Tân Thiên Thịnh nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của nàng, trong lòng hắn bối rối, hắn kéo nàng ôm vào lòng ngực:
"Không, bản vương muốn một đời một kiếp đều có thể cùng nàng ở bên nhau, nàng đừng nghĩ đến việc rời đi."
Trang Nguyệt mặc cho hắn ôm, không phản kháng, sắc mặt ngày càng âm trầm.
Nhưng Trang Nguyệt hiểu rõ, mặc kệ Tân Thiên Thịnh đối với nàng là loại tâm tư gì, nàng cũng không nên chọc giận hắn, nếu không, không có hắn trợ giúp, nàng không có cách nào rời khỏi thiên lao.
Nàng sẽ chờ khi nàng có được tự do sẽ trở mặt không quen Tân Thiên Thịnh hắn, tạm thời liền trêu chọc chơi đùa hắn.
Ôm Trang Nguyệt thật lâu, Tân Thiên Thịnh cuối cùng cũng buông nàng ra, đầy nhu tình nói: "Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều chuyện này, nàng giỏi dùng độc, ta không dùng tiễn dọa nàng, sao nàng có thể ngoan ngoãn trở về. Đừng giận, chuyện này là ta sai rồi, ta nhận lỗi với nàng."
Vừa nói, Tân Thiên Thịnh vừa chắp tay thi lê.
Trang Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp nói: "Ừm, xem như là ngươi biết điều, vậy ta liền tha thứ cho ngươi."
Tân Thiên Thịnh nâng lên nụ cười m người, nắm lấy tay Trang Nguyệt: "Sau này ta sợ sẽ không thể thường đến thăm nàng, nàng cần gì đều có thể nói với Cấm vệ quân ở cửa. Vụ án của nàng, rất nhanh sẽ thẩm tra xử lý, mặc kệ kết quả ra sao, ta sẽ nghĩ cách đưa nàng ra khỏi hoàng cung, sau đó, nàng cùng Trang thúc sẽ ở biệt viện trong thâm sơn, chờ một thời gian, ta sẽ đưa nàng rời xa hoàng thành, từ đây chúng ta vinh viễn sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Trang Nguyệt nghe kế hoạch tương lai của Tân Thiên Thịnh vạch ra, chỉ cười nhẹ.
Dỗ ngon dỗ ngọt, thề non hẹn biển.
Có ngu mới tin.
Những lời nói này chỉ để cho nàng cực kỳ xem thường, chỉ cảm thấy được sự dối trá...
Một tuần sau, Hoàng thượng đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo hôn mê bất tỉnh, Thái Y trong cung đối với bệnh tình của Hoàng thượng đều không có cách nào. Cuối cùng, quốc sư nhắc nhở hoàng hậu Trang Nguyệt từng cứu chữa cho Trang lão tướng quân, có thể thấy y thuật hơn người, có thể triệu nàng chẩn trị cho Hoàng thượng.
Hoàng hậu lập tức xuống lênh từ trong thiên lao đưa Trang Nguyệt đến tẩm cung
Trang Nguyệt đi đến tẩm điện Hoàng đế, Hoàng hậu ngồi ở trên cao, vênh váo hung hăng nhìn Trang Nguyệt nói:
"Trang Nguyệt, ngươi độc hại Thái Tử án vẫn chưa xong, nếu như ngươi có thể chữa trị bệnh tình cho Hoàng thượng, vậy liền coi như là lập công mà tha tội chết cho ngươi."
"Nhi thần tuân mệnh." - Trang Nguyệt đáp lời.
Trang Nguyệt không thèm nghe Thái y bẩm báo, đi thẳng đến giường của Hoàng thượng, cẩn thận nhìn qua, cầm ngân châm đâm vào tiểu huyệt.
Một canh giờ sau, Hoàng thượng chậm rãi mở mắt, hoàng hậu ở bên cạnh cực kỳ vui mừng.
Trang Nguyệt vuốt mồ hôi trên trán, quỳ ở cạnh giường hoàng thượng: "Phụ hoàng gặp một chứng bệnh cực kỳ kỳ lạ, Nhi thần mặc dù làm cho phụ hoàng tỉnh lại, nhưng đây chỉ làm tạm thời, rất nhanh người sẽ lại rơi vào hôn mê, Nhi thân đối với loại bệnh này cũng không có niềm tin tuyệt đối nhưng cũng không phải là không thể chữa trị.
Nhi thần cần phải tuyệt đối chăm chú vì Hoàng thượng trị liệu, trong lòng không thể có một chút tạp niệm gì. Bây giờ nhi thần bị hãm hại trở thành tội nhân, trong lòng lo lắng không thôi, nhi thần muốn phụ hoàng ban cho một kiêm bài miễn tử, mới có thể an tâm vì phụ hoàng mà chữa bệnh."
Thấm Hùng giận dữ chỉ vào Trang Nguyệt: "Trang Nguyệt ngươi quá lớn gan, ngươi độc hại Thái Tử chứng cứ vô cùng xác thực, giờ này lại áp chế Hoàng thượng, thật đúng là vô pháp vô thiên."
Trang Nguyệt nhìn Thẩm Hùng đang giận dữ nói: "Thẩm thừa tướng, độc hại Thái Tử là án chưa có kết, ta cũng chưa bao giờ nhận tội, án này chính là có người hãm hại ta. Hiện tại ta muốn trị bệnh cho Hoàng thượng, rất khó bảo đảm kẻ hãm hại ta muốn gán tội khác lên người ta. Đã bất an như vậy, ta làm sao có thể toàn tâm toàn ý điều trị bệnh tình cho Hoàng thượng. Nếu hoàng thượng ban cho ta kiêm bài miễn tử, ta sẽ không còn phải lo nghĩ mà chuyên tâm chữa trị, làm sao lại là vô pháp vô thiên, chẳng lẽ Thẩm thừa tướng không muốn ta chữa trị cho
Hoàng thượng?"
"Người... ngươi cưỡng tình đoạt lý." - Thẩm Hùng tức giận đến đỏ bừng cả mặt chỉ vào Trang Nguyệt.
Tân Thiên Thịnh tiến đến bên Hoàng thượng thi lễ nói: "Trước mắt cấp bách chính là cứu chữa cho Hoàng huynh, lời Thái Tử Phi nói không phải không có lý, mời Hoàng Thượng quyết định."
Tân Thiên Thuận quay đầu nhìn Trang Nguyệt hư nhược nói: "Trang Nguyệt, trẫm hỏi ngươi, ngươi có dám lập lời thề với trời đất, ngươi không có độc hại Thái Tử."
Trang Nguyệt giơ tay lên, thần sắc trịnh trọng nói: "Ta, Trang Nguyệt tuyên thệ, nếu là có lòng độc hại Thái Tử, sẽ gặp Thiên Lôi đánh chết vĩnh viễn không được siêu sinh."
Tân Thiên Thuận mỉm cười nói: "Được, Trầm liền ban cho ngươi kim bài miễn tử, kim bài này sẽ miễn cho ngươi ba lần tội chết, nhưng ngươi thiên lý bất dung tình, ắt trời trừng phạt, ngươi tự mình xử sự cho tốt."
"Nhi thần tạ ơn phụ hoàng." - Trang Nguyệt mừng rỡ dập đầu hành lễ.
Có kim bài miễn tử trong tay, nàng muốn rời khỏi hoàng cung là câu chuyện đã chắc chắn.
"Nhi thần sẽ không phụ lòng Hoàng thượng tin tưởng, tân tâm toàn lực chữa trị bệnh tình cho người." - Trang Nguyệt mừng rỡ nói.
"Được, Trẫm tin tưởng ngươi."
Hoàng hậu đi tới trước mặt Trang Nguyệt, kéo nàng đứng lên: "Sau này thì con có thể an tâm rồi."
Thẩm thừa tướng nhìn Trang Nguyệt cầm kim bài miễn tử, trong mắt che đậy sự hung ác và nham hiểm.
Tân Thiên Thịnh thoải mái nở nụ cười, gương mặt rạng rỡ.
Sau đó, Trang Nguyệt lấy từ trong túi của mình bộ kim châm bày trên giường rồng.
Thái Y nhìn thấy Trang Nguyệt bắt đầu thi châm, không đầy một lát, toàn thân Hoàng thượng bị đâm thành một con nhím.
Thái Y trợn mắt, cái này giống như là muốn châm hết 720 huyệt vị trên người không có mục đích gì.
Khi bọn họ đang tràn ngập nghi hoặc, Trang Nguyệt cuối cùng dừng lại thi châm, trong túi lấy ta một cây kim màu vàng nhắm vào vị trí trái tim của Hoàng Thượng đâm xuống.
"A..."
Thái Y quá sợ hãi, đột nhiên xông lên, liền nhìn thấy máu từ cây kim kia chảy ra một màu huyết đen kịch.
Cùng lúc đó, toàn thân Hoàng thượng run rẩy, những chiếc châm không ngừng run lên, Trang Nguyệt dùng tay ấn huyệt ép huyết đen chảy ra càng ngày càng nhiều chứa đầy một bát ngọc.
Máu đen chảy ra ngày càng đổi màu, cho đến khi biến thành màu đỏ tươi.
Trang Nguyệt cuối cùng cũng dừng tay, thở ra một hơi dài, rút kim châm ra, nhìn về phía bọn Thái Y: "Lập tức mang đến cao dược cầm máu cho Hoàng thượng."
"Vâng... vâng..." - Thái Y lập tức hành động, cấn thận cầm máu cho Hoàng thượng.
"Xin hỏi Thái Tử Phi, Hoàng Thượng đến cùng là nhiễm bệnh gì?" - Một thái y nghi ngờ hỏi.
"Hoàng Thượng không phải là nhiễm bệnh, mà là trúng độc." - Trang Nguyệt đáp.
"Trúng độc, làm sao lại là trúng độc, Hoàng thưởng sử dụng đều có người thử trước, những người đó đều không có triệu chứng lạ thường, mà chúng ta xem ra bệnh của Hoàng thượng là nội tạng suy kiệt."
"Thế gian có rất nhiều loại độc, những loại có thể thấy bằng mắt thường chỉ là những loại hạ đẳng, còn có rất nhiều loại các ngươi đều nhìn không ra." - Trang Nguyệt nói.
"Vậy Hoàng thượng là trúng loại độc nào?"
"Hoàng thượng trúng gọi là Hương Tụ Tuyệt, loại độc này không phải hạ trân thân, cho nên các ngươi là không tra được. Nó được hạ khi Hoàng Thương ở chung với nữ nhân, cùng nữ nhân thân mật, lúc đó độc tố từ nữ nhân kia sẽ truyền qua cho Hoàng thượng. Khi độc vào thân, sẽ nhanh chóng tấn công nội tạng suy kiệt và dẫn đến tử vong. Thăm dò ghi chép xem lần cuối Hoàng thượng lật thẻ của phi tần nào, có thể kiểm tra độc trên người nàng ta là rõ." - Trang Nguyệt nói.
"Thì ra là thế."
"Trong cung là có người dám hạ độc Hoàng thượng với thủ đoạn đó, thật sự là âm độc."
"Chẳng lẽ là Độc Sát, là Đôc Sát đã Iẻn vào hoàng thành..."
Thái y ầm ĩ nghị luận, nhanh chóng đã làm thành tấu chương Độc Sát đã tới hoàng thành. Để cho Thẩm tế tướng và Thịnh Thân Vương đang giúp Hoàng thượng lo việc triều chính xử lý.
Trang Nguyệt hiếu kỳ Độc Sát này đột nhiên xuất hiện, đem tội danh độc hại Thái Tử của nàng được công bố là do Độc Sát gây nên.
Nàng cảm thấy, Độc Sát này chính là đang muốn giúp nàng.
Theo lý thuyết Kim tằm của nàng chơi Độc Sát một vố, đáng lý ra bọn chúng phải hận nàng, làm sao lại giúp nàng.
Thái tử Tân Thiên Hạo bị hạ độc, nàng sao không biết chuyện đó không phải là do Độc Sát.
Chuyện treo tội lên đầu nàng, nàng quyết không cho qua.