Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 351




Muốn chứng minh ông cụ với Trần Việt và Trần Tiểu Bích có quan hệ huyết thống hay không rất đơn giản.

Trần Việt sai người lấy tóc của ông cụ, trong thời gian ngắn nhất tiến hành giám định DNA, hôm nay kết quả đã có trong tay anh.

Kết quả giám định đối với Trần Việt mà nói, thật không vui chút nào!

Người có khuôn mặt giống hệt với ông nội anh lại không phải là ông nội ruộtcủa anh.

Mà người ông luôn yêu thương anh, vẫn luôn dạy bảo anh rằng, đàn ông nhà họ Trần phải đầu đội trời chân đạp đất, yêu thương vợ con, muốn chinh phục được bầu trời rộng lớn thì phải bảo vệ được bầu trời nhỏ của mình trước, sớm đã không còn trên cõi đời này nữa.

Hai mươi mấy năm qua, suốt hai mươi mấy năm… mà anh không hề phát giác ra, không biết ông nội mình còn sống hay đã chết, anh không hề biết…

"Ông nội …"

Hai tiếng, giống như được phát ra từ lồng ngực Trần Việt, trầm thấp làm người nghe thấy đau lòng.

Đứng ở nơi cao nhất, quan sát thành phố phát triển sầm uất Giang Bắc này, Trần Việt lại chẳng có khoái cảm muốn chinh phục chút nào.

Mọi chuyện rất nhanh đã lộ ra chân tướng nhưng nơi nào đó trong lòng anh như sụp đổ xuống.

Ông nội của anh bị người ta giả mạo, bản thân là đứa cháu được ông yêu thương nhất vậy mà trôi qua hai mươi năm anh mới phát hiện ra sự khác lạ.

Anh đứng thẳng tắp, đứng rất lâu rất lâu, đột nhiên, thân thể anh khẽ động, siết chặt tay đấm mạnh vào cửa sổ thủy tinh trước mặt.

Anh hận, hận người đã giả mạo thành ông nội, càng hận chính bản thân mình.

Hận mình tại sao không phát hiện ra những điểm khác thường, hận mình ngay cả ông nội còn sống hay không cũng không biết.

Lục Diên tiến đến gõ cửa, nói: "Tổng giám đốc Trần, mọi chuyện đều theo kế hoạch của anh mà tiến hành, một bước cũng không sai."

Trần Việt vẫn nhìn về phía xa, nặng nề nói: "Bên Lương Thu Ngân cử thêm vài người nữa, nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho cô ấy."

Nhắc đến chuyện của Lương Thu Ngân, Lục Diên có chút đắc ý vì biện pháp đó là anh ta nghĩ ra.

Lục Diên cười, nói: "Tổng giám đốc Trần, anh yên tâm. Lương Thu Ngân vô cùng phối hợp, trước khi chúng ta giải quyết xong chuyện này, cô ấy tuyệt đối sẽ không ra ngoài, sẽ không để cho người khác hoài nghi thân phận của ‘Lương Thu Ngân’ bị bắt cóc kia."

Chuyện cũng không như Giang Nhung nghĩ là bên cạnh Trần Việt còn có nằm vùng, mà tối hôm qua lúc Trần Việt sai người lấy mẫu tóc của ông cụ Trần, bọn họ đã phát giác ra rồi.

Trần Việt đột nhiên lấy tóc của ông cụ, bên ông cụ nhất định đoán ra được là Giang Nhung đã đưa chứng cứ cho anh.

Lúc đó, trợ lý Hà lại lần nữa lấy Lương Thu Ngân ra để uy hiếp Giang Nhung, đồng thời ngay lập tức cho người đi bắt Lương Thu Ngân.

Quá trình bắt Lương Thu Ngân rất thuận lợi, thuận lợi giống như có ai đó đã giăng sẵn một cái bẫy chờ bọn họ nhảy vào vậy.

Thế nhưng, những tên đã bắt Lương Thu Ngân hình như không phát hiện ra điều lạ, nên đã bắt đi ‘Lương Thu Ngân’ mà Trần Việt muốn để chúng bắt.

Nghe Lục Diên báo cáo xong, Trần Việt im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Hai chiếc nhẫn cũ kia đã tìm người đến xem chưa?"

Lục Diên cung kính trả lời: "Hai chiếc nhẫn đó có gắn con chip, nếu không phải Tiêu Kình Hà cho người chỉnh loạn lên thì chúng ta đã có thể đọc số liệu trong đó nhanh hơn rồi, bây giờ muốn phục hồi lại số liệu thì phải đợi thêm chút thời gian nữa."

Trần Việt nhìn về phía xa, không quay đầu lại nói: "Gấp rút làm đi, trong vòng ba ngày tôi muốn có kết quả."

Tiểu Bích, ông nội giả...

Trần Việt gọi Tiểu Bích nhanh chóng trở về là vì anh muốn giám định DNA lại một lần nữa.

Phải đối chiếu DNA của Tiểu Bích cùng ông nội giả mới biết được.

Mà hiện giờ Trần Việt cần chứng thực, rốt cuộc thì tại sao ông ta lại có vẻ ngoài giống ông nội anh như vậy?

Thân phận thật của ông ta có phải là người cha vốn dĩ đã bị xử quyết của Tiểu Bích không?

Hay là ông nội ruột đến giờ vẫn không thể tra ra được củaTrầnTiểu Bích?

Cũng không biết vì sao sau khi nghe được những lời Giang Nhung nói lúc trưa, trong lòng Trần Tiểu Bích cảm thấy bồn chồn.

Cô lựa chọn tin tưởng ông cụ Trần, thế nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, lo lắng ông nội mình yêu nhất sẽ biến thành một người ác độc, tàn nhẫn.

Nghĩ đến việc này, Trần Tiểu Bích đứng ngồi không yên…làm việc gì cũng không thể tập trung được.

Chẳngở yên được trong nhà lâu, Trần Tiểu Bích liền quyết định đi đến trang trại tìm ông nội, tìm ông tâm sự, nói những chuyện thú vị xảy ra gần đây, biết đâu cô sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa.

Lúc vào trang trại, Trần Tiểu Bích thấy ông cụ đang nằm trên ghế nghỉ ngơi,nhắm mắt, hô hấp đều, nhìn có vẻ ngủ rất ngon.

Trần Tiểu Bích ngồi xuống ghế bên cạnh ông, cầm quạt khẽ phe phẩy cho ông.

Tóc của ông cụ gần như bạc trắng hết, nếp nhăn trên khuôn mặt cũng nhiều hơn trước, giọng nói cũng không cò nâm vang có lực như trước.

Tuy ngày nào cô cũng nói ông càng ngày càng trẻ ra, nhưng không thể không thừa nhận, thời gian đã để lại quá nhiều dấu vết tuổi tác trên người ông.

Ông nội già rồi, nhất là mấy năm nay, càng ngày càng già nhanh hơn, dường như trong lòng ông cất giấu rất nhiều tâm sự, mà cô thân là cháu gái lại không giúp được gì cho ông cả.

"Tiểu Bích đến rồi hả."

Nghe được tiếng của ông cụ, Trần Tiểu Bích mới biết ông đã tỉnh, cũng phát hiện mình suy nghĩ nhập tâm đến mức nào.

"Ông nội, Tiểu Bích đến chơi với ông, nói chuyện, tâm sự với ông này." Trần Tiểu Bích đến gần, ôm ông cụ một cái.

"Tiểu Bích, được rồi, được rồi." Ông cụ vỗ vỗ lưng Tiểu Bích, cười hiền lành: "Tiểu Bích à, ông nội vừa nhìn thấy con, mọi phiền não liền biến mất. Vừa nhìn thấy con, ông liền cảm thấy mọi chuyện không quan trọng đến thế nữa, chỉ cần có con ở bên cạnh ông nội là được rồi.

Trần Tiểu Bích ngọt ngào nói: "Ông nội, sau này Tiểu Bích nhất định sẽ dành nhiều thời gian đến chơi với ông hơn."

"Tiểu Bích à." Ông cụ xoa đầu Tiểu Bích, nhẹ nhàng nói: "Ông nội già rồi, cũng không biết còn sống được bao nhiêu lâu nữa. Nếu ông đi rồi, Tiểu Bích của chúng ta vẫn chưa tìm được đối tượng phù hợp thì làm thế nào đây?"

Nói đến đối tượng, Trần Tiểu Bích nghĩ ngay đến Chiến Niệm Bắc, cô nhẹ nhàng hỏi: "Ông nội, ông cảm thấy Chiến Niệm Bắc thế nào?"

Ông cụ nghĩ nghĩ rồi nói: "Chiến Niệm Bắc còn trẻ mà đã dựa vào năng lực bản thân có được địa vị cao trong quân khu Giang Bắc, năng lực là điều không có gì để bàn cãi."

Nghe ông cụ khen Chiến Niệm Bắc như vậy, Trần Tiểu Bích vô cùng vui vẻ, liên tục gật đầu: "Ông nội, Tiểu Bích cũng nghĩ giống ông, cho nên Tiểu Bích sẽ cố gắng để Chiến Niệm Bắc trở thành cháu rể của ông."

"Tiểu Bích, Chiến Niệm Bắc không được!" Ông cụ đột nhiên nghiêm nghị nói, Trần Tiểu Bích khẽ giật mình.

"Ông nội, ông không đồng ý là vì anh ấy mang thân phận cậu của con sao?" Trần Tiểu Bích cắn môi, tủi thân nói: "Con cũng không phải con ruột của mẹ, cho nên con và Chiến Niệm Bắc không có quan hệ huyết thống, vậy thì sao con với anh ấy không thể ở bên nhau được ạ? Lúc trước ông còn muốn tác hợp cho con với anh trai đầu gỗ còn gì."

Ông cụ nghiêm túc nói: "Con không cần biết nguyên nhân là gì, con chỉ cần nhớ kỹ, riêng nó không được, cho dù nó có xuất sắc đến thế nào đi nữa."