Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Chương 29: May Cho Ngươi Đang Mang Thai




Sau mấy ngày trị liệu tốt, bệnh hoàng thượng dần dần khởi sắc, hoàng hậu nhìn sắc mặt hoàng thượng dần dần hồng hào, rất là vui vẻ, liền lôi kéo Trang Nguyệt nói chuyện phiếm giống như trước kia.

Nhìn thấy tâm tình Trang Nguyệt thật tốt liền cười nói: "Thái tử mấy ngày qua cũng khá hơn nhiều, Nguyệt nhi con đã đi thăm Thái tử chưa?"

"Mẫu hậu, người cũng biết mấy ngày qua nhi thần một mực bận rộn xem bệnh tình của phụ hoàng."

"Thái Tử bị hạ độc đã xác định do Độc Sát gây nên, con đã được giải oan.

Con và Thái Tử cũng chỉ là phu thê mâu thuẫn nhỏ, con thân là Thái Tử Phi cũng nên đi xem Thái Tử một chút.

Trong lòng bổn cung, Nguyệt nhi chính là con dâu ta hài lòng nhất, bổn cung cũng biết Thái Tử khiến con thương tâm, nhưng trước đó Thái Tử cố ý làm hòa, bốn cung nhìn thấy sự chân thành của A Hạo. Nguyệt nhi, con đừng quá nghĩ đến chuyện trước kia hãy hòa thuận với A Hạo, bổn cung vẫn là đang chờ Nguyệt nhi sinh ra một tôn tử mập mập trắng trắng." - Hoàng hậu cười nói.

Trang Nguyệt thu lại ánh mắt vui vẻ, dịu dàng cười một tiếng: "Mẫu hậu muốn có cháu, không phải Dung phi đang mang thai sao, rất nhanh sẽ như ý nguyện của người."

Hoàng hậu oán trách giả vờ tức giận nói: "Đứa nhỏ này, ý bổn cung là muốn cháu do con sinh."

Thái Y vẫn túc trực ở một bên nghe Hoàng hậu và Thái Tử Phi nói liền bước đến thi lễ một cái nói: "Hoàng hậu,

Thái Tử Phi, xin thứ tội cho hạ quan nhiều lời nói một câu. Gần đâu Thái Y Viện một mực muốn giữ thai cho Dung phi mà đang ngày ngày lo khố, bào thai của Dung phi nằm ở vị trí không tốt rất dễ sảy thai, Thái Y điều chỉnh mọi cách cũng không tốt hơn. Thần nghĩ Thái Tử Phi y thuật cao siêu, hẳn sẽ có biện pháp giúp Dung phi."

Trang Nguyệt nghe vậy, đôi môi giương lên nụ cười: "Được. Vậy ngươi liền gọi Dung phi tới để ta nhìn một chút."

"Vâng, hạ thần sẽ phái người đi mời Dung phi nương nương." - Thái Y đáp.

"Các ngươi cứ ở lại chăm sóc Hoàng thượng, bỗn cung sẽ phái người đi gọi Dung phi."

Hoàng hậu biết tâm tư của nữ nhân trong cung, Dung phi và Trang Nguyệt không hợp, nếu nghe Trang Nguyệt muốn nàng đến, chỉ sợ một Thái y nho nhỏ không mời nổi nàng ta, nếu lấy thân phận hoàng hậu đi mời, Dung phi kia tất nhiên không dám từ chối.

Một canh giờ sau, Thẩm Dung khoan thai mà đến, cho dù ai cũng có thể nhận ra sắc mặt thâm trầm của nàng ta.

Vì trừ bỏ Trang Nguyệt nàng ta suýt chút hại chết người yêu của mình, nhưng chuyện là không thành khiến nàng ta cực kỳ không cam tâm.



Hiện tại, Trang Nguyệt chẳng những chết không thành, lắc mình trở thành công thần cứu chữa bệnh cho hoàng thượng, còn được kim bài miền tử, từ đây nàng ta không có cơ hội hại Trang Nguyệt không nói, mà vị trí Thái Tử Phi kia nàng cũng vĩnh viễn không ngồi được, trở thành mẫu nghi thiên hạ cũng trở thành bọt biển.

Trang Nguyệt giống như cây gai trong lòng Thẩm Dung, nàng muốn rút ra, nhưng nó lại đâm càng sâu, đâm càng lúc càng sâu để nàng ta cực kỳ đau khố, ăn ngủ không yên.

Đi đến tẩm điện, chỉ có một mình Trang Nguyệt ngồi ở vị trí chủ vị thưởng trà. Nhìn thấy Thẩm Dung được tỳ nữ đỡ lấy đi tới, nàng che miệng cười: "Dung phi đến rồi."

"Muội muội tham kiến tỷ tỷ, chúc mừng tỷ tỷ được giải oan." - Thẩm Dung có chút cúi thân thi lễ, ngữ điệu ôn nhu, trong mắt lại không kém băng hàn.

"Chúc mừng? Haha... chẳng phải ngươi ước gì ta chết đi. Nơi này chỉ có hai người, người không cần giở thói trà xanh, ta nghe buồn nôn." - Trang Nguyệt nhìn thấy Thẩm Dung ủ dột, tùy ý cười một tiếng, nâng chung trà uống một ngụm.

"Cái gì gọi là thay đổi vị trí bào thai, kì thật ngươi muốn ta đến đây để ngươi chế giễu trả thù." - Thẩm Dung hận ý nhìn Trang Nguyệt.

"Đúng đó, có cơ hội tốt như vậy để trêu đùa ngươi, ta há có thể bỏ qua." - Trang Nguyệt cười lớn.

Thẩm Dung muốn xong tới xé nát vẻ mặt phách lối của Trang Nguyệt, nàng ta hừ lạnh một tiếng quay người muốn đi.

"Vị trí bào thai của ngươi không tốt là sự thật, trước ba mươi tuần thai không chỉnh sẽ hạ tử thai. Bây giờ đã đến tuần thứ hai chín, có thể cứu được hài tử của ngươi, cũng chỉ có ta.

Ngươi hẳn phải may mắn là ta không chết, nếu không... tất cả hy vọng của ngươi trong cái thai kia phải chôn cùng nhau. Tốt, ngươi bước ra khỏi cái cửa này, ta sẽ không quản chuyện của ngươi nữa, tự mình nghĩ cho kỹ."

Thẩm Dung cắn răng, cuối cùng cũng không bước ra khỏi cửa, quay người đi tới trước mặt Trang Nguyệt, trong đôi mắt hiện ra tia bi thương: "Ngươi, có hảo tâm như vậy, sẽ cứu hài tử của ra sao?"

Trang Nguyệt đứng lên, đi đến gần Thấm Dung ghé tai nàng ta thấp giọng: "Thấm Dung, ngươi hết lần này đến lần khác hại ta, ta không giết ngươi chỉ chốn thâm cung nhàm chán không có gì chơi, giữ ngươi lại làm trò tiêu khiển. Còn có, ta không giết trẻ con, ta tôn trong sinh mệnh nhỏ bé, cho nên ngươi nên cảm thấy may mắn rằng mình có thai, nếu không, ta có đầy cách giết ngươi mà thần không biết quỷ không hay."

"Vậy... cầu xin ngươi cứu hài tử của ta." - Thẩm Dung nhắm mắt lại, trong lòng ẩn đầy mãnh liệt oán hận.

Hài tử trong bụng chính là tất cả hy vọng của nàng ta, cho nên nàng phải hướng tới kẻ thù mà cúi đầu. (1

"Ngươi cầu xin ta sao, vậy phải xem thái độ của ngươi đi, đến, trước mặt ta quỳ rạp cúi thật thấp đầu đại lễ." -

Trang Nguyệt nhìn Thẩm Dung cắn răng mà đùa cợt.

Nghe vậy, Thẩm Dung mở đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn Trang Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi: "Trang Nguyệt, ngươi quá mức."



Trang Nguyệt hài lòng bật cười, ngồi lại vào vị trí chủ vị, nhìn Thấm Dung đang cực kỳ tức giận: "Ta cứ thích quá mức như vậy, nếu muốn ngươi và hài tử còn sống, cứ theo lời ta mà làm, không muốn thì có thể đi."

Thẩm Dung thầm nuốt cay đắng vào trong, nhẹ gật đầu: "Được, ta hành lễ với ngươi là được."

Nói xong, nàng ta vuốt bụng lớn chậm rãi quỳ xuống, đầu cúi rạp xuống đất, hướng Trang Nguyệt thi lễ.

Lúc nàng ngẩng đầu lên, liền nghe được thanh âm của Trang Nguyệt đang nghịch móng tay: "Không được ngẩng đầu lên, ta cho phép mới được ngẩng đầu lên." (.

Thấm Dung nghe vậy cắn môi trắng bệch, khuất nhục nước mắt lớn nhỏ rơi trên mặt đất, lần nữa cúi đầu.

Sau một lúc, Trang Nguyệt đắc ý cười: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, đứng lên đi."

Thấm Dung ngẩng đầu lên, nhưng tầm mắt hạ thấp, nàng ta không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra thời khắc này Trang Nguyệt nhất định một mặt đắc ý cười nhạo nàng..

Vì hài tử, nàng sẽ nhịn, nhưng thù này nàng sẽ mãi mãi ghi nhớ trong lòng, một ngày nào đó, nàng sẽ trả lại gấp mười lần cho tiện nhân Trang Nguyệt này.

"Ngươi muốn ta quỳ ta cũng quỳ rồi, hiện tại ngươi phải giữ lời hứa giúp ta thay đổi vị tri bào thai." - Thẩm Dung nói.

"Đương nhiên, về sau ngươi mỗi ngày đều tới nơi này quỳ cho ta, mẫu thân của hài tử tôn kính ta, hài tử của ngươi hẳn sẽ biết điều đi về đúng vi trí."

"Trang Nguyệt, ngươi kinh người quá đáng." - Thẩm Dung tức giận vô cùng, trợn mắt nhìn Trang Nguyệt gầm nhẹ.

"Thân là nữ nhân mang thai, ngươi bớt nóng giận nghĩ cách hại người lại, thường xuyên để cho tâm trạng vui vẻ, giận dữ lớn như vậy dễ động thai. Đi đi, ngày mai lại đến quỳ tỏ lòng kính trọng ta." - Trang Nguyệt phất phất tay, ra hiệu cho nàng ta rời đì.

Thẩm Dung cố nén nước mắt, tức giận quay người.

"Ôi, ngươi mang thai phải đi đứng cho nhẹ nhàng, nhớ lấy về sau chớ quay người vội như vậy, đây chính là dễ dàng làm bị thương hài tử, tới lúc đó đừng có mà chụp tội lên đầu ta."

Thấm Dung đè nén tức giận rời khỏi đại điện.

Trang Nguyệt nhìn theo nhếch môi cười, nụ cười ngày thêm lộng lẫy.