nhưng cũngkhông xóa đi được những năm tháng trong quá khứ, chuyện hắn thực sự ở bên cạnhmình cho đến lúc trưởng thành.

" Diệp Nhi."

Nam Cung Diệp vén lôngmày lên, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân như chợt hiểu ra, sau đó trầm muộn mởmiệng: "Để cho ta tiến cung làm cái gì?"

" Ngươi nói đi,ngươi muốn phụ hoàng làm như thế nào? Làm sao ngươi mới có thể thu tay lại."

Hắn không muốn đem giangsơn mình khổ công xây dựng hủy ở trong tay nhi tử, chính bởi vì như thế hắn mớikhổ công, hắn không muốn làm cho tay các con nhuộm máu thân tình, rồi lại khôngmuốn phá hủy giang sơn, cho nên mới phải thận trọng, tầng tầng thiết lập váncục, trong những việc này người hắn phải xin lỗi duy nhất chính là Diệp nhi,nên hắn không muốn để cho người hủy diệt giang sơn của hắn, thiên hạ của hắn,nhưng cũng không muốn phá hủy Nam Cung Diệp, Diệp nhi là con mình, hắn không hyvọng hại chết bất kỳ một nhi tử nào, chỉ muốn để cho bọn họ trong lòng thoảimái, nhưng việc này quá khó khăn, các triều đại đổi thay cũng sẽ có các án mưunghịch phản loạn, mà kể từ khi xảy ra vụ án thái tử mưu nghịch, hắn liền thiếtkế cục diện, hi vọng để cho mọi người tránh ra, chẳng qua bây giờ, hắn cảm nhậnđược sự vô lực, hắn không biết mình rốt cuộc làm đúng hay sai, mỗi người đều làquân cờ hắn dùng để bố cục, nhưng nếu như hắn không thiết kế, hắn không bố trí,thiên hạ này sóng gió đã nổi lên, chiến lọan liên miên, hắn phải mất bao nhiêutâm lựcmới ổn định giang sơn,lại sẽ hủy ở trong tay các con, mà khổ nhất vẫn là dân chúng, hơn nữa còn tiệnnghi cho người khác.

Nam Cung Diệp không nóigì, chẳng qua là phịch một cái đem quyển sổ con ném trước mặt Hạo Vân đế, trầmổn nội liễm mở miệng.

"Đừng tưởng rằngngười Trữ phủ kia sạch sẻ, ngươi xem một chút sao, năm ngoái hai bờ sông GiangHoài người nào đi trị thủy, tay chân Trữ phủ càng duỗi dài hơn, nhiều năm liêntục trị thủy nhiều năm liên tục phát sinh hồng tai, đã chết bao nhiêu người,phá hủy bao nhiêu gia đình, mặc dù triều đình chi bao nhiêu bạc thì có ích lợigì, muốn chân chính giải quyết lũ lụt thượngsách là xử lý những người này, còn có năm trước Trữ Chiết xử lý đại án tham ô,trong có bao nhiêu con cá đã lọt lưới, ngươi biết là ai ở trong đó động taychân sao?"

Nam Cung Diệp càng nói,sắc mặt Hạo Vân đế càng đen, không nghĩ tới nhi tử luôn luôn không quan tâm đếnmọi chuyện thế nhưng lại điều tra được sắc bén như thế, xem ra chuyện gì hắnquyết tâm làm nhất định sẽ làm được, nếu như Trữ phủ làm ra những thứ này, hắncòn cần đối với bọn họ mềm lòng sao?

" tốt, trẫm sẽ xem."

" Được rồi, nếu nhưkhông có việc gì, nhi thần cáo lui."

Nam Cung Diệp biết cóchuyện gì nam nhân này sẽ xử lý, việc mình nên ra tay đã ra tay rồi, kế tiếpchỉ cần nhìn Trữ phủ một nhà bị diệt, hắn cũng không phải muốn tiêu diệt ngườivô tội, so sánh với chuyện những người này làm, hắn cảm giác mình làm đã quánhân từ rồi, lũ lụt ở Giang Hoài, đã chết bao nhiêu người, mà Trữ phủ cùngquan phủ địa phương rút bao nhiêu ngân lượng, trơ mắt nhìn những dân chúngkia tử vong, Trữ Chiết xử lý đại án tham ô, đem lũ quan lại tham ô kia một lầnnữa tha trở lại, tiếp tục hại người, chuyện này không thể hận sao?

Hạo Vân đế vừa nhìn thấynhi tử muốn đi, không tự chủ được kêulên: "Diệp Nhi, ngươi còn chưa nói làm thế nào mới có thể buông tay."

Nam Cung Diệp cũng khôngquay đầu lại tiêu sái đi ra, ném lại một câu.

" Nếu như Lan Nhitrở lại, ta nghĩ ta sẽ thu tay ."

Đúng vậy, nếu như tiểunha đầu kia trở lại, hắn có cảm ơn, có lẽ sẽ hạ thủ lưu tình , về phần khác hếtthảy không bàn nữa.

Phía sau, Hạo Vân đế sắcmặt khó coi, tay dùng sức nắm chặc tấm chăn gấm trên người, thời tiết bây giờlà tháng mười, nhưng lại giống như mùa đông tuyết rơi làm cho người ta khó cóthể chịu được, hắn không nhịn được mà ho khan, Hoa phi từ bên ngoài dẫn tháigiám đi tới, khẩn trương mở miệng.

" hoàng thượng,người không sao chớ."

Hạo Vân đế lắc đầu, vừaho khan hai tiếng, vươn tay nắm tay Hoa phi: "Thục Hiền, cám ơn nhiều nămqua như vậy vẫn phụng bồi cùng ta."

Hoa phi lắc đầu, thật rathì thân là nữ nhân của hoàng thượng, có cái gì oán hận đây, ban đầu khi cácnàng tiến cung, người nào mà không biết rõ là lòng dạ hoàng thượng sẽ có rấtnhiều nữ nhân, phải chuẩn bị tâm tư thật tốt mới tiến cung, cho nên nàng chưabao giờ oán trời hận đất, bất kể là hoàng thượng cưng chìu người nào, nàng từđầu đến cuối cũng chỉ là như thế.

" Hoàng thượng đừngnói, an tâm nghỉ ngơi đi."

Hoa phi vịn Hạo Vân đếnằm xuống, nàng vẫn ngồi đó nói chuyện với hắn, cho đến khi hắn ngủ thiếp đi,mới không đành lòng nhìn hắn, nhìn dạng như vậy hoàng thượng, nàng khôngđành lòng nói cho hoàng thượng một chuyện, đây là chuyện Tương Tình nói vớinàng trong lần cuối cùng gặp mặt.

Tương Tình nói, thật rathì thân thể của nàng rất tốt, nhưng nàng chịu đủ cuộc sống ở trong cung rồinhưng lại không có cách nào chạy trốn khỏi nhà lao này, cho nên nàng tìnhnguyện chết, thật ra đến thời điểm nàngchết, có oán trách hoàng thượng, khôngphải là yêu, mà là oán, Hoa phi nghĩ tới đây, hi vọng chuyện này chỉ giữ tronglòng mình, nếu như hoàng thượng biết chuyện này, chỉ sợ sẽ lấy đi tánh mạng củahắn, hắn vẫn cho là Tương Tình yêu hắn , có lẽ lúc ban đầu nàng cũng yêu hắn,nhưng tình yêu đó cuối cùng cũng bị che mất, còn xót lại chỉ là oán hận.

Ba ngày sau, tinh thầnhoàng thượng tốt lên một chút, liền hạ chỉ cho Hình bộ, Trữ thị một phủ toàn bộbắr vào đại lao, Vũ Văn Phi tựa hồ thấy được ngày cuối cùng của mình, nên tựtận ở bên trong Vũ Văn phủ, mà những người còn lại của Vũ Văn phủ, trong mộtđêm toàn bộ biến mất, Văn Bội công chúa thì si dại.

Hình bộ phúc thẩm vụ ánTrữ phủ, quả nhiên tra ra rất nhiều chuyện, kế sách tu bổ sông Giang Hoài, TrữChiết nhún tay trong án tham ô, bên trong Trữ gia tìm ra không dưới bốn triệulượng bạc, chuyện này làm trên dưới Thiên Vận hoàng triều oanh động, Trữ phủlập tức bị kê biên tài sản, tất cả đồ toàn bộ xung vào quốc khố, Trữ thị Đạiđương gia Trữ phủ cùng họ hàng gần toàn bộ bị chém, họ hàng xa thì lưu vong điđến vùng đất xa xôi, hoặc bị cưỡng bức lao động, về phần Tiêu phủ, cũng là họhàng gần Trữ phủ, nhưng bởi vì bình nguyên hầu vẫn được phong hầu cha truyềncon nối, nên Hạo Vân đế hạ chỉ, quyền thế tới đời này thì dừng lại, chuyển điđến vùng đất xa xôi, trọn đời không cho phép tiến cung, nam không cho phép vàotriều làm quan, nữ không cho phép tiến cung làm phi.

Từ đó Tiêu phủ xuống dốc,Tiêu Liên Ái đang ở Tề vương phủ, cũng bị Nam Cung Diệp không chút lưutình đuổi ra Vương Phủ, pháingười đưa nàng đi theo người Tiêu phủ, đi trước miền đất xa xôi, trong lúc nhấtthời cả An Giáng thành, như bị bão tuyết quét qua, khắp cả người lạnh thấuxương, ai cũng không dám vọng động, tiểu tâm dực dực (cẩn thận) làm việc.

Tề vương phủ cũng an địnhlại, Tề vương Nam Cung Diệp giống như một con hổ sư tử đang bình phục, khôngbiết sau này hắn sẽ hành động như thế nào, ai có thể biết được đây?

. . . . . . .

Tiêu thành, Tô phủ hoa mẫuđơn nở dưới hiên nhà, cúc vàng đứng ngạo nghễ, Kim nam (cây chò vàng) rực rỡ,cây lựu lửa đỏ bên cạnh kệ gỗ càng thêm kiều diễm, một trận gió thổi qua, nhưcác mỹ nhân đủ loại tư thái nhanh nhẹn nhảy múa, hương bay mười dặm.

Bên trong hành lang , mấytên tiểu nha đầu như những con bướm rực rỡ xuyên qua những hành lang quanh co,trên mặt của mỗi người tràn đầy nụ cười, nhỏ giọng vừa nói chuyện, từ hành langđi về phía trước.

Trong phòng truyền đếngiọng nói mềm mại, thanh dật như nước buổi trưa:

" Tỷ tỷ, vết thươngtrên mặt ngươi không bằng để cho Bách Lí Hạo trị cho ngươi đi."

Đây là khuê phòng của mộtnữ tử, cửa được che bằng một bình phong lưu ly, trên bình phong là một bứctranh hoa điểu côn trùng, bố cục chặt chẽ, vòng qua bình phong, gian phòng nhãtrí ôn nhu, cái gì cần có đều có, đầy đủ tủ treo quần áo bàn trang điểm, trêntường treo tranh sơn thủy, dưới bệ cửa sổ là một hàng tủ ô vuông cách điệu,phía trên hoặc bầy đặt những đỉnh nhỏ, hoặc bày đặt đồ trang trí bằng ngọc,hoặc để sách, rèm cửa sổ nhẹ nhàng phiêudật, mang mùi thơm nhẹ bay vào.

Lúc này ở trước bàn trangđiểm có hai người ngồi, một cao một thấp, đang mặc cẩm y la quần, đầu gắn châusai (theo ta hiểu là một cái trâm có gắn hạt châu) đơn giản, tuy nhiên lại làmcho khuôn mặt càng trở nên tao nhã, nhất là kẻ nhỏ , tựa như mặt trời ĐôngPhương mới mọc, vừa chiếu rọi xuống, như chỉ trong nháy mắt lại toả hào quangvạn trượng, yểu điệu động lòng người, giống như đóa hoa tháng mười, giờ phútnày thiếu nữ kia vô cùng vui vẻ, trên mặt tan ra nụ cười ngọt ngào , giữa lôngmày ánh sáng ngọc chói mắt, cái miệng nhỏ nhắn như hoa anh đào, đem đầu đặt ởtrên bả vai kẻ lớn, ôm người đối diện, chạm tới vết sẹo trên mặt nàng, mặt củanàng một nửa không có bị thương, một nửa như bị hủy diệt, thật có thể nói lànhư băng hoả chia hai, đáng tiếc người trong cuộc căn bản không thèm để ý, đưatay cài lại mạng che mặt.

" Thanh Nhã, nói cáigì đó? Không có chuyện gì, ta cũng không thèm để ý, không có gì đáng ngạia."

Tô Thanh Vãn nhànnhạt mở miệng, nàng không cholà mình có cái gì không tốt, ngược lại có một loại giải thoát, ngửng đầu lênnhìn về tiểu nha đầu bên cạnh, càng ngày càng kiều mỵ rồi, cũng đã trưởngthành, bất quá trời sanh vóc dáng tinh tế, so sánh với nàng hơi thấp một ít,nhưng lớn lên xinh đẹp hiếm thấy.

" tỷ tỷ, Huyền Thiêntâm pháp của ngươi luyện như thế nào?"

Tô Thanh Nhã dựa vào trênghế, khóe môi treo lên một nụ cười nhẹ, nàng đem Huyền Thiên tâm pháp truyềnthụ cho Tô Thanh Vãn, bởi vì nàng phát hiện Thanh Vãn có thiên phú luyện võ,Huyền Thiên tâm pháp dạy cho nàng ấy, rất dễ dàng thôngsuốt, chuyện này có lợi cho nàng ấy sau này làm việc, cuối cùng các nàng cũngphải về kinh .

Một thời gian ngắn gầnđây, nàng ở cùng học nghệ với Bách Lí Hạo, thật ra thì y thuật của nàng lúctrước đã tương đối tốt, bất quá so với Bách Lí Hạo thì kém hơn nhiều, hiện tạiBách Lí Hạo đang tá túc trong Tô phủ, nàng tội gì không đi theo hắn học nhữngnày, không dễ gì tiếp xúc được một người như thế.

Vốn định bái Bách Lí Hạolàm sư phụ, chẳng qua nam nhân này kiên quyết không thu đồ đệ, cuối cùngphải làm bằng hữu chỉ giáo nàng, bảo nàng có cái gì không hiểu có thể đi đếnhỏi hắn.

Tỷ muội hai người sống ởtrong Tô phủ chớp mắt đã hơn hai tháng, Tô Thanh Vãn tập Huyền Thiên tâm phápđã đột phá sơ cấp, mà nàng chẳng những Huyền Thiên tâm pháp đột phá trung cấp,y thuật cũng không tệ, nàng giỏi nhất chính là giải độc, chuyên nghiên cứuthiên hạ kỳ độc, về phần khác, tuy có liên quan đến nhưng nàng lại không cóhứng thú.

Đối với chuyện ở kinhthành, Tô Diễn nhận được một chút tin tức, bởi vì biết các nàng có thể muốnbiết, nên lúc ăn cơm, Tô Diễn cũng sẽ nói tới một chút, để cho các nàng hiểu rõđộng tĩnh nơi đó, cho nên việc Trữ phủ một nhà bị xét xử , Tô Thanh Nhã cùng TôThanh Vãn liền biết, mặc dù không hiểu chi tiết trong đó, nhưng biết nhất địnhlà Nam Cung Diệp ra tay.

Thanh Nhã cảm thấy rấtvui vẻ, nhất là Tô Diễn lại càng hưng phấn, hắn là người chính trực, diệt trừnhững thứ tham quan ô lại này, côn trùng chi hại, làm vậy thiên hạ dân chúngcũng vỗ tay khen hay .

Hai tỷ muội ở trong phòngnói chuyện, bọn nha hoàn ở ngoài cửa, lặnglẽ nói chuyện, có người chơiđùa, có người ở hành lang đánh anh lạc dải lụa, đều có các chuyện để làm, bấtquá rất nhanh nghe được thanh âm: “Tham kiến phu nhân."

" ừ, đứng lênđi."

Thanh âm của Trầm Tuệ Nhưvang lên, liền có nha hoàn xốc rèm, cho nàng lđi vào, người chưa đi đến liền ngheđược tiếng cười truyền vào , sau đó ôn hòa mởmiệng.

" Thanh Nhã, ThanhVãn các ngươi ở đây làm cái gì?"

Hai người đứng lên, TôThanh Nhã đi tới giúp mẫu thân ngồi xuống, ôn nhu cườinhẹ: “không có làm cái gì, đang nói chuyện phiếm đây."

" ừ, ngày mai làmười lăm tháng mười, mẫu thân đi chùa miểu ngoài thành dâng hương, các ngươitheo mẫu thân cùng đi dâng hương lễ tạ thần linh đi."

Tô phu nhân trongmắt trên mặt đều tràn đầy nụ cười từ tường (an tường, hiền từ), nàng vốn khôngmuốn để cho hai nữ nhi theo nàng đi dâng hương, nhưng nàng lần này đi chùa miểuđầu tiên là đi dâng hương như thông lệ, thứ hai là vì cầu cho các nàng được mộtnhân duyên tố, cho nên mới phải bảo các nàng cùng đi dâng hương.

Thanh Nhã cùng Thanh Vãnkhông biết dụng ý của phu nhân, chỉnghĩ mẫu thân muốn cho hai người các nàng đi theo làm bạn, nên liền đồng ý,

" tốt, mẫuthân."

" vậy các ngươi tiếptục nói chuyện, có Triệu phu nhân mời mấy vị phu nhân quá phủ để thưởng cúc,mẫu thân đi đây."

Thanh Nhã cùng Thanh Vãnlắc đầu, phu nhân đứng lên như còn muốn nói điều gì nữa, cuối cùng cũng khôngnói gì.

Thật ra thì việc thưởngcúc chẳng qua là danh nghĩa, phần lớn là các phu nhân muốn mượn cơ hội để dạmhỏi, thưởng cúc chẳng qua là ngụytrang, trước kia nàng còn để cho Thanh Nhã cùng Thanh Vãn tham gia, đáng tiếchai người này chỉ đi một lần, sau này thấy vậy cũng không đi nữa, đối với nhữngthứ yến hội kia một chút cao hứng cũng không có, mà nàng tự nhiên cũng khôngmiễn cưỡng các nàng, chỉ một mình đi.

Mong rằng lần này đi dânghương, có thể làm cho hai người các nàng tương lai đều được một nhân duyên tốt,còn có vết thương trên mặt Thanh Vãn, luôn không để cho Bách Lí thần y chữa trịcho nàng, thật không biết đứa nhỏ này làm gì.

Trong phòng, tỷ muội haingười lần nữa nở nụ cười: "Nói vậy là cái tiệc tương thân biến thái."

Thanh nhã vừa nói xong,Thanh Vãn liền gật đầu, thật ra thì các nàng nơi nào phải dùng tới tương thâna, một người là An vương phi, một người là Tề vương phi, nếu nói ra, e là sẽlàm Tô Diễn sợ hãi, sợ hắn cảm giác mình không chịu nổi, cho nên cái gì cũngđừng nhắc tới mới tốt.

Ngày thứ hai, mẫu tử bangười cùng nhau ngồi xe ngựa đi chùa miểu ngoài thành dânghương, đường lớn có xe ngựa rất nhiều, qua lại không dứt.

Rìa đường tiếng rao hàngrong rất vang, một lần rồi lại, tạo thành một cảnh tượng bận rộn, bất quá cũngcó rất nhiều xe ngựa như các nàng vậy, cùng nhau hướng ngoại thành mà đi, hômnay là mười lăm tháng mười, tự nhiên sẽ có rất nhiều người đi chùa miểu dânghương.

Phu nhân tiểu thư cácnhà, hơn nữa nô bộc cũng đi theo , thế nên có không ít người, trong lúc nhấtthời trên đường liền có chút ít chật chội, nhưng xe ngựa Tô phủ vừa đến,nhà khác cũng tự động né tránh, ở Tiêu thành, Tô Diễn chính là hoàng đế mộtphương, trời cao hoàng đế xa , cũng không còn người trông coi, nơi này cũngkhông so sánh với kinh thành,ra cửa là gặp phải Vương Tôn quý tộc , nhiều lắm cũng một chút phu nhânnhà giàu, hoặc là quan nhỏ ở phủ nha, nhưng Tô Diễn vẫn là lớn nhất , cho nênxe Tô phủ tất nhiên sẽ được ưutiên.

Dọc theo đường đi, khôngtrở ngại đến chùa ngoài thành lên dâng hương.

Trước cửa chùa miểu, xengựa đỗ lại, người ta tấp nập lên xuống hết sức náo nhiệt, chẳng những sạp hàngbán hương thắp, còn có nơi bán các loại đồ chơi nhỏ , khiêu vũ xiếc ảo thuật ,còn có khấc cái, tóm lại cái gì cần có đều có rất náo nhiệt.

Thanh nhã cùng Thanh Vãnđi theo phía sau Tô phu nhân trựctiếp vào đại điện, trong điện trụ trì lão nisớm mang áo xám tiểu ni cô ra đón, đem ba các nàng người giống như khách quýmời vào, bên trong tất cả người không phậnsự đều ở ngoài điện, chờ Tri Phủ phu nhân cùng tiểu thư thắp hương xong mới đếnphiên người khác.

Ngay giữa đại điện mọingười đều kính cẩn trang nghiêm vạn phần, một loạt loạt ba người đứng kế bênnhau, có Tiểu ni đốt Hương xong, cung kính đưa tớicho Tô phu nhân cùng hai nữ nhi, ba người đồng loạt quỳ xuống, dập đầu choBồ Tát, cũng hứa nguyện, thành tâm vô cùng.

Một bên Tô phu nhân rấtthành tâm, một bên Thanh Nhã cùng Thanh Vãn chỉ làm dáng một chút, trên đời nếuthật có Bồ tát, vậy thì ở đâu ra lắm tai nạn như vậy, chỉ bất quá cầu để làmyên lòng người thôi, tin thì cầu để người ta an lòng một chút, không tin cũngkhông chẳng sao, bất quá ở mặt trước mẫu thân, các nàng tự nhiên là phải làm bộlàm dáng, bằng không nàng ấy lại lo lắng.

Ba người dâng hương xong,Tô phu nhân vừa thêm một trăm lượng tiền đèn dầu, lão ni kia lập tức mặt màyhớn hở, càng phát ra cung kính cẩn thận, TôThanh Nhã khóe môi xé ra một nụ cười âm u , Bồ Tát mà cũng thích tiền sao, hơnnữa người hưởng thụ chính là Bồ Tát à? Chẳng qua là hạng người lừa đời lấytiếng thôi, trong lòng tuy suy nghĩ thế, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ đuổitheo người phía trước, một đường đi đến phòng trà.

Mấy người đi vào chỗ củamình trong hậu đường ngồi, tiểu ni cô dâng lên nước trà, liền lui qua một bên,Tô phu nhân cùng trụ trì lão ni ngồi đối diện nhau, Thanh Nhã cùng Thanh Vãnhai người ngồi ở dưới tay mẫu thân, thần thái nhàn nhạt, chỉ lo thưởng thứctrà, ở đây trà cũng là cực phẩm , thông qua trà có thể nhìn ra hàng vạn hàngnghìn chân tướng bị che dấu, nếu như Tô phu nhân không phải là phu nhân Tri PhủTiêu Thành, không phải đã cúng một trăm lượng bạc,chỉ sợ trà dâng lên cũng là trà khác, nàng cười yếu ớt vì nhận ra sự thật này.

Thanh âm phụng nịnh củaLão ni vang lên: "Đây là Thanh Nhã tiểu thư sao? Càng ngày càng đẹp."

Lão ni cô đánh giá ThanhNhã, phát hiện cô nương này càng lớn càng xinh đẹp rồi, trước kia nhìn cònnhát gan thêm chút ít dịu ngoan, lần này thì khác hẳn, chẳng những người đẹp,mà ngay cả thần thái cũng cao sang , không nóng không vội, hào quang chiếukhắp, lão ni cô nhịn không được nên bật thốt lên.

" Thanh Nhã tiểu thưsẽ là người trên người" Nhìn lại Thanh Vãn đang che mặt, càng lấy làm kỳlạ, vị này là ai? Quanh thân quang huy cũng không kém so sánh với Thanh Nhãtiểu thư, hai vị này đều là quý chủ tử đây.

" Vị này là?"

Tô phu nhân cười cao hứnggiới thiệu: "Đây là nghĩa nữ của ta Thanh Vãn."

"Nguyên lai là ThanhVãn tiểu thư, "Lão ni cô đứng dậy thi lễ, Thanh Vãn hơi cúi người xuốngmột chút, nhưng cũng không hoàn lễ, trời sanh một cổuy nghi, cũng làm cho lão ni cô mở rộng tầm mắt, không nhịn được nhìn về Tô phunhân: "Phu nhân a, tương lai ngươi sẽ là chủ tử trân quý đấy, có hai vị nữnhi không tầm thường như vậy."

" Trụ trì ýnày?"

Ánh mắt của Tô phunhân lập tức đầy tràn màu sắc,nàng từ trong lời nói của lão ni cô nghe ra ý ở ngoài lời, nói là hai nữ nhi sẽtrở thành người phú quý sao? nghĩ thế mặt mày không khỏi nở nụ cười, nhìn lãoni cô đối diện, Tô Thanh Vãn cùng Tô Thanh Nhã đối với chủ đề các nàng đàm luậnkhông có hứng thú, bất quá lão ni cô này cũng thật là có nhãn lực độc đáo, còncó thể nhìn ra nhiều thứ, có lẽ là thấy nhiềungười, cũng trở nên có huyền cơ, chẳng qua các nàng thật không có hứng thú, haingười đứng lên, nhìn về Tô phu nhân.

" mẫu thân, chúng tađến phía sau đi dạo."

“Được."

Tô phu nhân phất phấttay, vẻ mặt từ ái cười: "Đi đi đi đi, cẩn thận lạc đường, Phương Viên nơinày rất lớn?"

" biết rồi,"Thanh nhã gật đầu, liền đi ra phía sau gian phòng người còn chưa đi xa,thì nghe phía sau truyền đến thanh âm của Tô phu nhân: "Ngươi nói con gáicủa ta sẽ trở thành người Phú Quý sao?"

Tô Thanh Vãn cùng TôThanh Nhã nhìn nhau cười một tiếng, mẫu thân này thật đúng là quá quan tâm rồi,bất quá không thể phủ nhận, Tô phu nhân thật sự là một mẫu thân tốt, Tô Diễncũng là một người cha tốt, cho nên bọn họ ở chỗ này rất vui vẻ, chỉ trừ lúc nhớtới hai người kia, trong lòng có chút đau, còn lại thì không có gì mà không tốt, hai tỷ muội theo hành lang một đường đi tới phía sau, chỉ thấy hậu viện củachùa chính là một ngọn núi, trên núi màu xanh hoa cỏ thanh thanh, hoa dại rựcrỡ, tuy là cuối mùa thu, nhưng cỏ vẫn xanh mướt, có lẽ chắc thêm nữa mấy ngàynữa, cỏ này liền khô héo.

Hai tỷ muội ngồi ở trêncỏ cùng nhau ngóng về bầu trời bao la nơi xa xăm, hai tiểu nha đầu cách khá xaxa ngồi nói chuyện.

Tô Thanh Vãn trên tay ômmột thanh kiếm, trên mặt che khăn màu trắng , trên người nàng quần áo nhung màutrắng, giống như bạch y hiệp nữ trên giang hồ, mà Tô Thanh Nhã, bởi vì khôngmuốn làm cho người nhận biết thân phận từ trước , cho nên kể từ khi tới Tiêuthành, nàng không có dùng cầm, mà chỉ đánh chế một cây chủy thủ cùng ngân châmlàm vũ khí, chủy thủ cùng ngân châm vừa là vũ khí, vừa là công cụ hành y, banđầu khi rơi nhai, cầm cùng ám khí khác cũng bị phá hủy, mặc dù có thể chế luyệnlại mìn nổ, nhưng nàng lại ko muốn đụng chạm đến đồ chơi đó nữa, bởi vì HuyềnThiên tâm pháp của nàng đã đột phá tầng thứ hai, võ công của nàng đã rất lợihại, nên không cần dùng đến những thứ đó.

" Thanh Vãn, ngươinói xem chúng ta phải dùng phương pháp gì để chế tạo ra danh tiếng cho phụthân, đem phụ thân triệu hồi kinh thành."

" Ngươi nghĩ Hồikinh."

Tô Thanh Vãn ôm kiếm nhìnnàng, Thanh Nhã đem đầu nhỏ tựa trên cánh tay, vẻ mặt cô đơn,giống như con thỏ nhỏ điềm đạm đáng yêu, cử chỉgiờ phút này nếu rơi vào trong mắt nam tử, chỉ sợ sẽ muốn đem nàng ôm vào trongngực hảo hảo an ủi một phen.

" ta nhớhắn."

Tô Thanh Nhã giọng nóibuồn buồn vang lên, nàng nhớ Nam Cung Diệp rồi, mặc dù đang ở Tiêu thành cáigì cũng tốt, tuy nhiên không có hắn, chẳng qua trước mắt cần phải nghĩ một đốisách, để cho phụ thân danh chánh ngôn thuận thăng quan điều vào kinh thành, nhưvậy các nàng có thể cùng nhau vào kinh.

Đến lúc đó có cơ hội, gặpmặt là khẳng định, nàng muốn nhìn một chút xem hắn có tốt hay không.

" Ngươi a, ban đầumạnh miệng nói ném một mình hắn ởkinh thành, hiện tại đã nhớ rồi sao?"

Tô Thanh Vãn vươn ra mộtcái tay gõ đầu Thanh Nhã, đáy lòng cũng không khỏi cứng lại, thật ra thì nàngcũng nhớ hắn, nhưng vừa nghĩ tới An vương phủ còn có một ít nữ nhân, nàng liềnthu liễm tâm tư nhớ hắn, có lẽ nàng không có ở trong kinh, hắn sẽ sủng chút ítnữ nhân trong phủ kia, như vậy nàng cùng hắn còn có kết quả thế nào đây?

" Ngươi không nhớhắn sao?"

Tô Thanh Nhã đẩyđẩy Tô Thanh Vãn vẻ mặttrêu chọc nàng ta, nàng mới không tin đâu, đừng tưởng rằng nàng không biết nàngấy thường xuyên nửa đêm không ngủ yên, thật ra thì thích một người bao nhiêunăm làm sao nói thu lại là thu lại, chỉ bởi vì những nữ nhân kia thôi.

" Chúng ta cùng nhautrở về thôi, lần này nếu hắn vì ngươi nguyện ý đuổi những nữ nhân kia, dù saocũng không có sủng hạnh qua, thì ngươi trở về, ta cái gì cũng không nói, nếunhư còn giữ lại những nữ nhânkia, dù muốn trở về, ta cũng không đáp ứng."

Tô Thanh Vãn ánh mắt cóchút mê ly, mơ hồ nghĩ tới, để cho hắn đuổinhững nữ nhân kia, làm sao có thể chứ, đầu tiên là Âu Dương Tình, nữ nhi củaĐại tướng quân, làm sao có thể bị đuổi đi đây? Nghĩ tới những thứ này thì nàngliền phiền lòng, dứt khoát cái gì cũng không nghĩ: "Lan Nhi chuẩn bị làmsao trợ giúp phụ thân để được triệu hồi về kinh thành?"

" Phụ thân chính làquá mức chính trực rồi, hắn thật là quan tốt, người như thế tuyệt đối là phúccủa triều đình, nhưng bởi vì bình thường không nịnh bợ người khác, không tặnglễ vật cho tiểu nhân vân vân, cho nên những người đó mới chèn ép hắn, khiến chohắn phải ở loại địa phương này, thật ra thì hắn ở chỗ này đã ba năm rồi, theolý cũng nên Hồi kinh, ta nghĩ gần nhất nên chế tạo cho phụ thân một chút thanhthế, tỷ như thổ phỉ, giặc ngoại xâm, còn có đám người Lâm Phong quốc thỉnhthoảng quấy rầy biên cảnh của chúng ta, nhất nhất trừng phạt, phen này hànhđộng xuống tới, ta nghĩ triều đình nhất định sẽ chú ý tới phụ thân , đến lúc đóliền thuận lý thành chương Hồikinh."

“ tốt, kế tiếp phải làmcái gì, chúng ta nhất định phải gia tăng hành động."

Hai người nói ra ý địnhrồi gật đầu, cách đó không xa hai tiểu nha đầu thật nhanh chạytới.

" Đại tiểu thư, Nhịtiểu thư, phu nhân nói muốn ở am ni cô vì các tiểu thư cầu phúc ba ngày, để chocác tiểu thư trở về trước."

Đối với hai nữ nhi này Tôphu nhân thật ra rất yên tâm, biết các nàng không phải người bình thường, hơnnữa còn có hạ nhân Tô phủ cùng tùy tùng đi theo, sẽkhông xảy ra chuyện gì .

Tô Thanh Vãn cùng TôThanh Nhã vừa nghe thấy, liền đứng lên, phủi sạch một chút cỏ xanh dính trênngười, đang chuẩn bị đi vào cùng mẫu thân từ giả, thì tiểu nha đầu đó nói:"Phu nhân nói nàng cùng lão trụ trì đã tụng kinh văn rồi, các tiểu thưtrở về đi, phu nhân dặn dò các tiểu thư cẩn thận chút, trên đường không thể hamchơi, thẳng trở về phủ."

Hai người gật đầu, mẫuthân thật đúng là hay xem các nàng như con nít ba tuổi rồi, bất quá trong lònghai người lại rất thoải mái, có người quan tâm mình là một loại phúc khí.

Tô Thanh Vãn cùng TôThanh Nhã dẫn hai tiểu nha đầu đi thẳng ra khỏi chùa miểu, trước cửa rất nhiềungười bị hai hoa tỷ muội này hấp dẫn, Tô Thanh Vãn trên mặt bao phủcái khăn che mặt, lộ ra một cổ thần bí, thật giống như bạch y nữ hiệp làm chongười ta mãi suy đoán, mà Tô Thanh Nhã, Tô phủ tiểuthư, như một đóa hoa nhỏ trong nước, thần sắc nhàn nhạt, tư thái không tự tikhông kiêu ngào, càng phát ra sang quý, giống như một đóa Tuyết Liên trên núicao, làm cho người ta không dám khinh thường nửa phần, hai người kia hấp dẫntất cả lực chú ý của mọi người trước cửa chùa miểu, tiếng nghị luận vang lên.

" Tô tiểu thư càngngày càng đẹp."

" Thật xinh đẹp, lầntrước nghe nói nàng ấy ngã bệnh rồi, không nghĩ người hết bệnh lại đẹp hơn,giống như Bồ Tát nương nương trong chùa miểu."

" đúng vậy a, Đúngvậy a. Ta cũng vậy nghĩ như vậy mà, bên người nàng là aivậy?"

Lên xe ngựa TôThanh Nhã cùng tô Thanh Vãn hai người không khỏi khiêu mi, Thanh Nhã hừ lạnh,nàng trở thành Bồ Tát nương nương hồi nào, mà Thanh Vãn nhịn không đượcbệc cười lên, tiểu nha đầu ở cửacũng cười ngã trái ngã phải , xe ngựa rời đi chùa miểu chạy xuống núi, sau đómột đường chạy thẳng tới trong thành.

Trên đường cái, lúc nàyđang ồn ào không nghỉ, có người khóc rống, có người tức giận, còn có dân chúngđứng xem náo nhiệt vây quanh, ngăn trở đường lớn, xe ngựa Tô phủ ngừnglại, nhất thời đi không qua, lúc này người nào mà đi chú ý xe ngựa Tô phủ , chỉđể ý phía trước, người càngtới càng nhiều, cũng khôngbiết xảy ra chuyện gì, Tô Thanh Nhã quay đầu vén rèm nhìn một cái, nàng có chútkhông kiên nhẫn, liền phân phó nha đầu Tiểu Hoàn xuống xe xem xét xảy ra chuyệngì.

Hai tiểu nha đầu cũng đixuống, khoản thời gian một nén hương liền bò lên xe bẩm báo.

" Đại tiểu thư, Nhịtiểu thư, là biểu thiếu gia lại đi ra ngoài làm cái chuyện ngu ngốc gìđó?"

Vẻ mặt Tô thanh nhã cùngTô Thanh Vãn không hiểu, Tiểu nha hoàn lập tức nhớ tiểu thư bây giờđã không phải là tiểu thư trước kia, tự nhiên đối với vị biểu thiếu gianày không hiểu rõ ràng lắm, phu nhân cũng không ưa bọn họ, cho nên vẫn ít luitới.

" Vị biểuthiếu gia này là nhi tử của cô cô tiểu thư, bởi vì ỷ vào lão gia là Tri PhủTiêu thành, hơn nữa hắn là nhà giàu mới nổi, bình thường đặc biệt háo sắc, vừanhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền không thể bỏ qua, mặc dù chỉ có hai mươi mốttuổi, nhưng trong phủ nghe nói đã có một vợ mười ba thiếp rồi, ngày hôm nay cómột thanh lâu nữ tử từ kỹ viện chạy ra, dung mạo hết sức dễ nhìn, tú bà đangdẫn người rượt lại đây, thì đụng với biểu thiếu gia, hắn thoáng mốt cái liềnnhìn trúng nàng kia sau đó cùng tú bà nói muốn chuộc thân cho nàng mang về phủ,nàng kia biết biểu thiếu gia, nên chết sống không đi, hiện đang gây ồnào?"

Tô Thanh Nhã vừa nghe,biểu thiếu gia này cùng thân thể này của mình có quan hệ, cho nên không muốn đểý tới, nhưng mà nghĩ đến cô gái kia, cũng có chút ít ý chí mạnh mẽ, nếu mìnhđúng lúc gặp phải, cũng không nên bất kể, nàng nhíu mày nhìn Thanh Vãn bênngười “ tỷ tỷ, ngươi xem?"

" làm nữ nhân tội gìlàm khó nữ nhân."

Tô Thanh Vãn nói liền dẫnđầu xuống xe ngựa, Thanh Nhã đi theo phíasau, tiểu Hoàn gấp gáp kêu lên: “tiểu thư, người đừng xuống xe, thiếu gia sẽkhi dễ người."

Tô Thanh Nhã con ngươichợt lóe ánh sáng lạnh, thì ra là biểu thiếu gia kia đối với biểu muội cũngđộng tâm tư, tốt, hôm nay nàng sẽ cho hắn biết tay.

Hai người vừa xuống xe,liền có người nhận ra Tô Thanh Nhã, đã sớm mở ra một con đường, thỉnh thoảng cónhỏ giọng nghị luận.

" đây là Tô tiểu thưsao? Thật là đẹp a, Tô tiểu thư thật không giống như lúc trước, trước kia nànglà người rất người nhát gan."

" Đúng vậy a, nhìnqua thật không giống với lúc trước, không biết nàng xử lý chuyện này như thếnào."

Trong lúc gười khác nhỏto, mấy người các nàng đã đi tới tận cùng bên trong, một đám gia đinh vây quanhthành một vòng tròn, làm thấy không rõ lắm người ở bên trong, không biết là giađinh nào thấy được Tô ThanhNhã trước liền kêu một tiếng: "Biểu tiểu thư."

Ở Tiêu thành, Tô ThanhNhã là người nổi tiếng, cha nàng là Tri phủ đại nhân, nàng giống như công chúacủa đất này, tự nhiên rất nhiều người biết nàng, giờ phút này có người vừa gọiđám gia đinh lập tức tách ra, liền lộ ra tình huống bên trong, một nữ nhân mậpmạp, trên mặt bôi phấn thật dầy, đôi môi tô như máu đỏ, khẽ há miệng ngâm miệnglàm người ta sinh chán ghét, lúc này vừa nhìn thấy Tô Thanh Nhã xuất hiện, đãsớm buông cô gái trên mặt đất ra, vung tay lên phất phất chiếc khăn tay nhỏ,cười đến thịt béo trên mặt run run.

" Đây không phải làTô tiểu thư sao? Tiểu nhân tham kiến Tô tiểu thư."

Cô gái kia vốn vẫn quỳrạp trên đất, người đầy vết thương, vừa nhìn thấy Tô Thanh Nhã xuất hiện, giốngnhư thấy được cứu tinh tới, bắt được chân Tô Thanh Nhã kêulên: "Tô tiểu thư, ngươi cứu ta,ngươi cứu ta" .

Cô gái này giống như conngựa chết bỗng nhiên sống lại, nhưng có chút ít dân chúng bên người, vừa nhìnthấy không khỏi tiếc hận, lại có người nói vang lên.

" Tô tiểu thư trướcgiờ là một người nhát gan sợ phiền phức , làm sao sẽ giúp được cho nàng."

" đúng vậy, nghe nóinàng còn bị chuột hù dọa khóc, cũng đã bị Triệu thiếu gia đùa giỡn, nghe nóiTriệu thiếu gia thấy không có chút - ý vị, nên mới bỏ qua cho nàng."

Mỗi người một câu, làm côgái đang nắm chân Tô thanh nhã lực đạotrong tay liền có chút ít buônlõng, tuy nhiên vẫn không có bỏ ra, ít nhất như vậy nàng cảm giác vẫn có mộttia hi vọng, nàng không muốn gả vào Triệu phủ, Triệu Hữu Tàicăn bản là sắc quỷ, ỷ vào cha của hắn có mấy đồng tiền dơ bẩn, cường đoạt nữnhân, nàng từ kỹ viện chạy đi, cũng không muốn nhảy đến hang sói khác, nếu cóchết cũng sẽ chết ở trên đường cái này.

Lúc này, kẻ định cướpngười cũng nhìn sang, vừa thấy Tô Thanh Nhã, thân thể liền mềm nhũn, ánh mắtkhông động được, một đôi mắt vừa đen vừa trắng, hoàn toàn đứng tròng, tronglòng mơ hồ nghĩ tới, biểu muội làmsao mà có chút không giống với lúc trước vậy, đúng rồi nghe nói nàng sinhbệnh, bây giờ càng đẹp hơn trước, mẹ a, thật đẹp, trong phủ khôngcó bất kỳ nữ nhân nào so được với nàng, nhìn xem ánh mắt vừa to vừa sáng, thậtgiống như một hồ nước vừa sâu vừa rộng, nhìn lỗ mũi kia, ngạo nghễ ưỡn lên cựckỳ cá tính, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au , trên người mặc la quần phớt hồng tựa nhưmột đóa tường vi, lửa đỏ kiều diễm, làm người ta muốn ngắt lấy , Triệu Hữu Tàithấy biểu muội, đã sớm đem nữnhân trên mặt đất đá đi, chẳng những trongmắt là thần sắc tham lam, ngay cả nước miếng cũng đều chảy ra.

“Biểu muội, ngươi đã đếnrồi, biểu ca nghe nói ngươi bị bệnh, hai ngày nay đang muốn đi Tô phủ thămngươi, không nghĩ gặp lại ngươi ở chỗ này rồi, thật sự là quá tốt."

Vừa nói Triệu Hữu Tàiliền muốn tiến lên kéo tay Tô Thanh Nhã, lúc này người vây xem ánh mắt cũngtrợn ngược , nhìn hết thảy trước mắt, Tô Thanh Nhã luôn luôn nhát gan nhunhược, Tiêu thành rất nhiều người biết đến chuyện này, nghe nói đã từng bị vàicông tử nhà khác đùa giỡn mà không dám lên tiếng, thật là bôi nhọ danh tiếngcủa cha nàng.

Bốn phía im lặng khôngmột chút thanh âm, mọi người trông mong, muốn nhìn bộ dạng Tô Thanh Nhã sợ hãi.

Bất quá cánh tay TriệuHữu Tài muốn nắm không thành công, bởi vì hắn vừa vươn ra liền có một thanhkiếm đẩy tay của hắn ra, hắn ngẩng đầu mới nhìn thấy cô gái che mặt phía sau TôThanh Nhã, hắn mất kiên nhẫn kêulên: "Ngươi là ai?"

Tiểu Hoàn lập tức đi tớicười híp mắt mở miệng: "Đây lànghĩa nữ mà lão gia cùng phu nhân mới nhận, Đại tiểu thư Tô Thanh Vãn."

Trước đây Tiểu Hoàn cũngsợ vị biểu thiếu gia này, bất quá nàng đã nhiều lần xem qua Đại tiểu thư luyệncông, còn mang theo kiếm nữa, Đại tiểu thư là người có bản lãnh, cho nên nàngmới không sợ.

Triệu Hữu Tài vừa nghelời này, trên mặt liền có chút ít khó chịu, một nghĩa nữ cũng dám ngăn chặn hắn, hắn vung tay lên liền hất văng thanh kiếm đó khinh thường mởmiệng: "Một nghĩa nữ thì có quyền hạn gì, đây chính là biểu muội củata."

Tô Thanh Vãn vừa nghe lờicủa hắn, con ngươi chợt lóe, cổ tay run lên, bảo kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, đãuốn lượn như rắn trực tiếp xông tới, hướng về phía mặt hắn đánh một phen, TriệuHữu Tài lập tức sưng mặt sưng mũi rút lui mấy bước, không nghĩ tới cô gái nàykhông hài lòng liền động thủ, không khỏi nổi giận, quát gia đinh phía sau ralệnh: “đánh."

Người vây xem vừa nhìnthấy đánh nhau, đã sớm rối rít lui về phía sau, thoáng một cái thối lui đến bênrìa, đường cũng trở nên trống trải, lộ ra thật to một mảnh địa phương, nhữnggia đinh kia nơi nào dám động thủ, đây là thiên kim tiểu thư của Tô phủ , bọnhọ có mấy lá gan a, trong lúc nhất thời hắn nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũngkhông động thủ.

Lúc này thanh âm của TôThanh Nhã vang lên: "Tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy?"

Giọng nói thanh thúy dễnghe, thật giống như Hoàng Oanh gáy hát, mới nghe thấy đều cảm thấy toàn thânsảng khoái, nhìn lại thấy trên mặt nàng nở nụ cười nhợt nhạt, hướng về phíaTriêu Hữu Tài ngoắc ngoắc.

Bốn phía đường phố ,những người đó vừa nhìn thấy động tác này của Tô tiểu thư, đều cảm thấy đángtiếc, Tô tiểu thư này đầu óc không tốt à, làm sao không dạy dỗ Triệu Hữu Tài,lại đem mình hướng trước mặt hắn mà câu dẫn, đây không phải đang nhân từ vớisài lang sao?

Mọi người đang suy nghĩ,thì Triệu Hữu Tài sớm đã quên đau , vô cùng tiêu sái đi qua, trong lòng tínhtoán, sau khi về nhà, lập tức kêu quản gia đem thiếu phụ luống tuổi có chồnghưu đi, cưới biểu muội làm chánh thê, nghĩ tới Tô Thanh Nhã trước mặt, hắn cườihíp mắt giống con chó đang lấy lòng: "Biểu muội?"

Tô Thanh Nhã cười gậtđầu, thân thể xoay mình bay lên không, thanh âm thanh duyệt lần nữa vanglên: "Tỷ tỷ, nên làm như vậy."

Tiếng nói của nàng vừadứt, một chân như gió lốc, đá thẳng vào hạ thân Triệu Hữu Tài, đặt chân vừachuẩn vừa độc, chỉ trong nháy mắt, bầu trời Tiêu thành liền vang lên mộttrận tiếng thét như giết heo, sau đó thìkhông có một tí thanh âm nào nữa, bị đá trúng hạ thể TriệuHữu Tài trực tiếp ngất đi, người vây quanhxem ngây người, gia đinh Triệu gia ngây người, tú bà cùng quân nô lại càng ngâyngười như phỗng, chỉ có Đinh Đương mang vẻ mặt sùng kính, người này là nữ hiệpa, đúng là mục tiêu trong cuộc đời của nàng a.

Tô Thanh Nhã một cước đáxong, ưu nhã phủi phủi tay, thật giống như không có chuyện gì sau đó nhìn vềphía gia đinh Triệu phủ: "Còn không mang thiếu gia nhà các ngươi trở vềtrị liệu, giữ lại làm gì?"

Đám người nhất thời ồlên, tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, đây là Tô tiểu thư sao? Mới vừarồi là Tô tiểu thư ư, thật là một cước lăng không lợi hại, thật là một cướccuồng vọng a, Triệu Hữu Tài bây giờsợ là đã đoạn tử tuyệt tôn rồi, bất quá nghe nói Triệu phủ đã có hậu nhân, xemra người nầy, sớm nên có người dạy bảo mới tốt.

Tô Thanh Nhã cũng khôngthèm nhìn tới những người đó, trực tiếp đi tới, vươn tay cho Đinh Đương, kéonàng đứng lên, gọi Tiểu Hoàn đứng cách đó không xa phân phó: "Cho vị tú bànày một lượng bạc, ngày mai đem khế ước chuộc thân của Đinh Đương đưa đếnTô phủ "

Đám người lại bị sát đánhlần nữa, ngây người hồi lâu, một lượng bạc chuộc người, vị tiểu thư này khôngbiết giá thị trường phải không , hay là không biết cách dùng bạc, mộtlượng có thể mua đầu heo, sợ rằng mua heo cũng không đủ a, nhưng đây là ngườisống sờ sờ a.

Tú bà phục hồi tinh thầnlại, xông qua khóc gào lên: "Tô tiểu thư a, Tô tiểu thư, ngươi cũng khôngthể ăn thịt người như vậy , nha đầu này ít nhất phải làm năm trăm lượng bạc ,nào có một hai lượng như vậy."

Tô Thanh Nhã nghe xong,đưa tay lên cầm một lượng bạc của Tiểu Hoàn :"Không cần sao? Vậy thì khỏi đi."

Sau đó quay đầu nhìn tú bàbằng ánh mắt lạnh lẻo tựa như một cây đao: " Ngươi to gan lớn mật thật,dám ở bên đường buôn bán người, có biết triều đình nghiêm cấm tư nhân buôn bánnhân khẩu hay không, không chính xác là tư mua tư bán, các ngươi thế nhưng dámcan đảm bên đường làm ra chuyện này, còn có nhiều nhân chứng như vậy, quantrọng nhất là một người con nhà đàng hoàng vì vậy mà bị thương nặng, xem rachuyện này phải đưa cho phủ nha thẩm tra xử lí."

Tiếng nói của àng vừadứt, tú bà cùng thủ hạ quân nô một phân tiền cũng không cần, nói cái gì cũngkhông nói, trực tiếp bỏ chạy, đám người vây xem coi như hoàn toàn bị khuấtphục, Tô tiểu thư quá trâu rồi, thật là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khácxưa a, một cước đá xuống đoạn tử tuyệt tôn người ta, còn không tốn một phầntiền liền đem người từ trong tay tú bà yêu tiền như mạng dẫn đi ra ngoài.

Tô Thanh Nhã cùng TôThanh Vãn mang theo Đinh Đương cùng hai tiểu nha đầu lên xe ngựa, một đườnghướng Tô phủ mà đi.

Trên đường cái đám ngườitừ từ giải tán, có hai người đứng ở phía sau, một người trong hai kẻ đó lớn lênmê người, y phục màu lam tà mị, trong tay còn cầm một cây quạt màu bạc, hai mắthiện lên ánh sáng quỷ dị, quay đầu một bên hỏi người qua đường : “vị tiểu thưmới vừa rồi là người của phủ nào?"

" Nữ nhi Tô tri phủ- Tô Thanh Nhã" Người nọ nói xong liền đi xa, nam tử áo lam khóe môi nởmột nụ cười điên đảo chúng sanh, vừa thu lại chiết phiến, vừa nhẹ lẩm bẩm:"Tô Thanh Nhã, có ý tứ."

Phía sau tên thủ hạ cẩnthận mở miệng: "Chủ tử, chúng ta đây là?"

" Ở trọ."

Bọn họ chẳng qua là tùytiện đi dạo một chút, đang muốn ra khỏi thành, không ngờ lại gặp được một ngườithú vị như vậy, tương đối cùng hắn có duyên, tạisao hắn lại bỏ qua đây? Tô Thanh Nhã, có đủ tư cách làm nữ nhân của Âu DươngDật ta đây.