Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm

Chương 20: “Ta yêu nàng, ta sẽ không để nàng tổn thương.”




“Đã chuẩn bị mọi thứ xong chưa?” - Trang Nguyệt lười biếng hỏi.

“Xong rồi, mọi thứ đều như lời ngươi dặn.” - Tân Thiên Thịnh gật đầu.

Trang Nguyệt ngồi dậy đưa tay cởi áo cho Trang lão tướng quân, Tân Thiên Thịnh liền kéo tay nàng lại: “Ta cởi áo cho lão tướng quân, ngươi ra ngoài xem còn thiếu gì nữa không?”

“Sao ta lại không thể cởi áo cho phụ thân ta?” - Trang Nguyệt khó hiểu nhìn Tân Thiên Thịnh.

“Tuy là phụ thân ngươi nhưng nam nữ khác biệt.” - Tân Thiên Thịnh lạnh lùng liếc Trang Nguyệt.

“Ta là đại phu.”

“Đã bảo ngươi đi ra liền đi ra, đừng nhiều lời.” - Tân Thiên Thịnh trừng mắt nhìn Trang Nguyệt giọng lạnh đi mấy phần.

Trang Nguyệt đứng lên chế nhạo Tân Thiên Thịnh: “Tân Thiên Thịnh, ngươi có bệnh, bệnh nan y. Ngươi có biết bệnh gì không?”

“Bệnh gì?” - Tân Thiên Thịnh nhíu mày.

“Chính là bệnh tự cho mình là đúng không có thuốc chữa.” - Trang Nguyệt đi ra cửa không thèm quay đầu lại.

Tân Thiên Thịnh bật cười, nhìn lão tướng quân đàn mê man nói: “Lão tướng quân, ngài nhìn xem nữ nhi của ngài, miệng lưỡi vừa hung vừa độc, còn rất lớn gan, vô pháp vô thiên, ta muốn cùng ngài nói những chuyện nàng đã làm, ngài nhất định bị hù dọa, ngài mau khỏe lại, quản giáo nàng đi…”

Trang Nguyệt cho người nấu nước nóng liên tục, cho thảo dược vào chậu lớn, sau đó để Trang Ngao ngâm vào trong nước, bên ngoài nấu một nồi nước nóng, nước trong chậu nguội đi một chút, phải châm nước nóng vào để giữ độ nóng.

Tân Thiên Thịnh không thể ở lâu, vì 12 vệ quân phải ra biên cương, vị trí Cấm vệ quân bị khuyết phải trở về bố trí, sau khi xử lý xong thì đã rất muộn.

Hắn vốn định về Vương phủ, nhưng ánh mắt lại hướng về hoàng cung, liền quay đầu đi về phía Hoàng cung.

Lợi dụng ánh sáng của ánh trăng Tân Thiên Thịnh tiến vào Dực Cảnh cung, tìm được gian phòng Trang Ngạo đang nằm.

Hắn lặng lẽ đi vào, nhìn thấy Trang Nguyệt đang ngồi xổm bên cạnh giường trông coi Trang Ngạo liền cười nói: “Ta biết ngươi sẽ ở đây.”

“Muộn như vậy sao ngươi lại tới?” - Trang Nguyệt quay người lại hỏi.

“Ta muốn cùng ngươi nhìn xem lão tướng quân.” - Tân Thiên Thịnh nói.

Trang Nguyệt bật cười: “Ta phát hiện vương gia lạnh lùng càng ngày càng biết nói chuyện.”

Tân Thiên Thịnh cười nhẹ, nhìn thấy sự mệt mỏi trên mặt Trang Nguyệt liền hỏi: “Ngươi luôn trong coi lão tướng quân sao? Không phải còn có ngự y sao? Nếu ngươi đổ bệnh, lão tướng quân sẽ đau lòng.”

“Còn ngươi, có đau lòng không?” - Trang Nguyệt nháy mắt hỏi Tân Thiên Thịnh.

Tân Thiên Thịnh chỉ cười nhẹ, đưa tay kéo nàng: “Đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ trong coi.”

Trang Nguyệt lắc đầu ngáp một cái: “Không được, đây là thời điểm mấu chốt, ta không yên lòng để người khác nhìn phụ thân, vạn nhất xảy ra tình huống gì, ta còn trở tay kịp.”

Tân Thiên Thịnh không nói một lời, cưỡng ép ôm nàng đặt lên giường, đôi mắt nhìn nàng ôn nhu nói: “Nghe lời, đi ngủ đi, ta sẽ ở đây trông coi lão tướng quân, có việc gì thì sẽ gọi ngươi.”

Hắn đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên gương mặt thanh tú của nàng, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

Trang Nguyệt chu miệng gật đầu, mang theo nụ cười ngọt ngào nhắm mắt lại.

Tân Thiên Thịnh nhìn chằm chằm vào môi nàng, rất muốn hôn nàng.



Hắn tự cảnh báo mình, hiện tại không được, bây giờ không đúng lúc, đợi khi nào nàng thoát khỏi phong vị Thái Tử Pho, hắn sẽ cưng chiều nàng lên tận trời.

Hắn đứng lên đi về phía cửa sổ, cơn gió thu lạnh lẽo khiến tâm tình hắn lạnh đi, khẽ thở dài một hơi…

Chỉ ngắn ngủi mấy tháng gặp lại, nàng đã trú ngụ thật sâu trong tim hắn, hắn chỉ chờ một cơ hội, nhưng hắn cảm thấy có vẻ như không chờ nổi.

Trang Nguyệt mở to mắt, nhìn nam nhân đang đứng ở cửa sổ dưới ánh trăng, lại nhìn Trang Ngạo đang nằm trên giường.

Cả hai đều cho nàng cảm giác an tâm và vui vẻ, đặc biệt là Tân Thiên Thịnh, nhìn hắn đứng dưới ánh trăng cô độc, nàng rất muốn chạy đến đứng bên cạnh hắn.

Cứ như vậy ngắm nhìn nam nhân đứng dưới ánh trăng đẹp như một tác phẩm nghệ thuật đắt giá, từ từ thân ảnh trở nên mơ hồ, nàng chậm rãi nhắm mắt lại rơi vào mộng đẹp.

……..

Liên tục ba ngày, Trang Nguyệt không rời Trang Ngạo.

Đến ngày thứ tư, Trang Nguyệt dùng thảo dược đâm nát thoa khắp người Trang Ngạo.

Tân Thiên Thịnh nhìn Trang Ngạo nói: “Ta cảm thấy giống như ướp món thịt nướng.”

Trang Nguyệt cười hắc hắc: “Nghe ngươi nhắc tới, ta lại thèm món thịt nướng, chờ phụ thân tỉnh, chúng ta lên núi đi săn, sau đó cùng nướng thịt ăn được không?”

Tân Thiên Thịnh cười nhạo: “Ngươi dùng độc săn, có thể ăn sao?”

“Ai nói ta dùng độc, ta đã tập luyện nỏ nhỏ ngươi đưa cho ta, hiện tại không phải là bách phát bách trúng, nhưng mà… mười phần liền trứng bảy tám phần.” - Trang Nguyệt cười nói.

“Được, ta rất chờ đợi con mồi của Thái Tử Phi.” - Tân Thiên Thịnh cười.

Tân Thiên Hạo vừa đi tới cửa của Dực Cảnh Cung liền nghe được tiếng cười vui vẻ của Trang Nguyệt, hắn rất hiếu kỳ, nhạc phụ Long lão tướng quân bệnh nặng, vậy vì sao nàng lại cười vui vẻ đến như vậy.

Từ lần bị khiêng ra khỏi Dực Cảnh Cung, hắn không đến nữa. Không phải là không muốn tới, mà là không biết phải đối mặt với nàng thế nào. Nghĩ bản thân đã từng lạnh nhạt vô tình khiến nàng hận hắn, không yêu hắn nữa, chính là hắn gieo gió gặp bão.

Nhưng mà hắn lại đem nàng đặt trong lòng, lại thẹn với nàng, còn có tính tình hắn vốn cao ngạo, không chịu nổi cảnh mất mặt bị nàng đuổi đi, mà hắn, lại không đành lòng trách phạt nàng.

Long lão tướng quân đến, cuối cùng hắn cũng có lý do để đến Dực Cảnh Cung tìm nàng.

Khi hắn nhìn thấy nàng cùng Tân Thiên Thịnh ngồi trong đình viện, cười cười nói nói, nữ nhân kia có cái má lún đồng tiền vô cùng xinh đẹp, mà nụ cười này vốn thuộc về hắn, hiện tại lại đối với nam nhân khác cười.

Lại nhìn trong mắt Tân Thiên Thịnh đầy sự cưng chiều, để hắn cảm thấy vô cùng chói mắt, lửa giận tự nhiên sinh ra, hắn bước tới mấy bước, lạnh lùng nhìn Tân Thiên Thịnh nói: “Thập Cửu thúc nhàn rỗi như vậy, nhàn rỗi đến mức đến cung của Thái Tử Phi nói đùa.”

Trang Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tân Thiên Hạo đang nổi giận đùng đùng, khinh bỉ cười một tiếng: “Ôi, Thái tử điện hạ, ngươi không ở cùng Dung phi thật tốt chăm sóc nàng ta mang thai, tìm ta làm gì?”

“Thế nào, ta làm phiền các ngươi vui vẻ có đúng không, Trang Nguyệt, tiện nhân, đừng quên ngươi là Thái Tử Phi của bổn Thái tử, ngươi không biết kiểm điểm bản thân cùng nam nhân khác cười cười nói nói, đối với phu quân mình giọng nói lạnh nhạt, ngươi chính là dâm phụ không giữ phụ đạo.” - Tân Thiên Hạo phẫn nộ trừng mắt Trang Nguyệt.

“Thái tử, xin chú ý lời nói của ngươi, càng không nên dùng những từ không tốt mắng chửi thê tử của minh, ngươi hãy tự xem xét lại bản thân mình.” - Tân Thiên Thịnh dùng đôi mắt lạnh như băng đâm thẳng vào Tân Thiên Hạo.

Tân Thiên Hạo cũng không hề sợ hãi, kéo Trang Nguyệt vào trong lòng ngực giữ chặt, đôi mắt hướng về Tân Thiên Thịnh: “Thập Cửu thúc, người hẳn là tự xem xét lại người đi, Trang Nguyệt là thê tử của ta, ta đối với nàng ta thế nào cũng là chuyện của phu thê chúng ta, không nhọc đến Thập Cửu thúc quan tâm.”

Hắn nói, cúi đầu muốn hôn Trang Nguyệt..

“CỘP.”

Cái đầu cứng quất vào gương mặt Tân Thiên Hạo. Hắn kinh hãi nhìn về Trang Nguyệt đang cười lạnh, xoa lên chổ đau: “Ngươi dám đánh ta…”



“CHÁT.”

Lại thêm một cái tát.

Trang Nguyệt đẩy mạnh Tân Thiên Hạo thoát ra, hài lòng cười nhìn hắn: “Ta đánh ngươi, ngươi làm gì ta?”

“Người… ngươi tiện nhân này, ta giết chết ngươi.” - Tân Thiên Hạo nổi giận, đưa tay đánh về Trang Nguyệt.

Tân Thiên Thịnh một phát bắt được tay Tân Thiên Hạo, đôi mắt sắc lạnh thấu xương nhìn hắn: “Thái tử, có chuyện gì thì nói chuyện thôi.”

Tân Thiên Hạo muốn rút tay về, chỉ cảm thấy tay mình như bị Tân Thiên Thịnh muốn bóp nát, hắn gào lên: “Các người… gian phu dâm phụ…”

“Thái tử, nữ nhân nặng nhất danh tiết, ngươi cứ như vậy chửi mắng Thái Tử Phi, chính ngươi được cái gì tốt?” - Tân Thiên Thịnh hất tay Tân Thiên Hạo ra.

Tân Thiên Hạo ôm lấy cổ tay của mình, hận ý nhìn Tân Thiên Thịnh.

Nhưng Tân Thiên Thịnh nói không sai, cứ như vậy huyên náo sẽ ảnh hưởng đến danh tiết của Trang Nguyệt, từ đó Trang Nguyệt sẽ càng hận hắn, hắn sẽ không còn khả năng nào vãn hồi tình cảm của nàng.

Lúc này, một thái giám từ bên ngoài vội vàng chạy vào quỳ trước mặt Tân Thiên Hạo: “Thái tử, Thái tử, Dung phi nương nương bụng không thoải mái, ngài nhanh đến xem một chút.”

Tân Thiên Hạo vui mừng trong lòng, Dung nhi thật sự là cứu tinh của hắn.

Hắn trừng mắt nhìn Tân Thiên Thịnh: “Tân Thiên Thịnh, người khác sợ ngươi, bổn Thái Tử không có sợ ngươi, ngươi làm tốt bổn phận của mình, cách xa Trang Nguyệt một chút cho ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi phải trả giá.”

Hắn nhìn về phía Trang Nguyệt lại nói: “Nghĩ không muốn làm Thái Tử Phi, nghĩ muốn xuất cung, đời này ngươi cũng đừng nghĩ, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cho ta, nếu không ta nhốt ngươi cả đời vào lãnh cung, nhận mọi ức hiếp thiếu thốn.”

Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Tân Thiên Thịnh nhìn Tân Thiên Hạo giận dữ rời đi, cười nói: “Trước mặt mọi người đánh Thái Tử, thiên hạ này còn có cái gì ngươi không dám làm sao?”

Trang Nguyệt bật cười: “Đúng ha, thật đúng là không có.”

Tân Thiên Thịnh nhẹ giọng cười nhìn ra cửa cung nói: “Tiểu tử này, trong lòng có ngươi.”

“Vậy thì sao, mọi thứ… đều muộn rồi.” - Trang Nguyệt nhún vai.

Nàng không phải Trang Nguyệt thật, tất nhiên đối với Tân Thiên Hạo hồi tâm chuyển ý không có cảm giác gì, nàng còn xem thường ánh mắt nhìn nam nhân của Trang Nguyệt. Cái tên cặn bã nam Tân Thiên Hạo, vậy mà Trang Nguyệt lại khăng khăng một mực trao tình cảm, đúng là khó lý giải.

“Có người từng nói, yêu một người sẽ hèn mọn đến hạ mình như cát bụi, sau đó mới nở hoa. Đây là loại tình cảm gì, ta không thể nào hiểu được.” - Trang Nguyệt khó hiểu nói.

“Nếu yêu mà phải hèn mọn thì chỉ là nàng yêu một nam nhân không yêu nàng, nếu như nam nhân kia yêu nàng, tuyệt nhiên sẽ không để cho nữ nhân của mình phải chịu tổn thương.” - Tân Thiên Thịnh đáp.

Trang Nguyệt nháy mắt cười với Tân Thiên Thịnh: “Thịnh thân vương, ngươi cũng sẽ không để nữ nhân của mình tổn thương sao?”

“Ta yêu nàng, ta sẽ không để nàng tổn thương.” - Đôi mắt Tân Thiên Thịnh hiện lên vẻ chân thành tha thiết nhìn Trang Nguyệt.

Trang Nguyệt đột nhiên ôm bụng cười: “Ta lại nghĩ tới một câu khác?”

“Câu gì?”

“Lời nói của nam nhân có thể tin được, heo mẹ biết trèo cây.”

“Ai lại nói những lời sai trái như vậy?” - Tân Thiên Thịnh cười khổ.