Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 395




Chiến Niệm Bắc hơi nheo mắt lại nói: “Trong vụ án giết người lần này có hai điểm quan trọng, một là nhân vật thần bí mà Thẩm Văn Tuyên nhìn thấy trước khi chết, hai là loại thuốc độc DSQ. Các anh giao bằng chứng cho đội điều tra, để bọn họ đi thăm dò.”

Bọn họ cần phải điều tra được nguồn gốc của thuốc độc DSQ. Quan trọng nhất chính là quân khu Giang Bắc có nhiều người như thế, nếu như muốn tìm ra được kẻ ấn núp kia, chỉ sợ sẽ phải tốn rất nhiều công sức.

Pháp y nhanh chóng nói: “Quân trưởng, bộ phận pháp y của chúng tôi đã chuẩn bị xong đầy đủ tài liệu, chúng tôi sẽ nhanh chóng chuyển tài liệu qua đó.”

“Được.” Chiến Niệm Bắc chỉ trả lời ngắn gọn bằng một chữ, sau đó anh ta quay người rời đi.

“Chiến Niệm Bắc, cậu chờ một lát.” Trần Tiểu Bích vẫn luôn đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Chiến Niệm Bắc rời đi, cô ấy vội vàng gọi anh ta lại: “Có phải người thần bí kia là người mà ông nội cháu cho rằng đã chết rồi không?”

Tuy Thẩm Văn Tuyên là ông nội của cô ấy, nhưng Trần Tiểu Bích không thể phủ nhận những việc ác mà ông ta đã làm.

Loại người đã làm nhiều việc xấu như Thẩm Văn Tuyên, rất ít người có thể khiến cho ông ta cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa còn khiến cho trước khi chết, ông ta có dáng vẻ hoảng sợ như vậy, đây rất có thể là người mà ông ta cho rằng đã chết từ rất nhiều năm trước.

“Cháu nói đúng, điều này rất có khả năng.” Chiến Niệm Bắc nhìn về phía Trần Tiểu Bích, ánh mắt anh ta mang theo khen ngợi, thế nhưng lời nói ra vẫn không dễ nghe: “Trần Tiểu Bích, xem ra cháu không ngốc lắm, còn biết nghĩ phải dùng não cơ đấy.”

Lời này rõ ràng là Chiến Niệm Bắc đang khen Trần Tiểu Bích, thật ra… Cái gì gọi là biết nghĩ phải dùng não?

Làm sao Trần Tiểu Bích có thể nghe hiểu, cô ấy hung dữ trừng mắt nhìn thoáng qua Chiến Niệm Bắc: “Quân trưởng Chiến, tốt xấu gì cậu cũng là con người, lần sau cháu mong cậu hãy dùng miệng để nói chuyện.”

Chiến Niệm Bắc nhìn Trần Tiểu Bích, anh ta đột nhiên vươn tay ra, Trần Tiểu Bích bị dọa sợ, cô ấy vội vàng lùi về phía sau, Chiến Niệm Bắc khẽ cười: “Cháu vốn dĩ đã ngốc như vậy, chẳng lẽ không cho phép người khác nói như thế hả?”

“Cậu, đồ lưu manh!” Trần Tiểu Bích nổi giận mắng, nhưng Chiến Niệm Bắc đã quay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng to lớn, ngông cuồng.

Trần Tiểu Bích nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng cô thầm nghĩ, sớm muộn có một ngày, cô sẽ giẫm người đàn ông xấu xa này dưới chân… Để anh vừa khóc vừa hát bài “chinh phục” cho cô nghe!

Chiến Niệm Bắc đột nhiên dừng bước lại, anh quay đầu nói: “Trần Tiểu Bích, nếu như cháu muốn mắng người thì phải mắng ở ngay trước mặt, cháu mắng ở sau lưng thì đâu phải là anh hùng gì?”

Trần Tiểu Bích nói: “Cháu chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, vốn dĩ không phải là anh hùng, cháu đánh không lại cậu, chẳng lẽ cháu không được phép mắng một hai câu sau lưng à?”

“Đến đây.” Chiến Niệm Bắc vẫy tay, giống như đang gọi một con thú cưng.

“Cậu bảo cháu đến thì cháu phải đến sao?” Trần Tiểu Bích kiêu ngạo ngẩng đầu: “Cậu cho rằng Trần Tiểu Bích cháu là chó Nhật hả?”

Chiến Niệm Bắc khẽ cười một tiếng: “Chẳng lẽ không đúng à?”

Trần Tiểu Bích: “Mẹ nó!”

Trần Tiểu Bích mắng một tiếng, cô tiện tay cầm được một cây gậy, xông tới đánh Chiến Niệm Bắc: “Chiến Niệm Bắc, con mẹ nó, rốt cuộc cậu có phải là đàn ông không vậy?”

Đâu có người đàn ông nào như anh, thật đúng là không có phong độ gì cả, đàn ông lại đi cãi nhau với phụ nữ, hơn nữa còn muốn cãi thắng, khó trách anh đã lớn tuổi như vậy còn chưa tìm được vợ.

Chỉ có cô mới thích anh, nếu như không có cô, anh xứng đáng cả đời này không tìm được ai, sống cô độc.

“Quân trưởng, vụ án của Thẩm Văn Tuyên có phát hiện mới.” Trợ lý của Chiến Niệm Bắc là Tiểu Trương vội vàng chạy tới báo cáo với anh.

“Có phát hiện gì mới?” Nghe thấy có tin tức mới, Chiến Niệm Bắc rất vui vẻ, nhiệt huyết trong lòng anh sôi trào.

“Chúng tôi đã tìm thấy một chiếc hộp trong căn tin, trong hộp còn có cặn thuốc, kết quả kiểm tra cho thấy, đó là chất độc DSQ. Nói cách khác, rất có khả năng ngay từ lúc ở căn tin, hung thủ đã bỏ thuốc độc vào đồ ăn của Thẩm Văn Tuyên, chuyện này không liên quan đến binh lính đã đưa cơm cho Thẩm Văn Tuyên.” Tiểu Trương nghiêm túc báo cáo rõ ràng tình hình cho Chiến Niệm Bắc biết.

“Những kết luận này, bộ phận pháp y đã sớm thông báo cho tôi biết, cậu có thể điều tra ra được manh mối hữu dụng nào hơn không?” Chiến Niệm Bắc bất mãn trừng mắt nhìn Tiểu Trương.

“Vâng.” Tiểu Trương cảm thấy oan uổng, quân trưởng đã sớm biết chuyện này lại không nói với cậu ta một tiếng, làm hại cậu cho rằng quân trưởng không biết, cho nên mới chạy đến báo tin, kết quả chịu một trận phê bình, cậu thật đáng thương.

Người đã chết, hơn nữa còn khiến cho Thẩm Văn Tuyên cảm thấy vô cùng sợ hãi, rốt cuộc là ai?

Người thứ nhất xuất hiện trong đầu Chiến Niệm Bắc chính là ông cụ Trần.

Hiện tại bọn họ chỉ biết năm đó Thẩm Văn Tuyên giết chết ông cụ Trần, nhưng lại không biết rõ ông ta giết người như thế nào.

Chính vì bọn họ không biết chi tiết, như vậy liệu có khả năng ông cụ Trần phúc lớn mạng lớn vẫn còn sống, ông cụ chưa chết hay không?

Trong lòng Chiến Niệm Bắc xuất hiện nghi vấn này, nhưng anh nhanh chóng phủ định.

Nếu như quả thật ông cụ Trần chưa chết, như vậy ông cụ không có khả năng lặng lẽ ẩn náu ở trong quân khu mà không đi tìm người nhà họ Trần để nhận nhau.

Hiềm nghi về ông cụ Trần được loại bỏ.

Chiến Niệm Bắc nghĩ đến mấy người khác, đây đều là những người năm đó Thẩm Văn Tuyên giết hại, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, những người này đều được loại trừ.

Rốt cuộc ai là hung thủ giết chết Thẩm Văn Tuyên?

Trong nháy mắt, thời gian một tuần nhanh chóng trôi qua.

Vết thương do đạn bắn trên người Trần Việt gần như đã khỏi hắn, dưới sự kiên trì của Trần Việt, anh đã xuất viện để về nhà tĩnh dưỡng.

Thị lực của anh càng lúc càng kém, trong tầm mắt anh, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, nhưng vì không muốn làm cho cha mẹ và Giang Nhung lo lắng, anh không có để lộ chuyện này ra ngoài.

Buổi sáng lúc thức dậy, anh còn giả bộ ngồi bên cửa sổ đọc báo.

Trần Việt biết Giang Nhung là người tỉ mỉ, anh dĩ nhiên không hy vọng, thông qua một số chi tiết nhỏ trong sinh hoạt của anh, Giang Nhung có thể phát hiện ra điểm khác thường.

Anh không biết, anh càng làm như thế, Giang Nhung càng thêm cảm thấy đau lòng.

Cô biết rõ chuyện anh không nhìn thấy nhưng vẫn phải giả bộ như không biết chuyện gì, nhìn anh ở đó tự diễn kịch.

Ba mẹ Trần không biết tình hình thật sự của Trần Việt, Trần Việt được xuất viện, mẹ Trần cảm thấy rất vui vẻ.

Người một nhà ngồi trong phòng khách tán gẫu, tất cả mọi người đều tránh đi những chuyện không vui, không nhắc đến chuyện ông cụ Trần và Thẩm Văn Tuyên, bọn họ chỉ nói một số chuyện vui vẻ.

Mẹ Trần nhìn Giang Nhung rồi lại nhìn Trần Việt, ánh mắt bà không ngừng đảo qua hai người bọn họ, một lúc sau, bà cười nói: “Sức khỏe của Minh Chí đã tốt hơn, sau này hai vợ chồng con cố gắng, tranh thủ cho Tiểu Nhung Nhung của chúng ta thêm một người em trai hoặc em gái.”

Giang Nhung rất muốn cho Tiểu Nhung Nhung có thêm em trai em gái, nhưng Trần Việt không muốn, có lẽ Tiểu Nhung Nhung cũng không thích… Cho nên, việc này cô chỉ suy nghĩ riêng trong lòng mình mà thôi.

Hiện tại bỗng nhiên nghe thấy mẹ Trần nhắc đến việc này, hai mắt Giang Nhung sáng lấp lánh, cô vội vàng quay đầu liếc thoáng qua Trần Việt đang ngồi bên cạnh mình và Tiểu Nhung Nhung đang ngồi ăn dâu tây trên ghế nhỏ.

“Mẹ ơi, sinh con là một chuyện rất vất vả, chúng con có Tiểu Nhung Nhung là đủ rồi, sau này không cần sinh nữa.” Trần Việt không suy nghĩ liền dứt khoát từ chối.