Nàng nhảy khỏi giường như một cành cây biết đi, những cành cây lắc lư và run rẩy theo từng cử động của nàng.
Nàng lấy chiếc kéo từ trong giỏ thêu, lo lắng cắt những cành cây lá trên người, trong lúc đang cắt, không chú ý đến những bông hoa trên lưng đang từ từ nở rộ.
“Ái phi… nhanh mở cửa, trẫm tới thăm nàng.”
Tân Thiên Thuận đẩy hé cửa phòng ra, lập tức cứng đờ toàn thân, cảnh tượng quá mức quen thuộc từng khắc sâu, hắn lùi bước về sau, hắn sợ hãi khi một màn như ác mộng kia tái diễn.
“Phụ hoàng, người không sao chứ… Cái này, Ý Quý Phi làm sao vậy, gọi cửa lâu như vậy cũng không mở, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, nhanh, hộ vệ đâu, nhanh, mở cửa ra cho ta.” - Trang Nguyệt đỡ lấy toàn thân run rẩy của Tân Thiên Thuận, ra lệnh cho hộ vệ.
Hoàng hậu hoảng sợ nhìn qua cánh cửa, trong đầu cũng nhớ lại cảnh tượng mấy năm trước, trận hỏa hoạn đã thiêu chết Hoa Phi.
Hoàng hậu thân thể mềm nhũn ngồi sập xuống đất, cung nữ hoảng sợ đỡ lấy.
Hộ vệ tiến lên, đá một cái, cánh cửa bay ra làm hai.
“A…a…a…”
Từng tiếng hét sợ hãi vang lên không dứt bên trong cung điện lộng lẫy, chúng phi tần cực kỳ sợ hãi nhìn cảnh tượng bên trong, Ý Quý Phi cầm một cái kéo cắt những cành lá trên thân thể, phía sau lưng là những đóa hoa xinh đẹp nở rộ, tản ra một hương thơm say đắm lòng người tràn ngập toàn bộ cung điện.
“Không, không, ta không phải, ta không phải là hoa yêu, ta không phải…”
Ý Quý Phi tuyệt vọng gào thét, sau đó nhào ra về phía Hoàng thượng: “Hoàng thượng, thần thiếp không phải là hoa yêu, người hãy tin thiếp, thần thiếp thật sự không phải là hoa yêu, thần thiếp bị hãm hại…”
Tân Thiên Thuận kinh hãi nhìn thấy cây trâm ngọc trên tóc Ý Quý Phi, gầm lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
“Người đâu, mau kéo người ra, nhốt vào trong phòng.” - Trang Nguyệt đá bay Ý Quý Phi đang điên cuồng, miệng gọi hộ vệ.
Hộ vệ nhanh chóng kéo Ý Quý Phi vào bên trong gian phòng mặc cho nàng ta kêu gào giãy giụa.
Trang Nguyệt dùng ngón cái ấn vào nhân trung của Tân Thiên Thuận, mấy giây, Tân Thiên Thuận từ từ mở mắt, vẻ mặt đau khổ hét lên: “Hoa nhi, Hoa nhi…”
Cái thái y đến nơi đều kinh ngạc khi nhìn thấy bên trong Phượng Ngọc Cung các phi tần ngất xỉu, nhanh chóng thi châm cứu người.
“Hoàng thượng bị kinh hãi quá mức, trước tiên đưa về điện nghỉ ngơi, sau đó mang canh dưỡng thần cho người.” - Trang Nguyệt nói với mấy vị thái y.
Thái giám liền đỡ lấy Tân Thiên Thuận rời đi.
Trang Nguyệt vội chạy về phía Hoàng hậu: “Mẫu hậu, người không sao chứ?”
“Hoa phi, Hoa phi, nàng…nàng ta trở về báo thù.” - Hoàng hậu thân thể run rẩy, nắm chặt tay Trang Nguyệt nhắc đi nhắc lại, toàn thân đơ cứng, trong miệng sùi cả bọt.
“Mẫu hậu, mẫu hậu…”
Trang Nguyệt kéo tay một tên thái giám nhét vào trong miệng Hoàng hậu để tránh bị cắn lưỡi, tên thái giám nhăn mặt khóc thầm không dám rút về.
Trang Nguyệt thi châm cho Hoàng hậu, một lát sau, Hoàng hậu cuối cùng cũng ổn định hơi thở, nhìn Trang Nguyệt yếu ớt nói: “Triệu quốc sư, mau triệu Quốc sư tới, thiêu chết yêu nghiệt này, nhanh lên…”
“Vâng, con sẽ nhanh chóng triệu Quốc sư đến, người đừng nói chuyện, con gọi người đưa người hồi cung nghỉ ngơi.”
Người hầu vội đưa Hoàng hậu hồi cung.
Tân Thiên Thịnh vội vàng chạy đến, theo sau hắn là Hàn Quân và 12 vệ quân.
Trang Nguyệt cười nhạt một tiếng, nhìn Tân Thiên Thịnh nói: “Thịnh thân vương, tin tức thật nhanh.”
Tân Thiên Thịnh thở dài một tiếng, nhìn một đám phi tần nằm trên mặt đất lắc đầu: “Chơi quá mức.”
“Không có, chỉ tàm tạm thôi. Đáng tiếc ngươi không thấy vở kịch vừa rồi.” - Sắc mặt Trang Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt lóe lên sự hưng phấn.
“Ngươi còn dám nói, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều bị ngươi dọa đến chút nữa hồn bay lên trời.” - Tân Thiên Thịnh lạnh lùng nói.
“Yên tâm, ta sẽ trị liệu cho họ thật tốt.” - Trang Nguyệt tủm tỉm cười.
Tân Thiên Thịnh ra lệnh cho 12 vệ quân: “Các ngươi lưu lại nghe theo lời sai bảo của Thái Tử Phi, bản vương phải đến xem Hoàng thượng.”
Trang Nguyệt nhìn thấy Tân Thiên Thịnh rời đi, quay về phía 12 vệ quân hỏi: “Các người hôm nay thế mà có mặt đầu đủ.”
“Bởi vì mọi người đều muốn xem vở kịch của Trang Nguyệt tiểu thư.” - Bạch Lang sắc mặt nghiêm nghị, nhưng lại khó nén ý cười trên miệng.
“Ồ, các người vừa rồi đều nhìn thấy?”
Bạch Lang dùng sức gật đầu: “Nhìn thấy, thấy rất rõ ràng…thật là rất đặc sắc.”
Hắc Lang giơ ngón cái lên: “Trang Nguyệt tiểu thư, người thật ngưu.”
“Ha ha, vừa rồi các người không nghe chủ tử các người nói ta sao, chơi quá mức.”
“Vương gia chỉ là nói đùa người thôi, vừa rồi ngài ấy nói…”
“Nói cái gì?”
“Nói… nói Ý Quý Phi này gặp phải người chính là khổ mười tám đời.” - Bạch Lang cười nói.
Trang Nguyệt: “...”
Tên Tân Thiên Thịnh đáng chết, nói nàng như sao chổi.
Quốc sư đến, Trang Nguyệt nhắn lại mệnh lệnh của Hoàng hậu, quốc sư liền phân phó người hầu, chuẩn bị bảo vệ bên ngoài bằng những tấm ván ẩm ướt, đem Phượng Ngọc Cung bao bọc, sau đó phóng hỏa.
Ngọn lửa gào thét, bên trong truyền ra tiếng gào thét vô cùng thê thảm và chói tai, Ý Quý Phi bị lửa đốt cháy thảm thiết.
Rất nhanh, lửa cháy tàn, cung điện hoa lệ hóa thành một mảnh tro tàn.
Trang Nguyệt nhìn chiếc trâm ngọc trong tay: “Hoa phi, nhìn thấy sao, kẻ thù hại ngươi cũng đã chết theo cách của chúng hại ngươi, ngươi hẳn là nhắm mắt.”
Sau đó nàng quay người đi về phía Tân Thiên Thịnh: “Ngươi cho người đem nơi này và cung điện của Hoa phi tu bổ thành vườn hoa, để cho mọi người dần quên đi sợ hãi trong lòng. Còn có đem cái trâm ngọc này cho Hoàng huynh của ngươi, hắn ta nên nhìn vật nhớ người vì sự vô tình của mình.”
Tân Thiên Thịnh tiếp nhận trâm cài tóc, sắc mặt trầm xuống nhìn Trang Nguyệt nói: “Lần trước đối mặt với cái chết của bọn sát thủ, ngươi liền cực kỳ bình tĩnh lạnh nhạt. Còn có lần này đối diện với cái chết của Ý Quý Phi, cho dù thù hận ra sao, đối diện với cái chết cũng không thể hờ hững như vậy, Trang Nguyệt, ngươi giống như từng ở chiến trường trải qua vô số lần giết chốc, quen nhìn sinh tử.”
Trang Nguyệt chỉ bật cười: “Không phải ta đã từng nói, ta chính là ác ma đến từ địa ngục, xem nhân mạng như cỏ rác… làm sao biết sợ hãi.”
“Dù là ác ma cũng không sao, chỉ cần có thể bảo vệ mình là được.” - Tân Thiên Thịnh mỉm cười đáp.
Dù nàng là ác ma, hắn cũng muốn nàng, mãi mãi chỉ muốn nàng.
……
Một ngày, Hoàng đế Tân Thiên Thuận đang cùng Tân Thiên Thịnh đang bàn chuyện triều chính.
“Biên cương cấp báo.” - Một nội quan chạy vào quỳ xuống giơ lên một phần tấu chương.
Tân Thiên Thuận nhíu mày, tiếp nhận tấu chương, mở ra, đôi mắt trừng lớn, nhìn về phía Tân Thiên Thịnh: “Trang lão tướng quân cùng quân địch giao chiến bị trọng thương, nói là bị trúng độc không có thuốc nào chữa được.”
“Hoàng huynh đừng vội, Thái Tử Phi y thuật tinh thông, hẳn là có thể cứu chữa được cho Trang lão tướng quân. Nhưng biên cương không có điều kiện tốt chữa trị, xin Hoàng huynh hạ thánh chỉ đem Trang lão tướng quân hồi kinh thành càng tốt hơn.
Chiến sự biên cương, thần đệ lập tức phái Hàn Quân và 12 hộ vệ, bọn hắn trước kia từng cùng thần đệ dưới trướng Trang lão tướng quân, cùng quân tướng lĩnh đều rất tinh tường, bọn hắn có thể đảm đương được chiến sự biên cường.”
“Được, được, liền theo ý của Thập Cửu Đệ, trẫm liền hạ thánh chỉ.” - Tân Thiên Thuận lập tức viết chiếu chỉ, lệnh truyền quân ra roi thúc ngựa nhanh đến biên quan.
Mười ngày sau, Trang lão tướng quân được đưa về Kinh thành, Tân Thiên Thịnh lập tức đưa Trang lão tướng quân đến Dực Cảnh Cung của Thái Tử Phi.
Trang Nguyệt được cung nữ vội vàng chạy vào báo tin Trang lão tướng quân vừa được Thịnh thân vương đưa đến đại điện.
Trong đầu Trang Nguyệt tìm kiếm tin tức liên quan đến vị Trang lão tướng quân này, nguyên chủ có tình cảm cực kỳ thâm hậu, trong lòng của nàng phụ thân giống như một tòa núi cao sừng sững không thể ngã xuống.
Nhưng cô là cô nhi, cải cảm giác tình thân cha con này cô không thể cảm thụ được.
Vừa nghĩ nàng vừa từ phòng ngủ chạy ra ngoài.
Tân Thiên Thịnh nhìn thấy Trang Nguyệt từ bên trong chạy ra, khóe môi hơi nhếch lên nụ cười. Nhìn thấy đôi chân trần của nàng, hắn nhíu mày nhìn Trương mama nói: “Đi mang giày của Thái Tử Phi ra.”
Trang Nguyệt đi tới, không quan tâm đến quân y hành lễ, đi tới gần dùng đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tìm tòi nghiên cứu nhìn xem Trang Ngạo đang mê man.
Nàng đưa tay khẽ vuốt gương mặt Trang Ngạo, trong lòng có chút vui sướng, hóa ra đây chính là phụ thân.
Tân Thiên Thịnh nhìn sự khác thường của Trang Nguyệt, nàng nhìn thấy Trang Ngạo bệnh nặng không có rơi lệ, không có thương tâm khổ sở, dường như chỉ có một sự hiếu kỳ.
Chân mày hắn càng cau lại, nhìn về phía quân y nói: “Ngươi mang tinh hình Trang lão tướng quân nói với Thái Tử Phi.”
“Vâng.” - Quân y thi lễ cùng Thái Tử Phi nói: “Tướng quân trên chiến trường trúng một tiễn, vết thương không nặng nhưng trong tiễn kia có chất cực độc. Chúng ta đã cho Tướng quân giải độc nhưng chỉ có thể cầm cự tránh độc dược khuếch tán trong cơ thể, nhưng không có cách nào giải trừ độc tính, cũng không biết là Tướng quân trúng loại độc nào.”
“Lang băm!” - Trang Nguyệt lạnh lùng nói.
Trang Nguyệt nhanh chóng kéo tay Trang Ngạo. Bàn tay to lớn, ấm áp, an tâm… Khóe môi Trang Nguyệt cong lên khóe môi một nụ cười.
Tân Thiên Thịnh nhìn Trang Nguyệt liền nhắc nhở: “Thái Tử Phi, đã biết lão tướng quân trúng loại độc gì, có cách giải độc không?”
“Đây là loại độc gọi là Danh Nguyệt. Có thể hiểu là nếu trúng loại độc này sẽ chết là ngày rằm. Phụ thân đã trúng độc hơn hai mươi ngày, nói cách khác, vào sáu ngày nữa, chất độc sẽ phát tác đến khi nội tạng bể nát.
Những gì các người nói về cầm cự sự khuếch tán của chất độc cho phụ thân hoàn toàn vô nghĩa. Y thuật của các người thật sự là nát, không biết phụ thân ta trúng loại độc nào, lại dám dùng Lang độc đại kích mà giải độc cho phụ thân ta. Mà Danh Nguyệt lại hợp với Lang độc đại kích nên càng tăng thêm độc tính Danh Nguyệt. Bình thường sáu ngày sau mới phát độc, hiện tại đã bắt đầu phát độc, các ngươi nếu như đưa về chậm một ngày…hẳn là phụ thân ta… sẽ chết.” - Trang Nguyệt đưa mắt nhìn về phía quân y, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ.
“Thái Tử Phi tha mạng, Thái Tử Phi tha mạng, hạ quan thật sự không có ý độc hại tướng quân, là do hạ quan…hạ quan y thuật kém cỏi…”
Đám quân y vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, còn chưa nói cho Tướng quân dùng loại thuốc gì, Thái Tử Phi nhìn qua đã biết, bọn họ kinh ngạc đến dọa người.
“Ngươi là quân y, dám tùy tiện thấy cơ thể bệnh nhân thử thuốc, chính là xem mạng người như cỏ rác, chỉ như vậy chính là không thể tha thứ cho ngươi. Thịnh thân vương, bổn cung không muốn nhìn thấy hắn nữa.” - Trang Nguyệt lạnh lùng nói.
Quân y cầu xin tha mạng, Tân Thiên Thịnh không nói hai lời cho người giải hắn vào thiên lao chờ xét xử.
Trang Nguyệt viết ra đơn thuốc, những vật dụng cần chuẩn bị để thanh trừ độc đưa cho Tân Thiên Thịnh đi chuẩn bị.
Nàng ngồi nhìn chằm chằm Trang Ngạo, đôi bàn tay to lớn ấm áp đặt vào bờ má mình, cảm nhận sự ấm áp từ tình cảm cha con.
Kiếp trước, nàng là cô nhi, bị đưa đến mật thất và nghiên cứu độc dược, cũng chưa từng nghĩ đến cha mẹ là ai, thứ gọi là tình cảm gia đình là gì? Nhưng bây giờ, nàng lại cảm thấy ưa thích sự ấm áp này, cũng rất khát vọng người cha này tỉnh lại, cưng chiều cười nói với nàng: “Nữ nhi bảo bối của ta.”
Tân Thiên Thịnh chuẩn bị xong mọi thứ quay lại, liền nhìn thấy bên cạnh lão tướng quân có một con mèo dính người nhu thuận đáng yêu.
Hắn bước đến, ôn nhu nhìn nàng, cầm lấy giày đặt bên giường mang lên cho nàng.
“Về sau không cho phép đi chân trần, sẽ nhiễm lạnh.”