Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 352




"Ông nội…" Trần Tiểu Bích cắn đôi môi phấn hồng, vừa giận dỗi vừa tủi thân nói: "Chuyện gì cháu cũng có thể nghe theo ông, nhưng chuyện này có liên quan đến hạnh phúc đời cháu, cháu sẽ không nghe ông đâu."

Cô chính là người bướng bỉnh như thế, chuyện bản thân đã nhận định thì nhất quyết phải làm cho được.

Người đàn ông Chiến Niệm Bắc này, chính là người đàn ông cô quyết chí muốn gả từ khi còn rất rất nhỏ.

Cô nói muốn gả cho anh thì chắc chắn sẽ theo đuổi được anh, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, chỉ cần Chiến Niệm Bắc chấp nhận cô là được.

Không, cho dù Chiến Niệm Bắc không chấp nhận cô, cô vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi anh tới khi anh đồng ý lấy cô về nhà mới thôi.

"Tiểu Bích, cháu muốn làm gì, ông nội đều đồng ý, nhưng chỉ riêng chuyện này thì không được..."

Ông cụ Trần đột nhiên ho khan, có vẻ rất tức giận, lại như đau lòng khổ sở, thoáng chốc, nhìn ông cụ già đi nhiều.

"Ông nội, tại sao vậy ạ?" Trước đây cô nói muốn đi đóng phim, ông nội cũng từng phản đối, nhưng cô vừa làm nũng là ông nội đồng ý với cô ngay.

Ông nội luôn nói, Tiểu Bích là tâm can bảo bối của ông, chỉ cần Tiểu Bích vui vẻ thì cô làm chuyện gì cũng được.

Mà nguyện vọng lớn nhất đời này của cô chính là theo đuổi được Chiến Niệm Bắc, cưa đổ Chiến Niệm Bắc, gả cho Chiến Niệm Bắc, làm vợ Chiến Niệm Bắc.

Những lời này, ngày trước cô vẫn luôn nói ra rả, cô cho rằng mọi người đều biết.

"Tiểu Bích, ông nội đã ngần này tuổi, cũng không sống được bao lâu nữa. Yêu cầu duy nhất của ông đối với cháu là không được gả cho Chiến Niệm Bắc, những chuyện khác cháu muốn làm gì cũng được." Ông cụ Trần phân tích lý lẽ, nói chuyện tình cảm với cô.

Trần Tiểu Bích cá tính hoạt bát, thoạt nhìn có vẻ là một cô gái vô tư lự, nhưng họ đều biết, cô rất hiểu thảo với bề trên, sẽ không làm chuyện khiến người lớn buồn lòng.

"Nhưng mà con chỉ muốn gả cho Chiến Niệm Bắc, những chuyện khác đều có thể nghe theo ông nội." Chuyện gì cũng đồng ý thì sao, cô chỉ quan tâm mỗi chuyện này.

Trần Tiểu Bích vừa nói xong, ông cụ Trần lại kích động ho khan, lần này cơn ho mãi không dứt.

"Ông nội..." Trần Tiểu Bích vội vàng giúp ông cụ Trần nhuận khí lại, trong lòng vừa sốt ruột vừa khó chịu.

Người ta nói, một cuộc hôn nhân có được sự chúc phúc của người nhà thì mới là hạnh phúc thực sự.

Chuyện cô theo đuổi Chiến Niệm Bắc, muốn gả cho Chiến Niệm Bắc đã từ lâu không phải là bí mật gì, người nhà họ Trần không có ai ngăn cản, cô còn cho rằng mọi người luôn ngầm chấp nhận rồi.

Thế thì tại sao?

Ông nội mà cô kính yêu lại phản đối mạnh mẽ chuyện cô và Chiến Niệm Bắc ở bên nhau như vậy?

Trần Tiểu Bích không hiểu, không hiểu một chút nào.

Lẽ nào ông nội cũng cảm thấy cô chỉ là một đứa trẻ được nhặt về nuôi, cho nên không xứng với gia đình tốt như nhà họ Chiến, không xứng với người đàn ông ưu tú như Chiến Niệm Bắc đúng không?

"Ông nội, ông đừng tức giận, có chuyện gì chúng ta từ từ nói." Trần Tiểu Bích giúp ông cụ Trần bình tĩnh, thấy ông khó chịu như vậy, cô cũng đau lòng.

"Tiểu Bích..." Cuối cùng ông cụ Trần cũng bình tĩnh lại, vỗ vỗ tay Trần Tiểu Bích: "Nghe lời ông nội được không, ông nội chỉ có một nguyện vọng như vậy với cháu mà thôi."

"Ông nội, vậy ông có thể nói cho Tiểu Bích biết nguyên nhân được không?" Cô muốn được nghe chính ông nói, chỉ cần biết được nguyên nhân, tháo gỡ khúc mắc trong lòng ông nội, nói không chừng ông sẽ đồng ý cho cô theo đuổi Chiến Niệm Bắc.

"Tiểu Bích, ông nội đã nói rồi, con đừng hỏi tại sao." Ông muốn Tiểu Bích sống cuộc sống vô ưu vô lo, chuyện đã qua rồi, ông sẽ không nói cho cô biết ân oán trước kia.

"Cô chủ, ông cụ làm như vậy là vì muốn tốt cho cô, cô hãy nghe lời ông cụ đi." Trợ lý Hà vẫn đứng bên cạnh nãy giờ, nghe cuộc nói chuyện của hai ông cháu, không nhịn được mà lên tiếng.

Trần Tiểu Bích kích động nói: "Tốt cho tôi? Muốn thay đổi cuộc đời tôi, ngay cả nguyên nhân cũng không muốn nói cho tôi biết, là vì tốt cho tôi sao?"

Nếu như thật sự vì tốt cho cô, chẳng lẽ không phải nên ủng hộ chuyện cô muốn làm sao?

Để cho cô dũng cảm theo đuổi người mình thích, dũng cảm theo đuổi cuộc đời của mình, sống cùng người mình thích cả đời.

Cha và mẹ, anh và chị dâu, người họ cưới chẳng phải đều là người họ thích sao?

Hai người yêu nhau, sống với nhau, cho dù cuộc sống bình thường tẻ nhạt, chỉ cần có người mình yêu ở bên cạnh, đó cũng là hạnh phúc.

"Cô chủ, nhà họ Chiến..."

"Tiểu Hà..." Ông cụ quát một tiếng, tiếng quát kịp thời ngắt lời Tiểu Hà.

"Ông chủ, cô chủ đã là người trưởng thành, có thể tự mình gánh vác rồi. Có một số việc nên nói cho cô ấy biết để cô ấy rõ."

Trần Tiểu Bích không nghe lời, vậy thì nói cho cô ấy biết sự thật, anh không tin sau khi biết sự thật rồi cô vẫn còn muốn theo đuổi Chiến Niệm Bắc.

Chuyện này, anh đã sớm đề nghị với ông cụ,nhưng ông cụ không nghe, nói vĩnh viễn cũng không được để cô ấy biết.

Cô không biết chuyện quá khứ, như vậy cũng sẽ không thôi hi vọng với Chiến Niệm Bắc, đó không phải là điều anh muốn thấy, cũng không phải là chuyện ông cụ muốn thấy.

"Chuyện là thế nào?" Trần Tiểu Bích chớp đôi mắt xinh đẹp, trừng mắt nhìn trợ lý Hà, hi vọng anh ta cho cô biết lý do ông nội ngăn cản cô ở bên Chiến Niệm Bắc bên nhau.

"Tiểu Hà, cậu đã quên ai mới là ông chủ rồi phải không?" Ông cụ Trần trừng mắt, liếc nhìn trợ lý Hà, ánh mắt sắc lạnh như dao.

"Ông chủ, là tôi sai rồi, tôi không nên nói xen vào." Trợ lý Hà lùi về phía sau hai bước, cúi đầu giấu đi ánh mắt không cam lòng.

"Ông nội..." Trần Tiểu Bích nóng ruột giậm chân, lại nói: "Ông không cho con và Chiến Niệm Bắc ở bên nhau, cũng không nói rõ lý do. Ông muốn con làm một con rối không có suy nghĩ, để mặc người khác sắp đặt giật dây sao?"

"Trong lòng Tiểu Bích, ông nội là người như vậy sao?" Ông cụ Trần dường như bị tổn thương rất lớn, nhắm mắt lại, mệt mỏi khoát tay: "Cháu đi đi. Đi làm chuyện cháu muốn làm đi, ông nội sống hay chết đều không liên quan đến cháu."

"Ông nội..." Trần Tiểu Bích vô cùng khổ sở.

Lời của ông nội giống như một con dao tẩm độc, tàn nhẫn đâm vào trái tim cô, khiến trái tim cô rất đau.

Lớn ngần này rồi, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực và đau lòng như thế.

Trước đây bất kể cô làm sai chuyện gì, ông nội cũng luôn cười cười xoa đầu cô, nói không sao cả, Tiểu Bích vui vẻ là được.

Lần này vì cô không làm theo yêu cầu của ông, cho nên ông không yêu thương cô nữa sao?

"Cháu đi đi. Để ông yên tĩnh. Cháu cũng bình tâm suy nghĩ thật kỹ xem ông nội có hại cháu hay không?" Ông cụ Trần nhắm mắt lại nói, tựa như không muốn nhìn Trần Tiểu Bích thêm nữa.

Trần Tiểu Bích bướng bỉnh nói: "Ông nội, Tiểu Bích không đi."

Ông cụ Trần kích động ho khan dữ dội, ho một lúc lâu mới ổn định lại, ông lại nói tiếp: "Cháu không muốn nghe lời ông, cũng không muốn rời đi, là muốn ông tức chết mới vừa lòng sao?"