Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 94




Bên trong thư phòng, mấytên thủ hạ đều nhìn Vương gia nhà mình , sắc mặt Vương gia âm u, chợt ngươilãnh mị (lãnh khốc, tà mị) cười, trầm giọng mở miệng: "Đem nàng đuổi đitrở về cho Bổn vương, đúng rồi, báo cho quản gia, tìm cho người đàn bà kia mộtchút chuyện để làm, nàng ta quá rảnh rỗi”

Thị vệ vừa nghe nói thế,khóe miệng toét ra, lộ ra một nụ cười thật to , trong lòng sớm sảng khoái, đángđời nữ nhân kia, cho mình là cái gì đây? Nơi này chính là Tề vương phủ, khôngphải là Bình Nguyên Hầu phủ, nàng ta dám can đảm ở chỗ này quậy phá, bất quávừa nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Vương gia, thị vệ kia đánh rùng mình mộtcái, lập tức đi ra ngoài.

Trong phòng, Nam CungDiệp tiếp tục đề tài mới vừa rồi "Các ngươi tra cho ta chuyện trước kiacủa nữ nhân của Trữ gia khi còn ở Trữ phủ, còn có tất cả động tác của Trữ phủ,ta không tin nhiều năm như vậy mà một chút dấu vết để lại cũng không có."

Thiên Bột Thần cùng NgọcLưu Thần lập tức cúi đầu lĩnh mệnh: "Dạ, thuộc hạ lập tức chú ý nhữngchuyện này, cần phải mau sớm nắm giữ tình huống của Trữ phủ.

Nam Cung Diệp gật đầu,dựa vào trên giường êm phía sau, phất phất tay để cho người ta lui xuống, cònmình ngồi ở trong thư phòng, cảm giác thật trống rỗng một chút nhân khícũng không có, chẳng những là thư phòng, dù là Tuyển viện, hoặc cả tòa VươngPhủ, dường như cũng không có hơi thở.

Trước cửa của Tuyển viện,thị vệ trở về đem lời nói của Vương gia truyền đạt lại với Tiêu Liên Ái, cũngphân phó cho người đi tìm Tích quản gia, Vương gia có lệnh, tìm việc cho Tiêuphu nhân làm, nàng quá rỗi rãnh.

Sắc mặt Tiêu Kháp Ái đãtái đi, nàng đường đường là con gái của Bình Nguyên Hầu, mặc dù không phải làcành vàng lá ngọc, nhưng cũng là hoàng thân quốc thích, bà nội của nàng là côngchúa của Thiên Vận hoàng triều, mặc dùhiện tại bà nội đã mất, nhưng bình nguyên hầu phủ vẫn là Vương Tôn quý tộc, Tềvương phủ bọn họ thật là khinh người quá đáng rồi, cưới nàng chỉ để bài biện,bây giờ lại còn bảo quản gia tìm chuyện cho nàng làm, đây là một nam nhân sao?

Tiêu Liên Ái dưới cơnnóng giận, ở trước cửa viện la lối rùm beng: "Nam Cung Diệp, ngươi là tênkhốn kiếp đi ra cho ta, đi ra cho ta."

Tích quản gia của Tềvương phủ đã sớm dẫn người đi tới,vừa nhìn thấy tiểu thiếp mới này lại dám mắng mỏ Vương gia, sớm bị dọa sợ hãichạy tới "Tiêu phu nhân, ngươi đang ở đây làm cái gì, nhanh lên đi thôi,chớ làm Vương gia nổi giận."

" Ta làm hắn tứcgiận thì sao? Hắn có thể làm gì ta?"

Tiêu Liên Ái lời vừa nóixong, liền nghe được một giọng nói vang lên trong cửa lớn: "Ngươi nói cóthể làm gì ngươi sao? ngươi đường đường là con gái của bình nguyên hầu, ThiênKim tiểu thư kim chi ngọc diệp, mà ta là Tề vương xem có thể làm gìngươi?"

Theo thanh âm, từ trongTuyển viện đi ra một đạo thân ảnh cao ráo kiệt xuất, khuôn mặt vừa giống thầnthánh vừa giống ma quỷ, lãnh mị lười nhác tựa vào trên cửa viện, một đôi ánhmắt thâm thúy sâu thẳm như sao đêm, mặc dù lạnhlẽo nhưng cũng tươi đẹp, màu trắng cẩm bào làm cho hắn nổi bật như trích tiên,giờ phút này hai cánh tay đang ôm ngực nhàn nhạt mởmiệng.

Tiêu Liên Ái, ngâyngốc nhìn nam nhân này, tinđồn Tề vương kinh tài tuyệt diễm, hôm nay vừa thấy quả thật là làm cho người tamở rộng tầm mắt, mặc dù thần thái của hắn lạnh lùng, nhưng đối với nàng vẫnkhông mất đi sự hấp dẫn, lại nghe đến lời của hắn, không khỏi có chút đắc ý,đúng vậy a, xem ra này Tề vương là một người thông minh, mặc dù hắn là Tềvương, nhưng nàng là hoàng thượng ban thưởng vào Tề vương phủ , cha của nàng làbình nguyên hầu, chẳng qua là bọn nô tài này không có mắt, lại dám lấn chủnhân.

Tiêu Liên Ái ngước mắtđắc ý quét nhìn xung quanh mình một cái, nhìn những người này tất cả đều cungkính cúi đầu, trên mặt hiện lên nụ cười, đi tới khom lưng:"Thiếp thân thamkiến Vương gia."

Nam Cung Diệp cũng khôngnhìn Tiêu Liên Ái một cái, nhìn thái độ giả dối của nữ nhân này, làm cho hắncảm thấy ác tâm, trong thiên hạ làm sao mà loại nữ nhân này nhiều như vậy, nếunhư Tiêu Liên Ái an phận chút ít, nói không chừng còn có thể chịu tội ít mộtchút, đáng tiếc nàng quá tự cao đi.

" Tích Đan, mang vịkim chi ngọc diệp Tiêu đại tiểu thư này đi rửa bô, miệng nàng thúi quá, rấtxứng với nơi đó."

Nói xong liền xoay người,đi hai bước, rồi ưu nhã dừng lại.

" Không chùi xongkhông cho phép ăn cơm, các ngươi giám sát cho ta, nếu nàng không làm được, cácngươi mỗi người ba mươi roi."

Nói xong liền đi vào, cửatrước của Tuyển viện thị vệ cùng đám người của Tích quản gia khuôn mặt cườithật tươi, Vương gia thật là rất quyết đoán, Tiêu Liên Ái vừa rồi còn đắc ý,đợi đến khi Tề vương hạ lệnh xuống, gương mặt nàng sớm đã tái rồi, há mồm lạimuốn la mắng, nhưng lại nghĩ mình vừa đắc tội, nếu mình không mắng có thể khôngđến mức phải đi rửa bô, nhưng nàng là trưởng nữ của bình nguyên hầu, nếu rửa bôở Tề vương phủ, không nói mình sau này không có mặt mũi gặp người, ngay cả mặtmũi của bình nguyên hầu phủ cũng không biết để ở đâu, nghĩ tới đây, ánh mắtTiêu Liên Ái đỏ lên liền khóc, trực tiếp dậm chân oán hận nói:"Ta về bình nguyên hầu phủ tìm phụ thân."

Đáng tiếc Tích quản giađã vung tay lên, phía sau đi lên mấy thị vệ ngăn trở đường đi của nàng, khôngnhanh không chậm nói: "Quốc có quốcpháp, phủ có phủ quy, Tiêu phu nhân hiện tại là người của Tề vương phủ, tại saocó thể nói đi là đi, muốn đi cũng chờ rửa bô xong đã, nếu không chúng tiểu nhânsẽ phải chịu phạt."

Mấy thị vệ nhấc Tiêu LiênÁi lên, chạy thẳng tới góc khuất nhất của hậu viện đem nàng ném vào bên cạnh aorửa bô, một mùi hôi thối khó ngửi truyền đến, Tiêu Liên Ái thiếu chút nữa ngấtđi, muốn bỏ chạy thì cửa đã bị khóa, hai nha hoàn của nàng cũng bị đuổi đi, chỉcòn lại có một mình nàng, ở bên ngoài thanh âm của Tích quản gia vang lên.

" Tiêu phu nhân,ngươi rửa nhanh một chút mới được ăn cơm, không chùi xong tối nay có lẽ sẽ phảiở lại chỗ này."

Tiêu Liên Ái ngửi cái mùiquái dị này, lại nghe Tích quản gia nói hai chữ ăn cơm, liền nôn mửa liên hồi,những ngày kế tiếp nàng sợ là thật lâu cũng ăn không ngon nữa, nghĩ thế khôngnhịn được liền khóc lên, "Nam Cung Diệp, ngươi như hiếp đáp ta như thế, tasẽ về bình nguyên hầu phủ sau này cũng không trở lại nữa."

Con gái của Bình nguyênhầu Tiêu Liên Ái cứ như vậy mà bị giam vào chỗ thấp hèn nhất ở Tề vương phủ:nơi rửa bô, mặc dù Tiêu Liên Ái khôngvui, bất quá sau khi nhận rõ tình huống, rốt cục vẫn phải làm , bằng không thìsẽ chết đói a, vì căn bản không ai để ý tới nàng, mãi cho đến ban đêm, nàng mớiđem tất cả cái bô rửa xong, sau đó mắt đỏ hồng gõ cửa, đợi đến cửa vừa mở ra,nàng cũng không có biện pháp sống ở Tề vương phủ nữa, nhắm hướng cửa chạy ra ngoài,lần này cũng không còn người cản nàng, hai nha đầu nàng mang đến đuổi theonàng, bị nàng liên tiếp quăng mấy bạt tai để giải hận, nổi giận đùng đùng trựctiếp đi về bình nguyên hầu.

Bình nguyên hậu TiêuThành nghe con gái khóc lóc kể lể, ngày thứ hai lập tức tiến cung cầu kiếnhoàng thượng, hướng Hoàng thượng khóc lóc kể lể tất cả, Hạo Vân đế vừa ngheTiêu thành nói xong, liền biết Nam Cung Diệp muôn gây khó khăn cho người củaTiêu gia, hắn sở dĩ gây khó khăn cho người của Tiêu gia, chính là nhằm vào phụhoàng này của hắn, mà lúc này Hạo Vân đế đối với NamCung Diệp chỉ có áy náy, vì chuyện này cũng do hắn mà ra, nào nên đâu còn tâmtrạng để ý đến Tiêu Thành, gương mặt đen lại bình tĩnh nhìn Tiêu thành.

" Bình Nguyên hầu,chuyện này là do Tiêu gia các ngươi nguyện ý , hiện tại con gái của ngươi chínhlà người của Tề vương phủ , ngươi chạy tới nơi này khóc cái gì, xử trí con gáicủa ngươi như thế nào, là do Tề vương ."

Bình nguyên hầu vừa nghehoàng thượng nói thế, thiếu chút nữa té xíu, hoàng thượng rõ ràng là bao checho Tề Vương, đã biết là lý cũng không cách nào nói lại, cũng do con gái mìnhkhông tốt, không nên gả vào Tề vương phủ, hiện tại lên không được xuống cũngkhông xong, hoàng thượng phủi tay không để ý, thì trong mắt Tề vương còn cóvương pháp sao? Nghĩ tới đây, bình nguyên hầu thật là khóc không ra nước mắt,liên tiếp nói mấy tiếng: "Thần, thần?"

Hạo Vân đế tựa hồ mệtmỏi, phất phất tay "lui xuống đi , trẫm mệt mỏi."

" dạ, hoàngthượng."

Bình nguyên hầu không dámnói thêm một câu nào nữa, nhìn hoàng thượng tựa hồ mệt mỏi hơn ngày thường, chỉđành phải lui ra ngoài.

Tâm tình Hạo Vân đế lúcnày trầm trọng vô cùng, trong lòng Diệp Nhi phẫn nộ rất sâu đậm, hắn biết, từtrước cho tới nay đều là lỗi của mình, cho nên hiện tại ngay cả dũng khí đốimặt với Diệp Nhi hắn cũng khôngcó, biết rõ tất cả khiêu khích đều là nhằm vào mình mà tới, nhưng không thể làmgì, chỉ mong một ngày tim của Diệp nhi có thể xóa hết oán hận.

Kể từ khi biết chuyệntrước kia, Hạo Vân đế đột nhiên cảm giác được mình già rồi, vẫn cho là mọichuyện cũng nắm giữ ở trong tay của mình, nhưng cho tới giờ khắc này mới pháthiện, cũng có chuyện hắn không thể nắm trong tay, nếu như hắn có thể nắm trongtay mọi chuyện, Ngọc Liên cũng sẽ không uổng mạng, nếu như có thể nắm trong taymọi chuyện, Trữ gia cũng sẽ không đưa một người không còn trong sạch vào cung,thì ra trong cõi đời này hắn chẳng qua là một người bình thường, là một kẻ ngubị lường gạt, hết lần này tới lần khác chính hắn còn tưởng rằng mình cao caotại thượng, không thể để cho người khác xúc phạm đến quyền uy của mình, lạikhông biết tất cả chỉ là giả dối, giả dối đan xen vào nhau.

Bình nguyên hầu phủ.

Tiêu Liên Ái biết phụthân ở trước mặt hoàng thượng không chiếm được lợi thế, phụ thân còn bảo nàngtrở về Tề vương phủ, nhưng nàng sao lại chịu trở về, lần này trở về, Nam CungDiệp kia không biết sẽ tra tấn nàng như thế nào, nàng không cần trở về, vì ở lìbình nguyên hầu phủ không đi.

Tới buổi tối thời điểm,Tề vương ngồi trước xe ngựa đi đến bình nguyên hầu phủ.

Cả nhà trên dưới vô cùngcao hứng, cho là Tề vương tới đón Tiêu Liên Ái, ngay cả Tiêu Kháp Ái cũng cholà Tề vương cuối cùng cũng có một chút thương yêu mình, biết tới đón nàng, thậtcao hứng, ai biết Tề vương không cóxuống xe ngựa, chỉ ra lệnh mười mấy tên thị vệ phía sau.

"Đánh, một ngườicũng không để sót, bình nguyên hầu phủ chứa chấp thị thiếp phạm tội!”

Thị vệ Tề vương phủ nhưlang như hổ xông ào vào bình nguyênhầu phủ, bên trong hầu phủ rất nhiều người còn không có kịp phản ứng, liền gàokhóc thảm thiết, chung quanh loạn thành một đoàn, hộ viện bên trong phủ kịpphản ứng, lập tức đánh trả, nhưng làm sao địch nổi, thủ hạ của Nam Cung Diệp làcao thủ, mọi người bị đánh rất thảm, có hộ viện trực tiếp bị cắt đứt xương ,có người bị đánh cho hộcmáu, những hầu gái lại càng bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán, bìnhnguyên hầu Tiêu thành tức thì bị giận đến hộc máu, trực tiếp bất tỉnh ở bêntrong phòng khách.

Tình huống ở Bình nguyênhầu phủ rất nhanh liền bị người bẩm báo vào Trữ phủ, Trữ phủ và Bình Nguyên Hầuphủ ở hai phía trên một đường, một ở Namnhai, một ở Bắc nhai, nơi này phát sinh tình huống gì, nơi đó sẽ biết trướctiên, mẹ ruột của Trữ gia, chính là tỷ tỷ ruột của Bình Nguyên Hầu, nghe đượcTề vương dám cả gan làm loạn, nên lập tức mang người tới đây ngăn cản chuyệnphát sinh nơi này.

Bình nguyên hầu phủ trêndưới một mảnh thê thảm, đợi đến khi Trữ Đại phu nhân đến, chỉ thấy Tiêu Liên Áiđang bị người của Vương Phủ bắtchuẩn bị mang rời đi.

Trữ đại phu nhân phongthái uy nghi, do làm đương gia nhiều năm, tất nhiên sẽ có thủ đoạn tàn nhẫn,vừa nhìn thấy cháu gái nhà mình bị khidễ như thế, đã sớm quên người trước mặt là Tề vương nhi tử của hoàng thượng,liền quát to một tiếng "Dừng tay."

Tiêu Liên Ái thấy Trữ Đạiphu nhân, sớm khóc hô kêu lên "Cô, cứu ta, cứu ta."

Đáng tiếc vệ thị của Tềvương phủ vẫn giữ chặt nàng, không để cho nàng thoát thân, Trữ Đại phu nhân kiađi thẳng đến trước xe ngựa, đầu rồng trong tay vung lên, trầm giọng mở miệng:"Tề vương, lão thân nhất định phải tiến cung diện kiến hoàng thượng, đểxem thiên hạ này còn có vương pháp hay không."

" Vương pháp?"

Bên trong xe ngựa mộtgiọng nói phiêu dật vang lên, một bàn tay vô cùng hoàn mỹ nhẹnhàng vén rèm xe lên, lộ ra mộtthân Vân bào, phượng kỳ long tường - Nam Cung Diệp, trong mắt của hắn ánh sánglạnh hẹp bắn ra, giọng nói đầy sát cơ vang lên: "Trong mắt Trữ Đại phunhân không biết vương pháp là vật gì, dám can đảm đem người không còn trongsạch đưa vào trong hoàng cung, vậy thì trong mắt những người như các ngươi còncó vương pháp sao?"

Trữ Đại phu nhân vừa nghethấy, kinh hãi, hoảng sợ, rút lui hai bước, sắc mặt khó coi, chỉ vào Nam CungDiệp: "Ngươi, ngươi là có ý gì?"

Nam Cung diệp không nhanhkhông chậm để màn xe xuống, chầmchập mở miệng: "Ngươi nóixem Chiêu Nghi nương nương vì sao tự sát, chẳng lẽ Trữ phủ các ngươi hoàn toànkhông có nửa điểm nghi ngờ."

Trữ Đại phu nhân ngẩn ra,thân thể lay động hai cái, vươn tay bắt được xe ngựa của Nam Cung Diệp, mởmiệng: "Ngươi mơ tưởng ô nhục con gái của ta, hôm nay nếu không phải chobà lão này một lời giải thích, lão nhất định phải tiến cung xin hoàng thượngphân xử."

" Tốt, Trữ lão phunhân dám sao? Vậy thì tiến cung một chuyến đi, ta nghĩ đầu cửu tộc của Trữ phủcác ngươi đều được treo ở ngọ môn bên kia."

Lời nói khí phách, lợihại vừa thoát ra, con ngươi Trữ lão phu nhân trợn to, nghĩ tới trong đó nhấtđịnh có chuyện, nếu như không có chuyện như vậy, Tề vương làm sao dám nói thế,lá gan của hắn lớn hơn nữa cũng không dám tùy tiện ô nhục Chiêu Nghi nươngnương đương triều, mà hắn dám can đảm tới cửa gây chuyện, rõ ràng là hoàngthượng mở một con mắt nhắm một con mắt , như vậy chính là hoàng thượng đồng ýđể Tề vương ra mặt làm khó bình nguyên hầu phủ và Trữ phủ, xảy ra chuyện nhưvậy mà hoàng thượng không có bất kỳ hành động gì là bởi vì mặt mũi của hoàngthất, hoàng thượng mới có thể nén giận, mà bây giờ để cho Tề vương ra mặt, nếuchuyện các nàng làm loạn truyền đến tai hoàng thượng, chỉ sợ người của cửu tộcthật khó bảo toàn tánh mạng.

Trữ lão phu nhân cả đờicương liệt, tự nhận dạy con nghiêm khắc, không nghĩ tới phút cuối cùng lại phátsinh chuyện như vậy, trong lòng vô cùng đau đớn, ngay lập tức không thể chấpnhận được. Ngã trên mặt đất gây lên tiếng vang thật lớn, mấy tên hạ nhân bêncạnh kinh hoàng đã chạy tớivịn nàng.

" Lão phu nhân, lãophu nhân."

Tiêu Liên Ái vốn đangtrông cậy vào cô của mình có thể cứu nàng, ai ngờ không biết đã Tề vương nóigì, khiến cô liền bị tức ngất đi, lúc này lại càng không có cơ hội cứu giúp, bịthị vệ của Tề vương phủ lôi đi, một nhóm người ùnùn trở về Tề vương phủ .

Tiêu Liên Ái vừa về tớiTề vương phủ liền bị nhốt vào phòng chứa củi của Tề vương, mặc cho nàng khóc lacũng không có ai để ý tới nàng.

Bình Nguyên Hầu phủ mộtnhà trên dưới bị đánh, lão phu nhân Trữ phủ bị tức bất tỉnh, trong lúc nhấtthời, cả kinh thành nghị luận rối rít, trên triều đình tất cả quan viên đều cóchút ít sợ hãi, đối với tin đồn về Tề vương Nam Cung Diệp , trước đây hắn tínhtình quái gở quái dị, giờ biến thành ngang ngược càn rỡ, tàn nhẫn thích giếtchóc, có mấy tên triều thần sau khi bãi triều, trực tiếp cầu kiến hoàng thượng, đáng tiếc Hạo Vân đế cự tuyệt không gặp, khiến cho chúng triều thần bất đắcdĩ, trong biết rõ hoàng thượng bao che khuyết điểm, vì thế họ vô kế khả thi,một ít người có chút hiểu biết, sớm thấy không ổn nên rút lui, chỉ có một haingười kiên trì, làm sao nuốt nổi cục tức này, nhưng cuối cùng cũng không có kếtquả.

Chẳng qua đối với Tềvương, mọi người càng phát ra úy kỵ, lời đồn đãi lộn xộn cả lên.

Nói Tề vương bởi vì đaulòng mất vợ, nên tính tình đại biến, lớn lối tàn nhẫn, gặp thần đánh thần, gặpngười đánh người. Thậm chí nói Tề vương khắc vợ, chỉ cần gả cho Tề vương làmvợ, cuối cùng chỉ có một kết quả là chết, trong lúc nhất thời người người trongđế đô cảnh giới cao độ.

Người của Tề vương phủkhông để ý đến những tin đồn bên ngoài , giống như việc của mình thì tự mìnhbiết, căn bản không rãnh mà để ý người khác, những người đó thích nói huyênthuyên thì để cho bọn họ nói, chân tướng luôn chỉ có một.

Chuyện hai nhà Tiêu Trữđã truyền tới trong cung, Văn Bội công chúa ở Cửu Lang điện rốt cục cũng nhậnđược tin tức, giận dữ len lén đánhbất tỉnh hai thị vệ, dẫn một cung nữ chuồn ra cung , xông thẳng vào Tề vươngphủ tìm Nam Cung Diệp.

" Thất hoàng huynh,ngươi vì sao phải đối phó với bà ngoại của ta, làm cho nàng tức giận bất tỉnh,còn đánh người của Tiêu gia."

Nam Cung Diệp híp mắtnhìn Văn Bội, một đôi mắt lạnh đầy sát khí liền bắn ra, hù dọa Văn Bội, ánh mắtcủa thất hoàng huynh lạnh quá a, tựa hồ nhưmuốn ăn thịt người, chẳng lẽ hắn thật điên rồi, cũng bởi vì một nữ nhân đã chếtsao? Văn Bội nghĩ đến đây , không khỏi bật thốt lên.

" Không phải chỉlàmột nữ nhân đã chết sao? Thất hoàng huynh sao lại biến thành như vậy, ngươimuốn bao nhiều thiếu nữ, phụ hoàng cũng có thể ban cho ngươi."

Tiếng nói của Văn Bội vừadứt, bốp một tiếng, bạt tai của Nam Cung Diệp đã ném ra ngoài, hắn thấy VănBội, liền nghĩ đến nữ nhân của Trữ gia, nữ nhân kia không sạch sẽ, còn lợi dụngthanh bạch của mẫu thân hắn để đạt mục đích của mình, mẫu thân mình chết đicùng những khổ sở mà mình phải chịu đều do nữ nhân này gây ra, cũng may là nàngta đã chết, nếu không hắn quyết sẽ không cho nàng chết dễ dàng , muốn cho nàngnhìn tận mắt nhìn hắn làm thế nào đối đãi Trữ phủ ,Văn Bội còn dám chạy tới nơinày hỏi hắn, lại dám nhắc đến Lan nhi của hắn, hai mẹ concác nàng so với một đầu ngón tay của Lan Nhi cũng không xứng: "Cút ra khỏiTề vương phủ, nếu để ta nhìn thấy ngươi lần nữa, Văn Bội, đừng trách ta làmviệc quá ác."

Nếu không phải còn mộttia lý trí, hắn thật là muốn tìm người cưỡng gian nữ nhân này, nhưng mà một tialý trí đó nói cho hắn biết, Văn Bội là muội muội của hắn, nên hắn để cho nàngmột con đường sống.

" Ngươi, ngươi điênrồi."

Văn Bội vừa bị đánh cònbị Nam Cung Diệp dọa sợ, trực tiếp khóc chạy ra khỏi Tề vương phủ.

Phía sau, lông mày củaNam Cung Diệp cau lại, gọi ra Thiên Bột Thần: " Đi theo Văn Bội công chúacho ta, nhìn nàng có hồi cung hay không, nếu đi chỗ khác, lập tức tới bẩm báoBổn vương."

“Dạ" Thiên Bột Thầnlên tiếng rồi lui xuống, Nam Cung Diệp nheo mắt lại lâm vào trầm tư, nếu ngườiđàn bà Trữ gia kia không sạch sẽ, nàng chờ ở trong cung, có thể cùng tình nhâncũ kia nối lại tình xưa hay không? Như vậy Văn Bội là nữ nhicủa ai đây? Nam Cung Diệp vừa nghĩ tới đây, không khỏi hưng phấn lên, nếu nhưtra ra Văn Bội không phải là huyết mạch hoàng thất, như vậy thật là ông trờibáo ứng, Nam Cung Khung không phải là vẫn hoài nghi mình không phải con của hắnsao? Hiện tại ông trời rốt cục cũng thành toàn tâm nguyện của hắn.

Nam Cung Diệp nở nụ cười,nụ cười này mang theo có khoái cảm chưa bao giờcó, xoay mình thu lại thanh âm, ngoan lệ nhìn chằm chằm bầu trời bao la ngoàicửa sổ, hiện tại sẽ chờ tin tức của Thiên Bột Thần.

Ban đêm, Thiên Bột Thầntrở lại, bình tĩnh bẩm báo.

Buổi trưa, Văn Bội quảnhiên không về cung, mà đi vào Vũ Văn phủ, gặp học viện học sĩ Vũ Văn Phi, haingười ở phía sau vườn hoa nói chuyện nửa ngày, Vũ Văn Phi đối với Văn Lạcrất là hòa ái, sau khi nghe nàng nói liền trấn an nàng.

"Vũ Văn phi này làtình nhân cũ của Trữ gia đúng không?" Hắn làcháu của Nhị phu nhân Trữ phủ, vẫn ở tại Trữ phủ, sau đó chiếm được công danh,từng bước bò đến vị trí hiện tại .

"Đúng vậy, Vươnggia."

Thiên Bột Thần trầm giọngnói, Nam Cung Diệp nheo mắt lại, hai tay gỏ nhẹ có tiết tấu lên cái bàn, vôluận như thế nào Trữ phủ hắn sẽ không bỏ qua , bởi vì Trữ gia hại mẹ ruột củahắn và hắn, còn liên lụy hại chết Lan Nhi, nhữngngười này hắn sẽ không bỏ qua , nhưng Nam Cung Khung thân là một hoàng đế, hắnvì thể diện hoàng thất, sẽ không ra tay đối với Trữphủ, có lẽ ngày sau sẽ tìm một nơi xa xôi điều bọn họ đi nhưng hắn không cáchnào để cho kẻ hại mẫu phi của hắn được thản nhiên, người như vậy còn có thểtiêu dao, nếu hắn không trả thù thì hắn không xứng đáng làm đàn ông.

Nam Cung Diệp trầm giọngmà nói: "Thiên Bột Thần, bắt trói con trai của Vũ Văn Phi cho ta, ta muốntra rõ Văn Bội đến tột cùng là con của người nào, xem thử Vũ Văn phi muốn bảovệ người lớn hay bảo vệ đứa nhỏ ."

" Dạ, Vươnggia."

Thiên Bột Thần lui xuống,phân phó người đi làm chuyện này, Vũ Văn phi là họcsĩ của Hàn Lâm viện, quanchức cũng không cao, hơn nữa còn là một văn chức, bình thường chỉ là tay tróigà không chặt, nhiều nhất cũng chỉ là tên mặt trắng, không biết vì sao ban đầuTrữ gia lại coi trọng hắn, có lẽ bởi vì văn nhân quen phong hoa tuyết nguyệt,cho nên Trữ gia liền mê thích hắn, đáng tiếc người Trữ phủ mộtlòng muốn cho Trữ gia tiến cung, để cho Trữ phủ vinh quang, nhưng sau đó cóngười phát hiện Trữ gia cùng Vũ Văn phi có cái gì không đúng, nên lập tức đemhắn đưa đi, nhưng họ không biết hai người đã sớm vụng trộm thành toàn chuyệntốt.

Ngọc Lưu Thần mang haingười bắt nhi tử của Vũ Văn Phi, Vũ Văn phi nhận được tin đi đến khu đất hoanggặp người, thấy một đám người bịt mặt đang vây quanh ở bên cạnh nhi tử , nhi tửkhông đứng thẳng, đầu nghẹo sang bên cạnh, một điểm động tĩnh cũng không có.

" Nhi tử, "VũVăn phi kêu lên, Ngọc Lưu Thần nhấc đao trên tay một cái, quát lạnh: "Đứnglại, nếu như ngươi trả lời đàng hoàng, con của ngươi không có việc gì, nếu nhưngươi có nửa điểm gian dối , hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ nhìn thấy con củangươi."

" Các ngươi nói, cácngươi nói đi."

Vũ Văn phi không biếtnhững hung thần ác sát này muốn hỏi chuyện gì, nên liên tục gậtđầu, lo lắng đao của bọn họ làm nhi tử bị thương , nhi tử là tánh mạng của hắna, hắn liên tiếp cưới mấy tiểu thiếp,mới sinh được một đứa con trai.

Ngọc Lưu Thần chầmchập quơ đao, lạnh lùng hỏi:“Văn Bội công chúa là nữ nhicủa ngươi có phải hay không?"

Vũ Văn phi vừa nghe thấylời này, kinh hãi, rút lui hai bước rồi đứng lại, đây là tội diệt tộc, tại saocó người đến hỏi sự kiện này, hắn liên tục lắcđầu, đánh chết hắn cũng sẽ không nói.

" Các ngươi nói bậygì đó, Văn Bội công chúa vẫn là huyết mạch của hoàng thất , sao lại là nữ nhicủa ta."

Ngọc Lưu Thần ngửa mặtlên trời cười lạnh một tiếng: "Vũ Văn phi ngươi đừng chối cãi nữa, ngườinào không biết ngươi cùng Chiêu Nghi nương nương âm thầm gian díu, Văn Bội kialàm sao không thể là nữ nhi của ngươi, nếu ngươi không trả lời đúng sự thật,như vậy ta liền bắt Văn Bội công chúa vàngươi lấy máu nghiệm thân."

Vũ Văn phi nghe lời nóicủa Ngọc Lưu Thần..., sắc mặt dị thường khó coi, cắn răng một cái, hừ lạnh:"Ngươi đừng cho là ta không biết này lấy máu nhận thân không nhất địnhchính xác, ta tin tưởng hoàng thượng sẽ không nghe lời nói bậy bạ của cácngươi”

Ngọc Lưu Thần mím môi,không nghĩ tới Vũ Văn phi vẫn còn có chút ít kiến thức, biết lấy máu nhận thânkhông nhất định đúng, chẳng qua còn có một loại phương pháp cũng tương đốichính xác , chỉ sợ hắn không biết được.

" Vũ Văn Phi, ngươikhông biết vẫn có một loại phương pháp nghiệm thân, rất linh nghiệm, ngươikhông tin, chúng ta đi thử một chút đi."

Ngọc Lưu Thần nhã mị(nhàn nhã, mị hoặc) cười lên, mặc dù hắn lớn lên tuấn tú, nhưng ở dưới bóngtối, thật giống như quỷ hồn, làm cho người ta hoảng hốt, Vũ Văn phi rút lui haibước, hắn không tin trên đời còn có phương pháp nghiệm thân khác, cho nên hắnkhông thể bị lời những người này hù dọa, có chết hắn cũng không thể nói lungtung được.

Thật ra thì trên đời cũngcó một loại phương pháp thử máu là có thể kiểm tra thân phận cha con , đó chínhlà lấy ra một khúc xương người, sau đó lấy máu nhận thân, nếu là huyết mạch củamình, máu kia sẽ gặp dung nhập vào bên trong xương, nếu như không phải, máu sẽchảy xuống, mà không thấm vào, đáng tiếc Vũ Văn phi không biết, cách này NgọcLưu Thần đọc được từ một quyển sách rất cổ xưa cho nên mới biết.

“Sau khi ta giết ngươi,lấy xương của ngươi ra, rồi nhỏ máu nhận thân, nếu có quan hệ huyết thống, máusẽ dung hợp vào xương, nếu không phải, máu tự nhiên sẽ chảy xuống."

Vũ Văn phi ngây dại, trênđời còn có loại phương pháp nghiệm thân này, quả là nghe cũng chưa từng nghethấy, người này nhất định đang lừa gạt hắn , chẳng qua sắc mặt hắn đã có chúttái nhợt, rút lui hai bước chỉ vào Ngọc Lưu Thần: "Các ngươi là người nào?Vì sao phải hại ta như thế ?"

Vũ Văn phi nói xong, nhắmthẳng đến cây cột mà đập vào, nếu đã như vậy, không bằng mình chết đi, đángtiếc hắn không có công lực, ống tay áo của Ngọc Lưu Thần vung lên, liền có mộtđạo kình lực quất tới, khiến cho hắn té trên mặt đất.

Ngọc Lưu Thần dạo bước đitới chỗ Vũ Văn Phi, đứng ở bên cạnh, khinh miệt nhìnchằm chằm hắn, khinh thường mởmiệng.

" Ngươi đã có canđảm làm, tại sao không có can đảm thừa nhận, nếu như ngươi giao ra mọi chuyệncần thiết, ta bảo đảm người của Vũ Văn phủ khôngcó chuyện gì."

" Ngươi?"

Vũ Văn phi lắc đầu, hắnkhông muốn nói, hắn sẽ không nói, bằng không Trữ gia đã chết cũng sẽ từ dướiđất bò dậy tìm hắn tính sổ , hắn biết Trữ gia sở dĩ chết, là vì bảo vệ Văn Bội,nàng sợ Văn Bội bị người ta phát hiện, thật ra thì nàng không phải là huyếtmạch của hoàng thất, hắn và Trữ gia đã nhiều năm không có liên hệ, nhưng có mộtngày hoàng thượng cho Trữ gia trở về phủ đoàn viên, chính là đêm hôm đó khi haingười gặp nhau, trong cung tịchmịch làm cho Trữ gia rất trống vắng, hai người tình cũ lại lần nữa cháy lên,hết sức triền miên, tựa hồ muốn đem bao nhiêu tình cảm thiêu đốt hết, nhưng màmột đêm, Trữ gia lại có mang, vì sợ hoàng thượng phát hiện, cho nên vẫn hấp dẫnhoàng thượng, may là hoàng thượng sủng hạnh nàng, Văn Bội liền hữu kinh vô hiểmra đời, đề phòng ngày tháng của Văn Bội xê xích, Trữ gia len lén uống thuốc,khiến cho Văn Bội sinh non, cho nên khi còn bé nàng rất gầy yếu, lại nhát gan.

Ngọc Lưu Thần thấy Vũ Vănphi không nói gì, liền đứng thẳng người trực tiếp đi về phía tiểu hài tử kia,trường đao vung lên, Vũ Văn Phi sớm giật mình kêulên: "Các ngươi làm cái gì?"

" Ngươi nhất định làkhông cần nhi tử này, tất nhiên là giết."

Ngọc Lưu Thần vân đạmphong khinh nói, hài tử kia vốn vẫn hôn mê, bỗng nhiên tỉnh lại, một đôi mắttrợn to nhìn Ngọc Lưu Thần, sau đó nhìn hướng Vũ Văn Phi, khóc thét lên:"Phụ thân, phụ thân, ta sợ."

Vũ Văn phi vừa nhìn thấynhi tử kêu khóc, tim như bị đao cắt, khàn giọng kêu lên: “Đừng động thủ, cácngươi đến tột cùng là người nào, vì sao lại điều tra chuyện của Văn Bội côngchúa."

" Đây không phải làviệc ngươi cần quan tâm ."

Ngọc Lưu Thần hừ lạnh,cây đao trong tay lại đưa lên, nghe nói Vũ Văn Phi rất cưng chìu đứa con trainày, Đây là đứa con nối dòng duy nhất của Vũ Văn phủ, người trong nhà đều coinhư hòn ngọc quý trên tay, bọn họ cũng không tin Vũ Văn Phi có khả năng chịuđựng được.

Quả nhiên sắc mặt Vũ VănPhi tái nhợt, như tờ giấy, cuối cùng cúi đầu thừa nhận.

" Phải, Văn Lạc côngchúa là nữ nhi của ta, các ngươi hỏi cái này để làm gì?"

" Đây cũng khôngphải là chuyện của ngươi, "Ngọc Lưu Thần cười lạnh nhắc tiểuhài tử trong tay , ném tới bên cạnh Vũ VănPhi, thật ra thì bọn họ từ đầu tới đuôi cũng không nghĩ sẽ làm hại tiểu hài tử,bất quá chỉ hù dọa Vũ Văn Phi thôi.

Mấy người bọn họ nhanhchóng lui ra ngoài, Vũ Văn phiôm nhi tử kiểm tra một lần, sau khi xác định nhi tử không có chuyện gì, mới vộivàng trở về Vũ Văn phủ.

Đối với chuyện phát sinhkhuya hôm nay , hắn thật rất khủng hoảng, rất sợ, những người đó đến tột cùnglà người nào, tại sao lại muốn điều tra chuyện của Văn Bội, chẳng lẽ là ngườicủa hoàng thượng, nghĩ đến đây hắn cả một đêm bất an.

Ngày thứ hai, không biếttừ đâu nổi lên một lời đồn, phố lớn ngõ nhỏ lưuchuyền lên, thậm chí bị thêu dệt thành dân gian ca dao, mấy đứa nhỏ hát:

Hoàng đế cưỡi ngựa, ngồilên Kim Loan điện, không để ý đến chuyện bên ngoài, không biết liêm sỉ.

Nghi Đông Phương sươngmù, ai ngờ Tây Phương mưa, được bảo vật không phí công phu, công chúa giả.

Tin tức này rất nhanh cácđại thần triều đình cũng biết , sắc mặt khó coi đến cực điểm, còn có tin tứctruyền đến trong cung, Hạo Vân đế thở không ra hơi, thiếu chút nữa đã bất tỉnh,lạnh lùng trừng mắt nhìn chằm chằm người chạy tới bẩmbáo:Tây Môn Vân, Tây Môn Vân vẫn là thủ hạ đắc lực của hắn.

" Lời đồn này từ nơinào truyền tới ?"

Ngón tay Hạo Vân đế nắmchặt, gân xanh nổi lên, con ngươi hàn quang bắn ra bốn phía, hận không liềumạng cùng người đó, người nào dám can đảm làm ra những chuyện này, nếu như bịhắn điều tra ra, nhất định phải diệt cửu tộc của tên kia, dám gièm pha chuyệncủa hoàng thất.

Tây Môn Vân ngửng đầu lênliếc một cái hoàng thượng, cẩn thận mở miệng: "Bẩm hoàng thượng, là Tềvương điện hạ."

" Ngươi nói cáigì?"

Hạo Vân đế cơ hồ hoàinghi mình nghe lầm, lại nghĩ đến hành động của Diệp Nhi gần đây, quả thật mọichuyện đều nhằm vào hắn mà tới, không khỏi khó nhịn đau lòng thống khổ, nhíuchặc lông mày không nói một lời, Tây Môn Vân đối với chuyện của hoàng thượngcùng Thất hoàng tử không rõ lắm, chỉ biếthoàng thượng cưng chìu Thất hoàng tửso sánh với trước kia còn hơn, chuyện của Bình nguyên hầu phủ người cũng khôngra mặt, không biết lần này Tề vương tạo ra những lời đồn đãi này , hoàng thượngsẽ xử phạt như thế nào.

" Hoàngthượng."

" đi xuống đi."

Hạo Vân đế một khắc trướccòn tàn bạo, ở một khắc phía sau liền hóa thành vô ảnh, giờ phút này đang cúiđầu, Tây Môn Vân phát hiện ngắn ngủn có mấy ngày hoàng thượng tựa hồ già đinhiều, khóe mắt của hắn ngày càng nhiều nếp nhăn, đầu tóc sinh ra từng sợi bạctrắng, đây là hoàng thượng hùng vĩ uy nghiêm sao? Đến tột cùng đã xảy ra chuyệngì, chuyện này cùng Tề vương và Trữ Chiêu Nghi đều có quan hệ sao? Tây Môn Vânsuy đoán, nhưng cũng không dám nhiều lời, lui ra ngoài với tâm tình trầm trọngvô cùng.

Hạo Vân đế ngây người nửakhắc, quanh thân vô lực hướng ra phía ngoài gọi:"Nguyên Phạm, phân phó thái giám đi Tề vương phủ tuyên Tề vương tiếncung."

“dạ, hoàng thượng."

Nguyên Phạm lĩnh mệnh,cũng không dám đi vào, chỉ phân phó người lập tức đi Tề vương phủ tuyên Tềvương tiến.

Nam Cung Diệp tất nhiênbiết hoàng thượng muốn gặp hắn, đã sớm chuẩn bị xong, hắn cũng muốn xem ngườinam nhân này tự bào chữa như thế nào, hoặc là nghĩ trừng phạt hắn ra sao? Rốtcục cũng không nhịn được hắn sao?

Hạo Vân đế ở Tiêu Nguyêncung gặp Nam Cung Diệp, phụ tử xa xa nhìn nhau, nhưng lại giống như giấc mộngNam Kha, Hạo Vân đế nhìn Nam Cung Diệp, càng phát ra hốihận, thật ra thì trên người Diệp Nhi có rất nhiều chỗ tương tự hắn, hắn làm saolại không phát hiện? Có lẽ từ trước đến nay hắn vẫn tự cho là đúng, vốn nghĩ làmình cơ trí , càng không nghĩ tới có người dám can đảm lừa dối hắn, không coihắn vào đâu đùa bỡn làm ra chuyện này, cho nên từ trước tới nay chỉ cần chuyệnhắn cho là phải, thì chính là phải, chính là Thiết luật, đến cuối cùng mới pháthiện đây là chuyện hoang đường đến cỡ nào, hắn cũng chỉ là người bình thường,cũng sẽ phán đoán sai, nhưng sai lầm đã tạo thành rồi, hắn chỉ muốn bù đắp.

" Diệp nhingươi đến tột cùng muốn trẫm làmnhư thế nào, mới bằng lòng buông tay?"

Hạo Vân đế ngồi ở chỗngồi trên cao, gương mặt vô cùng già nua, nhìn Nam Cung Diệp ở phí dưới, nếunhư từ trước biết hắn là con của mình, nói không chừng sẽ đem ngôi vị hoàng đếtruyền cho hắn, bây giờ Nam Cung Diệp căn bản không muốn giang sơn của mình, màcàng muốn phá hủy những gì liên quan đến mình.

Nam Cung Diệp thanh thanhđạm đạm nhìn nam nhân ngồi ở chỗcao, nhìn nổi thống khổ của mình từ từ làm hắn khó chịu, nhưng không một chútđau lòng, nhớ đến nhiều năm qua mình khổ sở chịu tội, nếu như không có gia gia,mà đổi lại là một người khác, thì sớm đã chết ở trong cung rồi, làm gì có cơhội tìm lại được sự trong sạch cho mẫu phi.

Cho nên hắn không đồngtình với hoàng thượng, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện cũng do hắn ta tự làm tựchịu, nếu như Lan Nhi không có chết đi, có lẽ hắn không hận đến như vậy, thậmchí có thể tha thứ cho hắn ta, hoặc là rời xa hắn ta.

" Ngươi có thể đemLan Nhi trở lại không? Ta đã mất đi mẫu phi, không còn người khác, vốn cho làcòn có một người phụng bồi ta, kết quả như thế nào, ta không còn có cái gìnữa."

Giọng nói của hắn mặc dùnhạt, nhưng lạnh như khối băng, Hạo Vân đế nhìn hắn, cười khổ: "Thiên hạnày nhiều nhất chính là nữ nhân, chỉ cần ngươi thích, bất kể là ai, bất kể làhài tử nhà giàu, hay là tên khất cái, chỉ cần ngươi coi trọng phụ hoàng cũng sẽthành toàn cho ngươi."

Nam Cung Diệp lạnh lùngnhìn Hạo Vân đế, đáy mắt tràn đầy âm ngao, còn có khinh thường, hắn ta cho lànam nhân trong thiên hạ đều một dạng giống như hắn ta à, ngoài miệng nói mộtđàng, trong lòng nghĩ một lẻo sao? Hắn thích Lan Nhi, tất nhiên sẽ không tiếpnhận người khác, trừ phi Lan Nhi trở về, nếu không hắn muốn cùng hắn ta cả đờinhư vậy, chỉ tới khi mình chết, hoặc là hắn ta chết, nếu không ai cũng đừngnghĩ an bình, hoặc là hắn ta chỉ có thể giết mình thô.

" Ta không phải làngươi."

" Diệp Nhi, "Hạo Vân đế một chữ nói cũng không ra, hắn biết trong lời nói của Nam Cung diệpcó ý gì, nói hắn lạm tình sao? Nhưng hắn là hoàng đế, hoàng đế có tam cung lụcviện là chuyện rất bình thường , có nhiều nữ nhân cũng bình thường, nhưng yêuchỉ có một người nữ nhân, các nàng mà hắn sủng ái, là vì muốn hoàng thất khaichi tán diệp, bất quá hắn biết hiện tại mình cùng Diệp Nhi nói gì, thì nó cũngnghe không lọt, nhưng có ít nhất một chuyện hắn muốn nói rõ ràng.

" Bất kể ngươi hậnphụ hoàng như thế nào, nhưng không thể hủyhình tượng hoàng thất , còn có lời đồn trong dân gian kianữa.”

Nếu không phải bởi vìmình thiếu nợ hắn , chỉ sợ giờ phút này hắn đã sớm bị giam vào đạilao rồi, sao còn bình yên vô sự đứng ởchỗ này.

Nam Cung Diệp cười lạnhmột tiếng, nhìn Hạo Vân đế: "Phụ hoàng là già rồi, hay là hồ đồ, nếu khôngcó chuyện đó, nhi thần sao có thể nói ra được, nhi thần sở dĩ làm như thế,chính là nhắc nhở phụ hoàng điều tra kỹ thêm một chút, sẽ biết chân tướng sựthật,Trữ gia kia phá hủy mẫu phi, phá hủy nhi thần, ta tuyệt đối sẽ khôngbỏ qua cho Trữ thị "

Hạo Vân đế nghe xong,nghĩ đến ý tứ Nam Cung Diệp muốn nói, cả trái tim cũng nhéo lên, ngực đau thậtgiống như có người dùng sức nắm,thở không nổi, hắn dùng sức hít sâu, cuối cùng chỉ vào Nam Cung Diệp:"Ngươi nói Văn Bội không phải là nữ nhi của trẫm."

Nam Cung Diệp không nóigì, nhưng thần sắc trên mặt lại khẳng định , ômquyền nhàn nhạt lên tiếng: "Nhi thần xin được cáo lui."

Hắn nói xong cũng khôngquay đầu lại, tiêu sái ra khỏi đại điện của Tiêu Nguyên cung , chỉđể lại hoàng thượng ở trong đại điện thở hổn hển, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ánhmắt thật giống như bị điểm huyệt không hề động đậy, Nguyên Phạm từ ngoài cửađiện đi tới, kêu to một tiếng,quỳ xuống , khóc rống: “Hoàng thượng a, hoàngthượng a, người đừng hù dọa nô tài a."

Hạo Vân đế rốtcuộc đã đứng lên, hữu khí vô lực mở miệng: "Trẫm còn chưa có chếtđâu, ngươi rống cái gì."

Nguyên Phạm lập tức immiệng, không dám nói thêm một câu, lúc này, trên góc Tây Bắc của thượng thưphòng, có một thân ảnh nhỏ, từ từ luivề sau, vẻ mặt khó có thể tin, nước mắt ràn rụa như hạt châu, sau đó quayđầu liền chạy, chạy thẳng đến chỗ không có một ai mới khóc ra thành tiếng.

Không, đây không phải làthật, Văn Bội nàng lại không phải là nữ nhi của phụ hoàng, vậy nàng là nữ nhicủa ai, là nữ nhi của ai ? Tại sao lại như vậy, tại sao?

Văn Bội lập tức nghĩ đếnmột người , nàng gọi người kia là biểu cữu, hắn đối với mẫu phi rất tốt, lạicàng rất thương nàng, nàng muốn đi hỏi biểu cữu, nàng không phải là nữ nhi củaphụ hoàng, vậy nàng là nữ nhi của ai?

Phía sau haicung nữ đuổi kịp theo Văn Bội, cẩn thận mởmiệng: "Công chúa, làm sao ngươi khóc?"

Văn Bội dao động nhìn haitiểu cung nữ: "Ta muốn xuất cung."

"Xuất cung như thếnào ? Chẳng lẽ tìm Bát hoàng tử hỗ trợ."

Lần trước nàng đánh bấttỉnh hai người thị nữ, đi tìm bát hoàng huynh hỗ trợ, sau đó bát hoàng huynhđưa nàng ra cung, lần này dĩ nhiêncũng được, trong cả hoàng cung, đối với nàng tốt nhất chính là bát hoàng huynh.

Văn Bội nghĩ tới đây,liền xoay người đi, chạy thẳng tới chỗ ở của Báthoàng tử ở Mai linh điện, Mai Phi bị giam ở trong lãnh cung, Bát hoàng tử NamCung Sâm một mình ở tại Mai linh điện, sớm muộn bồi mẫu phi, trừ thương tâm vìmẫu phi bị khổ sở, thật ra thì cũng không còn cái gì khác trước đây, về phầnnhị hoàng huynh bị khu trục đến đất phong, hắn cũng không cho là có cái gìkhông tốt, không cần phải làm hoàng đế, hoàng đế không phải dễ làm như vậy.

Nam Cung Sâm đang ở trongcung đọc sách, nghe được có người xông tới, ngửng đầu lên thấy hoàng muội VănBội, nước mắt đầy mặt vọt đi vào, làm hắn sợ hết hồn.

" Văn Bội, đã xảy rachuyện gì?"

Văn Lạc vừa nhìn thấy NamCung Sâm, không khỏi nhào vào trong ngực của hắn khóc lên "Bát hoànghuynh, nếu như ta không phải là hài tử của phụ hoàng, ngươi có xem thường takhông?"

Bát hoàng tử không hiểura sao, làm sao lại nói loại chuyện đại nghịch bất đạo này nên khiển tráchnàng: “ Văn Bội, lời nói thế này truyền tới lổ tai phụ hoàng , ngươi không thểkhông bị đánh một trận đâu”

Văn Bội không nói thêm gìnữa, nghĩ tới lời nói của Thất hoàng huynh, khótrách thời điểm nàng đi Tề vương phủ tìm hắn, sắc mặt của hắn khó coi như vậy,hắn nói là mẫu phi nàng hại mẫu phi của hắn và hắn,hắn muốn trả thù Trữ phủ, vậy phải làm sao bây giờ?

Văn Bội lòng như lửa đốt,lôi kéo tay Nam Cung Sâm "Bát hoàng huynh, ngươi đưa ta xuất cung đi, tamuốn đi gặp biểu cữu."

Nam Cung Sâm biết biểucữu của Văn Bội là Vũ Văn đại nhân, lần trước theo nàng đi ra ngoài đã ra mắthắn một lần rồi, nếu là bị phụ hoàng phát hiện, nhất định sẽ trừng phạt nặngVăn Bội, Nam Cung Sâm nhíu mày từ chối: "Văn Bội, ngươi điên rồi, khôngnên đi gặp Vũ Văn đại nhân nữa, nếu để cho phụ hoàng biết, chỉ sợ phụ hoàngđánh ngươi ."

" Bát hoàng huynh,van cầu ngươi, van cầu ngươi."

Văn Bội quỳ xuống, hướngvề phía Nam Cung Sâm dập đầu, Nam Cung Sâm thấy Văn Bội có chút không bìnhthường, tại sao vậy? Đang tốt sao tự nhiên lại nổi điên làm gì, liền vươn taykéo nàng , vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tốtlắm, tốt lắm, ta đưa ngươi đi ra ngoài, không cần dập đầu, chẳng qua đây là mộtlần cuối cùng, giống như lần trước, ngươi ở đây đánh vào tường làm hiệu ra phíangoài, ta dẫn ngươi đi vào."

" tốt, cám ơn báthoàng huynh."

Nam Cung Sâm bất đắcdĩ thở dài một hơi, đem VănBội từ tường cao phía sau cung đưa ra ngoài, chỉ cần ra khỏi tường cao này, đitheo hướng Đông, đây là một đoạnđường khá dài, nơi đó chính là ngự thiện phòng dùng để đưa đồ ăn thiu ra ngoài,chỉ mở ban ngày, Văn Bội chỉ cần cùng thị vệ gác cửa nói là Tiểu cung nữ củangự thiện phòng đi ra ngoài chọn mua hàng hóa sẽ đượccho ra.

Nam Cung Sâm quay ngườilại, bỗng nhiên nghĩ đến Văn Bội mặc trên người áo mỏng váy hoa, cứ như vậy màđi ra ngoài, người ta sẽ không tin tưởng, đang lo lắng thì sau đó nghĩ đến VănBộicũng không phải là kẻ ngốc, nhất định sẽ có biện pháp .

Văn Đế Bội là mặc la quần(quần bằng vải lụa), sau lại đem la quần thoát ra, thắt ở bên hông, rồi lại đembụi đất bôi lên trên mặt, cũng thật giống như mộtchút cung nữ bận rộn, đợi thị vệ trông cửa của hậu cung nhìn kỹ, liền để chocác nàng đi ra ngoài.

Vừa ra hoàng cung, VănBội dẫn một cung nữ, xông thẳng đến Vũ Văn phủ muốn gặp Vũ Văn phi.

Đúng lúc Vũ Văn phi ởtrong phủ, vừa nghe thấy Văn Bội công chúa tới chơi, không khỏi sợ hết hồn hếtvía, hắn vốn cảm giác được sẽ thoát không khỏi chuyện này, vậy mà công chúa hếtlần này tới lần khác xuất cung tới làm gì, vừa nhìn thấy Văn Bội, hắn không cònkịp nói tỉ mĩ, liền đuổi Văn Bội hồi cung.

" Văn Bội, mau trởlại cung đi, xuất cung làm cái gì?"

Văn Bội vừa nhìn thấyhắn, liền khóc lên, nơi nào mà chịu đi, lôi kéo hắn hỏi tới: "Biểu cữu, tacó một chuyện hỏi ngươi, bọn họ nói ta không phải là hài tử của hoàng thất, đâylà thật sao? Đây là thật sao?"

Vũ Văn phi trực tiếp sợhết hồn, sắc mặt trắng bệch: "Văn Bội, ngươi từ nơi nào nghe ra ."

" Là thất hoànghuynh cùng phụ hoàng nói chuyện, thất hoàng huynh nói Văn Bội không phải là concủa phụ hoàng, còn nói mẫu phi của ta đã hại chết mẫu phi của hắn, hắn muốntrừng trị Trữ gia”

Vũ Văn phi sắc mặt trắngnhợt, thân thể không nhịn được kinh hoảng hai cái, Văn Lạc vẫn đang khóc, lậptức cảm nhận được, liền bất an mởmiệng: "Biểu cữu ngươi làm sao vậy? Tại sao?"

Vũ Văn phi không nói lờinào, Văn Bội nghi ngờ nhìn hắn, nghĩ tới hắn và mẫu phi lúc ở cùng nhau,ôn nhu như tan chảy, ánh mắt hai người lúc đó tựa hồ luôn là mặt mày đưa tình,không khỏi hoảng hốt, xoay mình đứng lên rút lui một bước chỉ vào Vũ Vănphi: "Biểu cữu, không phải là, không phải là?"

Lúc này, bên ngoài cửa bịngười ta đẩy ra, ngườiđi tới chính là phunhân của Vũ Văn Phi , nàng là cô gáimềm mại đáng yêu, tinh tế uyển ước, thật giống như mưa bụi Giang Nam, cómột loại cảm giác linh lung mềm yếu làm cho người ta thương tiếc.

Vũ Văn phu nhân cười mởmiệng: "Công chúa nói cái gì đó, chớ nói nhảm."

Vũ Văn phi vừa nhìn thấyphu nhân hắn xuất hiện, không khỏi nghẹn lời, không dám nhìn ánh mắt của nàng,hắn biết phu nhân cái gì cũng biết: “ta, ta?"

" phu quân nghĩ gìthế, mau đưa công chúa rời phủ đi."

" Được , phunhân" hai Vợ chồng của Vũ Văn phi luôn luôn hòa thuận, tương kính như tân,Vũ Văn phu nhân này rất kính trọng phu quân của mình, mặc dù trong bụng mơ hồbiết Chiêu Nghi nương nương trong cung cùng phu quân có quan hệ, nàng biết mà khôngnói, chẳng qua hiện tại liên lụy đến công chúa, đây là chuyện phiền toái, nếukhông cẩn thận Vũ Văn phủ sẽ rước lấy tai họa, đừng xem Vũ Văn phu nhân là mộtcô gái nhu nhược, nhưng lại là cô gái có chủ kiến, trong nhà ngoài nhà cũng đềulà do nàng sắp xếp rất tốt.

Một nhóm bangười mới vừa đi ra ngoài cửa phủ, thì cách đó không xa liền nghe được quảngia ồn ào: "Tướng quân,xin cho tiểu nhân bẩm báo đại nhân?"

Đang nói chuyện người đãđến trước cửa, Văn Bội muốn lui ra đã không kịp, đoàn người đã đến trước mặt,người cầm đầu chính là Đại tướng quân Tây Môn Vân, giương một lệnh bài trongtay lên: "Vũ Văn đại nhân, hoàng thượng truyền gặp."

Hắn nói xong vừa ngẩnđầu, liền thấy một người con gái lấy tay che mặt, muốn đi qua, đáng tiếc lạirơi vào ánh mắt của hắn, làm hắn không khỏi kinh ngạc, trong bụng lại càng thởdài không dứt.

"Mạt tướng tham kiếncông chúa."

Văn Bội vừa thấy Tây MônVân xuất hiện, vốn định tránh ra, ai biết lại bị nhận ra được, nghĩ đến thânthế của mình, tim nhảy dựng lên thình thịch, ngay cả chân tay cũng mềm nhũn,nếu như nàng thật không phải là huyết mạch của hoàng thất, chỉ sợ biểu cữu củamình, còn có Trữ thị một nhà ngườiđều bị hủy, Văn Bội nghĩ tới đây, sao có thể nói gì , chỉ biết phất phất tay.

Tây Môn Vân đứng dậy, đểcho Văn Bội đi trước, sau đó Vũ Văn phi đi theo phía sau của nàng đi ra ngoài,phía sau Vũ Văn phu nhân nắm chặt làn váy, rõ ràng là cô gái mềm mại, nhưng mộtthân kiên cường trấn định, đưa mắt nhìn phu quân rời đi, sau đó xoay người lạian tĩnh tiêu sái đi vào.

Tây Môn Vân cùng Vũ VănPhi vào cung, ra mắt hoàng thượng.

Hạo Vân đế nhìn Vũ VănPhi ở phía dưới, còn có Văn Bội, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽgặp phải tình trạng như vậy, hắn vẫn cho là người không phải con của hắn chínhlà thất hoàng tử, hắn không nghĩ nữ nhi Văn Bội của hắn mới là hài tử của kẻkhác, hắn đã cho Tây Môn Vân âm thầm điều tra, đã tra ra Vũ Văn Phi chính làtình nhân cũ của Trữ gia, hơn nữa Trữ gia từng nhiều lần cùng Vũ Văn phi gặp mặtmột mình .

Vũ Văn phi vừa nhìn thấyhoàng thượng, không dám nói nhiều một câu nói, thẳng tắp quỳ xuống, ở bên cạnhVăn Bội cũng quỳ xuống, không dám nói lời nào, Tây Môn Vân lui ra ngoài, đây làchuyện của hoàng thất, mặc dù hắn biết, nhưng cũng không thích hợp ở hiệntrường.

Hạo Vân đế nắm chặt taynhìn thần tử phía dưới, phi tử của một hoàng đế thếnhưng cùng một thần tử tư thông.

"Vũ Văn Phi, ngươiđáng chết."

Hạo Vân đế thở hổn hển,một kẻ luôn luôn kiêu ngạo nhưng lần này hoàn toàn bịthương nặng, tay hắn che ngực, rất thống khổ, trên mặt toát mồ hôi lạnh, lúcnày Văn Bội khẩn trương đứng lên vọt tới bênngười Hạo Vân đế, hướng ra phía ngoài kêu lên: "Có ai không, phụ hoàng téxỉu."

Hạo Vân đế hất tay VănBội ra , hung hăng nhìn nàng chằm chằm, nhìn thấy nàng, liền nghĩ đến việc vôcùng nhục nhã kia, hiện tại hắn hận không thể đem Trữ gia từ trong mộ bới rangoài, thi thể cũng của nàng ném tới đồng hoang dã ngoại đi để cho sói tha,chó gặm mới giải hận, nữ nhân này mang cho hắn sỉ nhụccả đời khó quên.

Hạo Vân đế càng nghĩ càngđau, càng nghĩ càng không thể hô hấp, cuối cùng mắt tối sầm thật sự ngất đi,mềm nhũn ngã ở chỗ cao, lúc nàytừ bên ngoài cửa điện kẻ xông vào là Tây Môn Vân tướng quân, còn có thái giámNguyên Phạm vội vàng đem hoàng thượng dời đi vào tẩm cung, Nguyên Phạm lập tứctuyên ngự y tới đây trị liệu cho hoàngthượng.

Hoàng thượng bị bệnh, hônmê một đêm không có tỉnh, ngự y kê đơnthuốc xong đi xuống, nhưng hoàng thượng nhất thời vẫn chưa tỉnh lại, tình huốngđột phát này khiến cho hậu cung cùng triều đình lòng người bàng hoàng, tất cảmọi người không biết gần đây xảy ra chuyện gì, cả An Giáng thành lộ ra quỷ dị,đầu tiên là Trữ Chiêu Nghi tự sát, sau đó là Thất hoàng tử làm những chuyệncàng ngày càng thái quá, hiện tại hoàng thượng ngất đi, Thiên Vận hoàng triềutựa hồ bao phủ một tầng mây đen, làm lòng người lo lắng bất an.

Hoàng thượng hôn mê bấttỉnh, không biết có lưu lại di chiếu hay không, trên chiếu thư là người nào kếvị, hiện tại trong kinh có Ngũ hoàng tử Thụy Vương, được hoàng thượng từ Bắccảnh triệu hồi về, trong lòng mọi người vốn nghĩ, Lục hoàng tử cực kỳ có phầnthắng nhất, nhưng bây giờ xem ra là Ngũ hoàng tử có phần thắng nhiều hơn, hơnnữa nghe tin đồn, Ngũ hoàng tử Thụy Vương và Lục hoàng tử An vương tình cảmtốt, hai người thường xuyên qua phủ nói chuyện, người còn lại chính là Thấthoàng tử Tề vương, vừa nghĩ tới những việc Tề vương làm vô cùng ngạo mạn, bềngoài vô lại, cả An Giáng thành này ai không biết bản tính hắn quái dị,cho nên tính đi tính lại cuối cùng chỉ có Ngũ hoàng tử là được ủng hộ nhất .

Hoàng thượng bị bệnh,trong Tiêu Nguyên cung, đứng đầy người, Ngũ hoàng tử Thụy Vương, Lục hoàng tửAn vương, Bát hoàng tử ... hậu cung có mấyvị phi tần cũng đều tới, tất cả canh giữ ở trước giường của hoàng thượng,Nguyệt phi nhìn tình huống trước mắt, trong bụng lo âu bất an, thân thể hoàngthượng gần đây hình như rất không tốt, xem ra phải nhanh một chút nghĩ biệnpháp để cho nhi tử hồi kinh, như vậy mới có thể ra tay, bằng không, không phảidâng cơ hội cho người khác đắc thủ sao? Nhìn Thụy Vương và Anvương hai người tình cảm tốt như vậy, bất kể bọn họ ai làm hoàng đế, mẹ con nàycòn có tháng ngày tốt sao?

Nguyệt phi suy tính tronglòng, hoàn toàn không thèm nghĩ đến hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh trêngiường, đây chính là sự bi ai của người cầm quyền cao nhất , ngay cả nhữngngười khác ở bên trong tẩm cung cũng đều có các tínhtoán riêng, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, bên trong tẩm cung, chỉcó Hoa phi ngồi trước giường hoàng thượng, xoa ánh mắt, thỉnh thoảng rơi lệ,hỏi ngự y: "Hoàng thượng làm sao còn không tỉnh?"

An vương thấy mẫu phithương tâm, vội vàng ôn nhu khuyên lơn: "Mẫu phi đừng thương tâm, phụhoàng không có việc gì" Thật ra thần sắc của An vương Nam Cung Quân cũngkhông tốt, cả người so với trước gầy yếu đi một vòng lớn, tựa hồ mới bị mộttrận bệnh nặng, chuyện của Vụ Tiễn, hắn đã từ trong miệng của Ngũ hoàng huynhThụy Vương biết đại khái, không nghĩtới nha đầu kia cuối cùng lại quyết tuyệt bỏ đi như vậy, ngay cả gặp mặt thươnglượng cũng không cho hắn cơ hội, hắn thật rất hối hận, nếu như sớm biết nhưvậy, hắn đã dẫn nàng rời đi, rời xa tất cả nơi này.

Nhưng lúc này khi hắn cóthể vứt bỏ rồi, thì người lại ở nơi nào?

Vô hạn hối hận và đau khổnữa cũng vô ích, nửa đêm lúc tỉnh mộng, trong đầu hắn như nhìn thấy thân ảnhcủa tiểu nha đầu mười hai tuổi, đối với hắn nhẹ nhàng vươn tay, lộ ra một ánhmắt tội nghiệp, giống như con chó nhỏ không ai quan tâm nhìn hắn: "Ngươisẽ vĩnh viễn phụng bồi ta sao?"

Hắn gật đầu, hắn muốn bảovệ nàng, làm cho nàng sống được vui vẻ một chút, nhưng càng về sau, hắn càngcảm giác được nàng không sung sướng, nàng không sung sướng bởi vì hắn là Anvương, trong phủ có tiểu thiếp như mây, mặc dù không có sủng hạnh, nhưng họluôn luôn gây khó khăn cho nàng, mặc dù nàng không nói, nhưng hắn biết, mỗingày qua đi, là mỗi ngày nàng chán ghét, cuối cùng đã lựa chọn phương thứckhông nói mà bỏ đi, đến khi có tin tức của nàng, nàng đã hương tiêu ngọc vẫnrồi.

Nam Cung Quân trầm mặckhông lên tiếng, người trong điện, trừ tiếng Hoa phi nhẹ khóc nức nở, còn lạikhông có bất cứ tiếng vang nào, tất cả mọi người nhìn người trên giường, trongánh mắt mỗi người đều cất dấu mưu mô và dự tính.

Bất quá thời điểm trờisắp sáng, rốt cục hoàng thượng đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền vươn tay mơhồ tìm kiếm: "Diệp Nhi, Diệp Nhi."

Người thứ nhất Hoàngthượng gọi là Thất hoàng tử Nam Cung Diệp, mặt mọi người liền biến sắc, xem rangười trong lòng hoàng thượng nhớ nhất là Thấthoàng tử, An vương Nam Cung Quân quay đầu nhìn về Ngũ hoàng huynh "Thấthoàng đệ sao không tới, hắn thật là quá đáng."

Thụy Vương Nam Cung Duệbiết thất hoàng đệ đang trách hoàng thượng, không đến cũng là bình thường, aimà biết phụ hoàng chỉ hôn mê nhẹ một lần lại thiếu chút nữa muốn cái mạng giàcủa hắn a, hắn vội nhẹ giọng mở miệng: "Chỉ sợ thái giám đi truyền hắnkhông đến đâu, để Bổn vương đi Tề vương phủ một chuyến."

"Làm phiền Ngũ hoànghuynh."

Nam Cung Quâncùng Nam Cung Duệ tình cảm luôn luôn tốt,khi còn bé, Hoa phi chính là người chiếu cố cho Nam Cung Duệ, hơn nữa những gìAn vương phủ làm, hết thảy cũng là vì lót đường cho Thụy Vương, bọn họ khôngmuốn làm hoàng đế, nhưng nhất định Thụy vương phải thượng vị, nàng sở dĩ làmnhư thế, là vì ngày xưa từng thiếu ân tình của Hoàng quý phi, nếu như không cónàng ấy, thì An vương Nam Cung Quân cũng không tồn tại, năm đó nàng khó sanh,ngay cả ngự y trong cung cũng không có biện pháp, không nghĩ nàng ấy đã dùngmột loại phương pháp đặc biệt , khiến cho hai người mẫu tử các nàng bình an vôsự, cho nên mạng của hắn chưa bao giờ là của bản thân, mà là của Diệp tươngtình, từ trước đến giờ Nam Cung Quân không có quyền nắm giữ được vận mệnh củamình, nàng biết nhi tử rất đau khổ, nhưng người không thể chịu ân mà không trả,đây là vận mệnh hắn, mệnh của hắn từ nhỏ đã như thế, chờ Thụy Vương đăng vị rồi,hắn sẽ tự do, đến lúc đó hắn thích như thế nào, nàng sẽ không đi quản nữa, chodù hai người bọn họ du sơn ngoạn thủy, hay nhàn vân dã hạc, cái gì cũng tốt,nhưng khi Thụy Vương còn chưa đăng vị, thì cái gì cũng không được, chẳng quanàng không nghĩ tới Vụ Tiễn lại xảy ra chuyện, đây là một đả kích lớn đốivới Quân Nhi , là do người làm mẫuthân này nợ hắn, vĩnh viễn nàng sẽ không bù đắp được nữa. (TT:hazz, tội nghiệp An vương lại là một kẻ bị lợi dụng nữa)

Thụy Vương Nam Cung Duệdẫn thị vệ cùng mấy tên thái giám lập tức xuất cung, ngựa không ngừng vó chạytới Tề vương phủ, trời vẫn chưa sáng hoàn toàn , gõ cửa báo cáo lý do đến, Tíchquản gia đem Thụy Vương dẫn đến Tuyển viện của vương gia, rồi bẩm báo, sau đócho người ta đưa Thụy Vương tiến vào.

Nam Cung Diệp đang ngồi ởtrên giường, nhìn Ngũ hoàng huynh từ ngoài cửa đi tới, vẻ mặt lolắng, có giọt mồ hôi tinh mịn từ kẽhở thấm đi ra ngoài, trong đồng tử là vẻ không đồng ý, nhìn Nam Cung Diệp:"Thất hoàng đệ, ngươi thật quá đáng, phụ hoàng bị bệnh, ngươi còn ngủ ởnhà, có biết phụ hoàng vừa tỉnh liền kêu tên của ngươi hay không?"

Nam Cung Diệp khóe môinhếch lên, chậm rãi mặc quần áo xuống giường, hắn cũng không để ý tới ThụyVương, nam nhân kia do trong lòng áy náy, chỉ sợ ngay cả nằm mơ cũng rất áynáy, cho nên mới phải gọi tên hắn, bọn họ gấp cái gì, đó là cái giá hắn ta nêntrả, hơn nữa đừng tưởng rằng như vậy thì hắn sẽ dừng tay, hắn tính xong món nợcủa mẫu phi, sẽ tính đến món nợ của Lan Dạ, cuối cùng là của mình, một khoảnmột khoản sẽ tính rõ ra. Hoặc mình không còn thở , hoặc hắn ta không còn thở ,nếu không oan nghiệt này sẽ không kết thúc.

Thụy Vương thấy Nam CungDiệp không để ý tới mình, cũng không biết hắn muốn thế nào, liền tiếp lên lôikéo Nam Cung Diệp "Đi thôi, đi gặp phụ hoàng"

Nam Cung Diệp vung tay,chẳng thèm để ý mở miệng: "Đã như thế nào? Sắp chết rồi sao? Hay là sắptắt thở?"

"Ngươi?"

Nam Cung Duệ hoài nghimình nghe lầm, lời này là Thất hoàng đệ nói ra được sao? Hắn không phải là quámáu lạnh sao, cho dù phụ vương hoàng hạichết Lan Dạ, nhưng hắn cũng không thể bởi vì một nữ nhân liền nguyền rủa phụhoàng của mình chết đi, phụ hoàng sủng ái hắn rất nhiều a, cả Thiên Vận hoàngtriều mọi người biết đến, tạisao hắn lại lạnh lùng như thế.

“Thất hoàng đệ, ngươithật quá đáng, ngày hôm nay ngươi có đi hay không đi, không đi từ nay về sau sẽkhông phải là thất hoàng đệ của ta.”

Nam Cung Duệ trầm mặt,nhìn Nam Cung Diệp, tựa hồ hận không thể đánh cho hắn một trận, để cho đầu óchắn tỉnh lại, xem bộ dáng hắn hiện tại giống cái gì, tự dưng chạyvào bình nguyên hầu phủ đánh người ta, làm cho Trữ phủ lão phunhân tức đến ngất xỉu, hiện tại phụ hoàng của mình bị bệnh, mà còn cay nghiệtnhư thế, đây là thất hoàng đệ trướckia sao? Lúc trước mặc dù hắn lãnh mạc, nhưng ít ra còn biết người nào đối vớihắn tốt, người nào xấu .

Nam Cung Diệp cau màicuối cùng cũng nghe thấy, mình đối với NamCung Duệ vẫn có tình thương, bởi vì nhiều năm trước Ngũ hoàng huynh đã giúp đởmình, hình ảnh đó vẫn còn giữ lại trong đầu, nhưng có nhiều chuyện Nam Cung Duệcũng không biết, dù là hắn đi nữa chẳng qua chỉ là một con cờ của hoàng thượng,tỷ như chuyện thái tử hoàng huynh mưu nghịch, rõ ràng chuyện gì hắn cũng khônglàm, liền bị gán tội mưu nghịch còn bị cách chức đi đến Định Châu, nhiều nămnhư vậy, cũng nhận không ít khổ , thế còn người nam nhân kia thì sao, trên danhnghĩa là thương hắn, nhưng trên thực tế chẳng qua vì thích thao túng tất cả, đểcho bản thân có một loại cảm giác về sự ưu việt cao cao tại thượng màthôi.

"Tốt, ta cùng ngươitiến cung, nhưng chỉ này một lần, lần sau không được viện lý do này nữa."

Không để ý tới mình, cũngkhông biết hắn có ý gì, xông qua lôi kéo Nam Cung Diệp: "Đi thôi, đi xemphụ hoàng một chút."