Độc Vũ Việt Tinh
“ Cảm ơn ngươi “
Phàm Vũ : Đù ???
Nhận được lời cảm ơn của Thiết Hùng mà lòng Phàm Vũ như nỗi lửa .
Rò ràng là hắn đã cơ hồi thu lấy Ngọc Thể khiến cho nó tụt giảm tu vi không ít . Nhưng Phàm Vũ đã không làm như vậy , Phàm Vũ chọn cách rút lưỡi giáo chữa lành vết thương cho nó .
Để giờ đây nhận được cảm ơn bằng một câu cục súc như vậy thật là tức đến chết đi .
“ Biết vậy tao đéo cứu a “ Phàm Vũ bực dọc không thèm nhìn Thiết Hùng quay qua nắm tay Ánh Tuyết định rời đi .
Trong phút chốc nhận thấy Phàm Vũ định rời đi , đầu Thiết Hùng làm ra hành động khó hiểu .
Nhanh chóng một luồng khói khổng lồ mang theo Vương Lực màu nâu từ thân thể Thiết Hùng bắn ra ngoài bao trùm một vùng trời . Sau đó lại hội tụ lại thành một vùng nhỏ lơ lửng ở giữa nó cùng Phàm Vũ , Ánh Tuyết .
Ngọc Thể Vương Lực ? Phàm Vũ kinh hô
Sau một lúc , những luồng khói ám hội tụ lại với nhau tạo thành một quả cầu màu nâu sậm nhưng lại óng ảnh như ngọc châu .
“ Làm gì á mày “ Phàm Vũ kinh ngạc hỏi gằn
“ Cầm lấy đi , đây là một phần Vương Lực của ta , biết đâu sẽ giúp ích cho ngươi “ Thiết Hùng mở miệng nói .
Với cấp bậc của một Yêu Vương Trung Kì lâu năm , lần trước Phàm Vũ bị nó đánh cho nhừ sống thiếu chết chỉ tiết ra một ít Thổ Linh Lực để phòng thủ .
Bấy nhiêu đó cũng đủ khiến nó cảm ứng được Phàm Vũ mang theo Thổ Lực .
Bất quá nó không hiểu vì sao lại không thể dò xét sâu nên trong Phàm Vũ . Và cũng không hiểu vì sao đối phương không chết đi . Phải nói Vương Lực so với lực phòng thủ của một linh tá là chênh lệch như trời với đất , như sông với biển à .
“ Vậy còn mày thì sao “
“ Cho tao rồi lấy gì mày sài “
Đối với tên này Phàm Vũ tuy có hơi ngạc nhiên những vẫn dùng giọng điệu cục súc , vô tình thể hiện như vậy .
Thật ra là muốn làm giá lên mặt , một phần là thích thể hiện lấy le với gái mà thôi .
Đứng trước những lời nói quan tâm lo lắng cưng chìu sợ rằng khi mất đi một phần lực lượng sẽ khiến nó chết đi không bằng đến từ Phàm Vũ , đáng lẽ sẽ khiến Thiết Hùng nó cảm động đến phát khóc chứ đâu có cảm khinh bỉ hắn như thế này đâu .
“ Có lấy không “ Thiết Hùng dứt khoác
“ Ngu sao không lấy “ Phàm Vũ nhanh chóng phóng người chọp lấy viên ngọc lơ lửng .
“ Nghiện mà ngại “ Thiết Hùng dè bĩu nhìn Phàm Vũ
“ Hề Hề ! Làm gì căng à !!! “ Phàm Vũ chữa quê mà cười trừ .
Ánh Tuyết bên cạnh kiểu : !!! ( bó tay )
Sau khi nhận lấy một phần Ngọc Thể từ đầu Thiết Hùng Yêu Vương , Phàm Vũ nhanh tay cất vào trong nhẫn trữ vật đề phòng nó đổi ý .
“ Đi à “ Phàm Vũ hất cằm nắm lấy tay Ánh Tuyết định rời đi tập hai .
Nào ngờ lại một hành động kì quặc từ Thiết Hùng khiến hai người phải kinh ngạc tập hai .
Lần này đến Ánh Tuyết cảm khái tên tiểu nhân loại này .
Thiết Hùng hai chân quỳ rạp xuống đất , bản thể to lớn gấp mấy lần Phàm Vũ , mà nó lại cuối thấp người lộ rõ ra nơi cất giữ Ngọc Thể .
Vì là Yêu Thú Cấp Cao nên tốc độ hồi phục vết thương cực kì nhanh , mới đó mà nơi bị lưỡi giáo đâm vào đã có dấu hiệu hồi phục đáng kinh sợ .
Trong ánh mắt khó hiểu của Phàm Vũ , xung quanh Ngọc Thể Thiết Hùng được bao bọc bởi những chùm lông đen dày dần dần vạch hẳn ra lộ rõ một viên Ngọc Thể màu vàng nâu óng ánh .
Phàm Vũ thông minh sáng dạ cộng với kinh nghiệm từng trải liền hiểu ra , hắn cũng không do dự đem một ít máu từ lòng bàn tay nhấn thẳng vào viên Ngọc Thể .
Tức khắc giữa cả hai như có một luồng điện liên kết qua lại đi từ cánh tay Phàm Vũ lên trí óc hắn rồi lại từ trí óc truyền về cơ thể Thiết Hùng .
Nhận chủ !!!
Thiết Hùng bản tính kiêu ngạo nhưng không phải giống loài có ơn không báo , nó đã nhìn qua Phàm Vũ tuy còn nhỏ nhưng có một tấm lòng , tinh trí hơn người .
Còn có một chút cảm ứng được về cơ thể Phàm Vũ giống như một dòng sông lớn sâu thẵm không đáy , một điều gì đó còn bí ẩn .
Thời khắc này , trên có Thiên - dưới có Địa - hiện trạng có Nhân Hoà , tất cả đều hội tụ tại đây , một Thiết Hùng Yêu Vương cấp bậc muốn quy phục một tiểu nhân loại còn hôi sữa .
Không biết điều này hiện tại có ý nghĩa gì với nó không nhưng dự cảm cho tương lai vô cùng tươi sáng .
Phàm Vũ thì trong lòng vui như mở hội , có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến việc mình sẽ được một Yêu Vương nhận làm chủ nhân .
Từ nay sẽ được bảo kê toàn tập , đi rừng có Thiết Hùng hộ tống , đi đường lại có Ánh Tuyết làm bạn .
Một cảm giác thật là zomot!!!
Ánh Tuyết bên cạnh chứng kiến toàn bộ mọi chuyện cũng không khỏi ngạc nhiên . Ngay từ đầu nàng đã nhận ra hắn là một phần thiên cơ nhưng cũng không ngờ tấm lòng của tên này lại lớn lao đến như vậy .
Một Linh Tá có thể quy phục một đầu Yêu Vương cự hùng cho dù cho nói ra ở nơi kia cũng chẳng ai tin nỗi . Ai cũng sẽ cho nàng là ngu ngốc nói xoàn .
“ Chủ Nhân người có gì dặn dò ! “
Sau khi đã liên kết nhận chủ , Thiết Hùng đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều , từ nay cả hai sẽ cảm ứng được nhau , người sống nó sống , người vong nó cũng không thoát cảnh tử .
Phàm Vũ suy nghĩ một hồi rồi quyết định nói ra :
“ Ta phải đi Cương Linh Bang Hội rèn luyện , ngươi cứ ở đây tu luyện ..”
“ À ! Đi sâu lên đỉnh núi , nơi có một kết giới , bên trong nơi ở của ta có một Tiểu Linh Dương , hãy chỉ dẫn cho nó “
“ Ta đã biết “ Thiết Hùng chăm chú lắng nghe lại đáp .
“ Ở đây có vài viên thuốc siêu to khổng lồ , cất đi rồi chơi dần “ Phàm Vũ không nhanh không chậm từ nhẫn trữ vật lấy ra một viên Hồi Dược Đan cùng vài viên đan dược đủ loại khác đưa đến Thiết Hùng .
“ Cái này “ Thiết Hùng há hốc mồm miệng , trợn tròn mắt đen , nó đã sống từng này năm tuổi thọ nhưng chưa từng thấy loại đan dược trước mắt , càng là kinh hãi hơn là không thể nhìn ra được đẳng cấp từ viên đan dược này .
Vậy mà chủ nhân vừa nhận của nó lại dễ dàng đem cho nó . Đủ thấy Phàm Vũ này là một tên tuổi trẻ dư đan dược a .
“ Khi nào gần chết hãy dùng ngen mày “ Phàm Vũ xót xa cái bụng căn dặn Thiết Hùng , sợ nó thèm quá ăn bậy là tiêu .
Nhưng đối với một Yêu Vương cự đại như Thiết Hùng , những điều Phàm Vũ căn dặn vừa rồi căn bản là dư thừa . Nó đủ hiểu biết để phục dụng viên thuốc này đúng cách .
Ánh Tuyết : !!!
“ Được rồi ! Chia tay tại đây thôi “ Phàm Vũ dứt khoác nói lời tạm biệt .
Hắn cần phải nhanh đến Núi Ngọc Linh sớm nhất có thể .
…
Tại nơi nào đó trên vùng trời Việt Long Tinh …
Một con chó đi cùng một thân ảnh , ánh mắt cả hai vẫn luôn dõi theo sự việc nơi hạ giới .
Con chó cất giọng tự hào :
“ Ghê Ghê “