Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 394




Trần Việt vốn tưởng rằng sau khi bắt Thẩm Văn Tuyên lại rồi xử lý hết tay sai bên cạnh ông ta, sẽ có thể thở phào một hơi, anh có thể sống thật tốt với Nhung Nhung lớn nhỏ.

Vậy mà Thẩm Văn Tuyên bất ngờ chết đi, sau lưng lại xuất hiện thêm một tên hung thủ thần bí khó lường.

Chiến Niệm Bắc quản lý quân khu Giang Bắc, ai cũng biết nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, muốn lặng lẽ lẻn vào, chỉ có thập tử nhất sinh.

Nhưng mà, lại có người giết người tại quân khu Giang Bắc nơi Chiến Niệm Bắc quản lý, không những giết người, mà còn làm rất trót lọt, khiến người ta không thể tra ra một chút manh mối nào.

Không biết tên hung thủ này là người của quân đội nước A, hay là người của quân khu Giang Bắc?

Nếu như là người của quân đội nước A, có thể lẻn vào quân khu Giang Bắc để giết người, xem ra mấy năm nay bọn họ đã thâm nhập tìm hiểu quân khu Giang Bắc không ít. Đoán chừng bọn họ từng giờ từng phút đều đang quan sát nhất cử nhất động của Chiến Niệm Bắc.

Nếu như là người của quân khu Giang Bắc giết người, thì vì sao người này lại muốn giết chết Thẩm Văn Tuyên, hung thủ có thể là nội gián đã ẩn náu nhiều năm trong quân khu Giang Bắc hay không?

Nghĩ tới chuyện này, Trần Việt duỗi tay tìm kiếm, sờ soạng vài cái mới đụng đến điện thoại di động để ở một bên, chuẩn bị gọi một cuộc điện thoại cho Chiến Niệm Bắc, bàn bạc với anh ta mấy vấn đề quan trọng.

Di động vừa đến tay đột nhiên bị người khác chặn ngang cướp đi, âm thanh khó chịu của Giang Nhung vang lên bên tai anh: “ Ba của Trần Nhạc Nhung, không phải đã nói anh phải nghỉ ngơi thật tốt, không được bận rộn chuyện khác hay sao, anh lại quên mất rồi à?”

“Có chút việc, cần phải gọi điện bàn bạc với Chiến Niệm Bắc một chút.” Đối diện với một Giang Nhung bá đạo như vậy, Trần Việt thật sự không có cách nào với cô.

Giang Nhung nhét Trần Nhạc Nhung vào trong người Trần Việt: “Nhung Nhung, con ở đây nói chuyện phiếm với ba đi. Trông chừng ba, không được cho ba làm việc khác. Nếu như ba có làm việc khác, con phải lập tức lớn tiếng gọi mẹ.

“Ba, ba phải ngoan.” Tiểu Nhung Nhung ngồi ở trong lòng Trần Việt, trừng lớn đôi mắt to trong veo như nước, nhìn Trần Việt không chớp mắt.

Cô bé là được mẹ phái tới để theo dõi ba, để cho cơ thể của ba nhanh khỏe hơn, cô bé tuyệt đối không thể thả lỏng.

“Được được được…… Ba không quan tâm chuyện gì nữa, nghe lời Nhung Nhung lớn nhỏ của ba, nằm dưỡng thương thật tốt.” Đối với Trần Việt mà nói, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện làm cho Nhung Nhung lớn nhỏ của anh vui vẻ chứ?

Mục đích chính của tất cả những gì anh làm, chính là để cho Nhung Nhung lớn nhỏ của anh sống tốt, để hai người vui vẻ mỗi ngày.

Nếu anh khăng khăng muốn đi làm việc khiến cho Nhung Nhung lớn nhỏ không vui, thì anh bận rộn như vậy có ý nghĩa gì nữa?

Đương nhiên, chuyện mà Trần Việt có thể nghĩ tới, bản thân Chiến Niệm Bắc lớn lên trong quân khu Giang Bắc sao có thể không nghĩ tới.

Sau khi nghe xong hai manh mối quan trọng, hiển nhiên Chiến Niệm Bắc có thể nghĩ ra ai là người có động cơ giết người, suy nghĩ của anh ta tình cờ trùng hợp với Trần Việt.

Tên hung thủ giết người này, hoặc là nội gián ẩn náu trong quân khu Giang Bắc, hoặc chính là người của quân đội nước A.

Sau khi đưa ra kết luận này, Chiến Niệm Bắc lập tức dặn dò thân tín trong tay mình đi điều tra theo hai hướng đó.

Trần Tiểu Bích vẫn luôn đi theo bên cạnh anh ta, tất cả phân tích của anh ta, cô ấy ở bên cạnh đều nhìn thấy.

Khi Chiến Niệm Bắc nói người giết ông nội có thể là người trong quân đội nước A, người đầu tiên Trần Tiểu Bích nghĩ tới trong đầu chính là cậu Bùi.

Nhưng lại suy nghĩ kỹ càng, cậu Bùi chỉ là người nước A, không có liên quan đến quân đội nước A, hắn cũng không có lý do sát hại ông nội. Trần Tiểu Bích lập tức loại trừ người mình nghi ngờ đầu tiên.

Có lẽ là lúc ông nội còn sống gây thù chuốc oán quá nhiều, người muốn lấy mạng ông cũng quá nhiều, cho nên chỉ cần công khai thân phận của ông, người muốn giết ông lập tức tự mình tìm tới cửa.

“Đi, đi theo tôi tới bộ phận pháp y xem đã có báo cáo kết quả xét nghiệm chưa?” Chiến Niệm Bắc đứng dậy, kéo Trần Tiểu Bích đi.

Tay cô ấy bị Chiến Niệm Bắc nắm chặt, mạnh mẽ nắm chặt tay cô ấy như vậy, đem sức mạnh của anh ta truyền cho cô ấy qua đôi tay đang nắm chặt của họ, để cô ấy không rơi vào bên trong sự sợ hãi khi mất đi ông nội.

Nhưng mà, Trần Tiểu Bích cũng không quên, cha anh ta là hung thủ giết hại cha mẹ cô ấy, ông nội còn bỏ mạng không rõ ràng trong địa bàn của anh ta, cho nên cô ấy và anh ta không có khả năng ở bên nhau.

Nghĩ như vậy, Trần Tiểu Bích muốn buông tay Chiến Niệm Bắc ra, nhưng khi cô ấy ngẩng đầu nhìn thấy sườn mặt của anh ta, cô ấy lại do dự.

Là anh ta!

Là người đàn ông mà từ nhỏ cô ấy đã ao ước lớn lên phải gả cho anh ta, là người đàn ông mà cô ấy muốn quên nhưng không có cách nào quên được.

Động tác muốn buông tay Chiến Niệm Bắc còn chưa có bắt đầu đã kết thúc, cô ấy không nỡ buông tay anh ta ra, thậm chí còn hy vọng anh ta cứ nắm tay cô ấy thật chặt như lúc này, mãi mãi đều không được buông ra.

Vào lúc Trần Tiểu Bích đang ngẩn người, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Chiến Niệm Bắc: “Trần Tiểu Bích, cháu vốn đã xấu rồi, khuôn mặt ngây ngốc thế này còn xấu hơn nữa.”

Trần Tiểu Bích trừng mắt nhìn Chiến Niệm Bắc, hít sâu một hơi, tự nhủ mình không cần để ý đến anh ta, để ý đến anh ta mày sẽ thua!

Trần Tiểu Bích giật giật, muốn dùng sức rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn cứng như thép của anh ta, nhưng chỉ vừa mới hành động đã bị anh ta nắm thật chặt.

Chiến Niệm Bắc chợt quát lên: “Không được lộn xộn!”

Giọng nói vẫn luôn rất hung dữ khi nói chuyện với cô ấy, đột nhiên trở nên trầm thấp, mang theo tình cảm sâu đậm đã bị che giấu, trong lòng Trần Tiểu Bích thế nhưng không chịu thua kém mà lỡ một nhịp.

Cô ấy và anh ta rõ ràng tay nắm tay, nhưng lại có vực sâu vạn trượng, trước cái vực thẳm đó, động lòng…… Là không được phép.

Lại hít sâu một lần nữa, Trần Tiểu Bích quật cường nói: “Buông cháu ra, tự cháu có thể đi.”

“Ha?” Chiến Niệm Bắc nhướn mày, khóe miệng mang ý cười: “Dựa vào dáng vẻ lờ mờ của cháu lúc này, đâm vào tường có khi còn nói xin lỗi ấy chứ.”

Trần Tiểu Bích tức giận, phất tay anh ta ra, hét lớn: “Đâm cái đầu cậu! Bà đây rất có tinh thần.”

Chiến Niệm Bắc cười nhạo, bỏ tay vào trong túi: “Vậy thì tốt rồi!”

Bàn tay đang giấu trong túi của anh ta nhẹ nhàng nắm lại, giống như muốn bắt lấy nhiệt độ của cô ấy.

Bên phía pháp y đã có kết quả về nguyên nhân thật sự dẫn đến tử vong của Thẩm Văn Tuyên.

Pháp y đưa báo cáo kết quả xét nghiệm cho Chiến Niệm Bắc, nói: “Quân trưởng, nguyên nhân thật sự dẫn đến tử vong của Thẩm Văn Tuyên cũng không phải là bị dọa chết, mà là trúng DSQ. Đồng thời chúng ta cũng phán đoán ra có lẽ trước khi chết ông ấy đã nhìn thấy một người. Ông ấy trừng lớn mắt, đó là biểu hiện vô cùng kinh ngạc và không cam lòng.”

Chiến Niệm Bắc nhướn mày hỏi: “DSQ? Nhìn thấy người? Kinh ngạc và không cam lòng?”

Pháp y lập tức nói: “Loại thuốc độc DSQ này không màu không vị, cơ thể người chỉ cần hấp thụ vào bảy đến mười mg đã có thể nguy hiểm đến tính mạng. Hai mươi mấy năm trước, bởi vì có người dùng loại thuốc độc này đầu độc hại người, số người tử vong lên đến hơn mấy chục người. Sau sự kiện lần đó, nhà nước rõ ràng đã cấm sản xuất loại thuốc độc này.”

Chiến Niệm Bắc nói: “Tiếp tục.”

Pháp y tiếp tục nói: “Nhà nước rõ ràng đã sớm cấm sản xuất loại thuốc độc này, nhưng cũng sẽ có một vài người vì kiếm tiền mà mạo hiểm tính mạng đi làm những chuyện trái pháp luật, cho nên DSQ vẫn chưa thật sự biến mất.”