Độc Vũ Việt Tinh

Chương 35: Chụt ...




Sau khi căn dặn Thiết Hùng , hai người Phàm Vũ , Ánh Tuyết cũng bắt đầu lên đường , Phàm Vũ cũng là lần đầu ra ngoài nên muốn đi bộ ngắm quan cảnh cho mở mang tầm mắt . Thoáng cái đã hai ngày trôi qua .

Đến sáng sớm ngày thứ ba Phàm Vũ được Ánh Tuyết đưa đến chân núi Ngọc Linh , nơi này không chỉ là một ngọn núi đơn thuần mà là sự kết hợp bởi những khối núi lớn liên kết lại với nhau tạo thành một dãy núi hùng vĩ bao la .

Đứng dưới chân núi nhìn những đồi núi trùng điệp lên đến bầu trời trắng xanh , Phàm Vũ miệt mài mê mẫn , bộ mặt ngơ ngác ngờ nghệch về sự hùng vĩ trước mắt , đảo quanh một vòng Phàm Vũ liền thể hiện khả năng cân đo đong đếm của mình với Ánh Tuyết .

Bộ mặt hắn tự tin phỏng đoán :

" Nhìn qua thì...."

" Để xem coi..."

" Ngọn núi này cao chừng hai nghìn sáu trăm mét..."

" Theo như mật độ cây cối , hướng gió và độ ẩm ta đoán rằng chúng ta đang ở về phía Bắc Tây Nguyên có phải không ? "

Tưởng rằng những suy đoán đầy thông minh của mình sẽ làm cho Ánh Tuyết phải tấm tắc khen ngợi hắn không ngớt , nào ngờ ...

Ánh Tuyết : ???

" Không phải ở chỗ kia có thông tin rồi sao " Ánh Tuyết vừa nói vừa chỉ về con đường mòn dẫn lên núi ...

Một tản đá lớn được khắc những dòng chữ to rõ vừa hiện ra đã chọc vào mắt người nhìn :

Ngọc Linh Sơn ( Cao 2598m - Bắc Tây Nguyên )

" Hề Hề ..." Phàm Vũ nhẹ xoa đầu cừ trừ vì quê độ.

" Ta chỉ có thể đưa đệ tới đây thôi , vạn sự thành bại là do người "

Ánh Tuyết một mặt dứt khoác nói ra rồi quay người đi để Phàm Vũ không phải thấy gương mặt thoáng một ánh buồn từ nàng .

Thời gian hai người ở gần nhau tuy rất ngắn nhưng tên tiểu quỷ này luôn mồm trêu chọc nàng không ngớt , hắn hết rủ nàng chọc chim rồi chuyển qua xem bướm suốt chặn đường đi quả thật là khiến nàng có chút khó chịu .

Cứ nghe thấy tiếng chim hót hắn liền nắm lấy tay nàng kéo đi theo để xem rốt cuộc loài chim nào lại hót hay đến vậy , những lần nắm tay không biết vô tình hay cố ý từ hắn luôn mang đến cho nàng một cảm giác hồi họp khó tả .

Nàng đã sống vô số năm nhưng chưa từng biết dao động ái tình như thế bao giờ .

Có những lúc đang đi dọc đường thấy vài cánh bướm sặc sỡ hắn cũng kéo nàng đến quan sát , vô số lần cả hai cụng đầu với nhau , vô số lần nàng bắt gặp ánh mắt si tình từ hắn khiến nàng đỏ mặt thẹn thùng đến chết mất .

Tuy tình cảm của nàng đối với hắn không khác gì giữa một người chị đối với em trai mình nhưng có một thèn em trai tính tình phóng khoáng như vậy , đôi lúc tình cảm như vậy thật sự khiến nàng bị quay như quay chong chóng à .

Phàm Vũ nghe thấy Ánh Tuyết chỉ đưa mình đến chân núi rồi sẽ rời đi liền bộ mặt buồn bã , ủ xụ ...

" Đệ biết rồi , cảm ơn tỷ " Phàm Vũ giọng điệu nghẹn ngào nói ra

Trong lúc bầu không khí giữa hai người có phần ảm đạm , Phàm Vũ nhìn Ánh Tuyết

" Ánh Tuyết tỷ , ta có điều muốn nhờ vả "

" Điều gì sao " Ánh Tuyết nói

" Ghé tai lại đây " Phàm Vũ vừa nói vừa làm ra hành động kéo sát nàng xuống gần bằng chiều cao của mình ...

Ánh Tuyết thắc mắc không biết chuyện gì cũng làm theo liền cuối thấp người sát tai tập trung nghe ngóng lời Phàm Vũ .

Chụt....

A...Chết...

Hê...Hê ... Tạm biệt tỷ , ta sẽ trở lại sớm thôi ...

" Nhờ vả " của Phàm Vũ trong mắt Ánh Tuyết nào ngờ hóa thành nụ hôn táo bạo vừa rồi chứ , hành động của hắn khiến nàng cứng đờ người tại chỗ , má hồng tinh nguyên lại bị một tên tiểu đệ hôn lấy trước sự đồng ý vô tình của nàng .

Đáng tức hơn là tên đó sau khi lợi dụng nàng đã chạy đi mất chỉ để lại một lời hẹn làm nàng càng thêm chết lặng .

Thân là một cường giả cao cao tại thượng , mấy ngàn năm thanh cao , ngàn vạn nam nhân thề chết vì nàng nhưng đều không vừa mắt . Nào ngờ ngày hôm nay lại bị một tên tiểu quỷ dắt mũi hết từ chuyện này đến chuyện khác , còn cả gan hôn lén nàng .

Phàm Vũ chạy thụt mạng về phía khu rừng , Ánh Tuyết vẫn một bộ mặt ngơ ngác , má hồng e thẹn , một cảm giác ấp úng dâng lên trong lòng khó gỡ ...

...

Phàm Vũ một mạch chạy thẳng về phía con đường mòn dẫn lên đỉnh núi Ngọc Linh ... vì sợ Ánh Tuyết sẽ tức giận đến đánh chết mình mà cả quản đường dài hắn không dám quay mặt nhìn lại ...

Chạy được một đoạn vì mệt quá mới đứng lại thở dốc thở để , chợt ...

Một cảm giác lạnh người , chết chóc đang tiếp cận , ập đến...

Rồi lướt qua ...

Đứng yên như trời trồng mà không hó hé ... Sau chừng hai phút nhận thấy động tĩnh có phần im ắng trở lại thì Phàm Vũ mới thở phàm nhẹ nhõm ...

" Cảm giác kia là sao ? "

" Không lẽ ta chạy thôi cũng bị ghét ?"

Phàm Vũ thầm cho rằng mình đã xúc phạm thổ công nơi này rồi cuối đầu chấp tay lia lịa..

" Có thờ có thiêng , có kiêng có lành "

" Xin lỗi ...xin lỗi "

Sau một hồi khấn vái hư không như một tên tự kĩ , Phàm Vũ mới yên tâm chầm chậm tiếp tục di chuyển về phía trước , lần này cẩn trọng hơn , vừa leo núi vừa quan sát xung quanh .

Bất quá leo núi , lội suối cả nửa ngày trời nhưng lại không phát hiện điều gì nguy hiểm cả , xung quanh đây yên bình đến lạ thường , giống như nơi ở của hắn vậy . Yêu thú hung hăng cũng chẳng có lấy một con , dọc được đi chỉ thấy một số loài ăn cỏ như trâu , bò , thỏ , gà , chim , bướm mà thôi .

Phàm Vũ hơi ngạc nhiên nhưng cũng dẹp bỏ không quan tâm mấy .

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ đến bốn chữ Cương Linh Bang Hội , sư phụ chỉ dẫn muốn hắn đến đây học tập nhưng lại không nói phải học cái gì ở đây .

Phải nói hắn đã tò mò suốt dọc đường đi , tìm mọi cách tọc mạch với Ánh Tuyết nhưng nàng không hề mở miệng tiết lộ dù chỉ một chút . Tuy nhiên đối với nàng ấy hắn cũng hết cách , có thể do nàng không biết hoặc cũng nghe theo lời sư phụ mà thôi .

Đối với mấy điều này hắn cũng muốn giải đáp cho thật nhanh , chứ để óc tò mò lấn chiếm hết trí não thì có mà phát điên mất .

...

Phàm Vũ đứng ngắm trời ngắm mây một hồi lâu thì trời cũng đã trưa hẳn , dự định dừng chân bên cạnh một con suối sau đó tắm rửa kì cọ , thay lại bộ y phục trên người .

Hắn muốn có một ấn tượng thật tốt với Cương Linh Bang trong lần đầu gặp mặt a ...

Phàm Vũ đi loanh quanh thu gôm chút củi khô đốt cháy , sau đó lấy từ nhẫn trữ xác ra một con gà rừng nướng trên bếp lửa ... xong xui hắn mới xuống ngâm mình dưới dòng nước mát .

Sau một hồi tắm rửa thỏa thích , mùi gà nướng theo hướng gió nhanh chóng tràn vào mũi Phàm Vũ , định quay người lên bờ thì ...

" Thèn chó ... thịt của taoo " Phàm Vũ tức tối hét lớn

Không biết từ bao giờ lại có một thân ảnh khoác áo choàng đen vô tức vô thanh tay cầm nguyên cái đùi gà nướng , miệng nhai ngấu nghiến như chết đói đến nơi rồi vậy .

Phàm Vũ tức đến xanh mặt , gà là do hắn bắt , lửa là do hắn đốt , thịt là do hắn nướng , ngào có cái loại không làm mà đòi có ăn như vậy .

Nhanh chóng mặc lại y phục , Phàm Vũ lao đến như một con thú định đấm chết thân ảnh kia , đối với cái loại không làm mà đòi ăn thì chỉ có ăn thương , ăn giáo mà thôi .

Tích tắc một giây sau , thân ảnh vẫn tiếp tục thưởng thức thịt ngon như chưa hề có chuyện gì xảy ra trong khi Phàm Vũ lại đứng yên bất động không hiểu lý do .

Sau khi thương thức nguyên con gà nướng thơm ngon , thân ảnh mới phất tay về phía Phàm Vũ khiến tên này đang trong tư thế đấm tới liền ngã nhào xuống đất cái "bịch" .

Phàm Vũ đứng lên bộ mặt khó hiểu đề phòng , rõ ràng là mình không thể nhìn ra được đẳng cấp lực lượng của đối phương nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị đối phương làm cho bất động .

" Thật quỷ dị " Phàm Vũ thầm nghĩ

" Tiểu tử đi đâu đây " Thân ảnh im lặng tận hưởng từ nãy giờ mới cất giọng , một giọng nói khàng khàng có vẻ đã lớn tuổi .

Phàm Vũ im lặng không trả lời , chậm rãi lấy ra Thương Dương Kích tiến đến quan sát lão già , ánh mắt nhìn lão như một sinh vật lạ .

Đảo qua mới thấy , không phải là áo choàng đen mà là bị đất bụi bám đến thành màu đen , một áo mũ che đi khuôn mặt chỉ chừa lại bộ râu dài còn vướn lại không ít mảnh thịt rơi vãi mới xong .

Một mùi thôi thối cơ thể phản phất đâu đây đánh tan hương thơm thịt nướng ban nãy bay sộc vào mũi Phàm Vũ .

Thân thể ốm teo không khác gì một tên xì ke trong lời kể của sư phụ hắn .

" Ú Òa "

" Má ơi... "

Đang cẩn trọng tập trung đánh giá đối phương bất ngờ thân ảnh đứng bật dậy , tung áo choàng lộ ra bộ mặt già nua có phần gớm giết khiến Phàm Vũ hoảng hồn giật mình nhảy về sau mấy bước .

" Ha ... HaHa...HaHa " Ông lão vui sướng vì trêu chọc được Phàm Vũ cười phá lên .

Phàm Vũ bị dọa cho một pha kinh sợ nhưng cũng không đến mức phải bỏ chạy , sau liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , thân thể đã trong tư thể sẵn sàng chiến đấu hướng về phía ông lão .

Ông lão vẫn bộ mặt bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra , tự nhiên ngồi xuống , lại phất tay khiến cho Thương Dương Kích không tự chủ mà cắm thẳng xuống đất .

Lại một cái phất tay từ ông lão lao đến , Phàm Vũ nhận thấy thân thể như có một cổ lực vô hình trấn áp khiến hắn như muốn quỳ rạp xuống đất vái lạy thân ảnh trước mặt .

Không ...

Cổ khí tức từ ông lão đánh ra vô hình vô ảnh nhưng lại ảnh hướng đến thân thể và tâm trí Phàm Vũ như muốn hắn phải phục tùng , nghe lời lão đến nơi vậy ...

Bất quá Phàm Vũ vẫn kiên cường không khuất phục , hai tay bắt lấy Thương Dương Kích , siết chặt làm trụ chống đỡ không cho thân thể phải quỳ gối .

Thân thể Phàm Vũ cùng khí tức từ ông lão giằng co một thời gian nhưng Phàm Vũ vẫn nhất quyết không quỳ còn Thương Dương Kích lại dần dần lún sâu xuống đất cát , chứng tỏ Phàm Vũ đã dồn hết trọng tâm vào Thương Dương Kích để chống đối lại loạt khí tức kia .

Ông lão phía bên này cũng có phần kinh ngạc ,lão vừa nhìn đã nhận ra tuổi tác của Phàm Vũ chỉ mới chừng mười đến mười một , lực lượng cũng chỉ ở Linh Tá nhưng lại có một ý chí kiên cường đến kì lạ , mặc dù cổ kí tức hắn đánh ra chỉ là một phần mười thực lực bản thân nhưng lại bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa chống trả đến như vậy . Phải nói là trước giờ chưa từng có .

Mà khoan có gì đó sai sai ? Ông lão nghĩ ngợi...

Mười một tuổi ? Linh Tá ?? Sao có thể ???

Chính điều này khiến ông lão phải cau mày chu môi thay đổi cái nhìn về tiểu thân ảnh trước mặt ...

Biết rằng tại Việt Long Tinh , nhân loại từ khi sinh ra phải trải qua quá trình hấp thu linh khí để hình thành một mạng lớp căn cơ mỏng , đợi đến năm mười ba tuổi mới bắt đầu ổn định căn cơ chính thức bước vào cảnh giới đầu tiên của tu luyện , từ đó con đường tu luyện mới thực sự bắt đầu .

Từ cổ chí kim , từ hồng hoang lập địa đến nay chưa từng có thông tin về chuyện có thể tu luyện khi dưới mười ba tuổi , còn theo tuổi thọ của chính bản thân mình thì lão còn nhận thấy điều này thực sự là vô lý .

Trong lúc ông lão vò đầu , bức tóc , đập trán , suy nghĩ trên trời dưới đất vẫn chưa tìm ra lý do thì Phàm Vũ cũng chật vật chửi thầm không ngớt .

" Má thèn điên này định dìm tao đến bao giờ đây "

Phất ...

Sau một hồi thì ông lão mới buôn tha cho Phàm Vũ , tưởng chừng chịu áp lực lâu như vậy sẽ khiến Phàm Vũ kiệt sức chấp thuận cúi đầu nhưng vẫn không , hai tay vẫn kiên cường siết chặt Thương Dương Kích đã cắm sâu nửa thân xuống đất cát .

Nhìn thấy bộ mặt bất khuất phục của Phàm Vũ ông lão càng thêm kinh ngạc mà cất giọng .

" Rốt cuộc ngươi là thể loại gì ?"