Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 323




Lục Diên và Hứa Huệ Nhi đi theo Trần Việt đã hơn mười năm, có thể nói hai người bọn họ là trợ lý đắc lực quan trọng nhất của anh.

Nếu như Hứa Huệ Nhi phản bội Trần Việt, Giang Nhung suy đoán người đứng phía sau sai khiến Hứa Huệ Nhi nhất định là ông cụ nhà họ Trần.

Hứa Huệ Nhi đi theo Trần Việt trong thời gian dài như vậy, nếu chỉ vì lợi ích thì rất khó có thể khiến cho cô ta làm ra chuyện phản bội anh.

Nếu như đối phương là ông cụ nhà họ Trần thì có thể hiểu được.

Có thể Hứa Huệ Nhi là người do ông cụ xếp vào bên cạnh Trần Việt, cũng có thể là ông cụ đã dùng tình cảm thuyết phục, làm cho cô ta phản bội.

Bất kể vì nguyên nhân nào, Giang Nhung đều không để ý tới. Cô chỉ biết về sau nhất định phải đề phòng Hứa Huệ Nhi, tuyệt đối không thể để cho cô ta lại giở trò sau lưng Trần Việt nữa.

Hứa Huệ Nhi có vấn đề, như vậy Lục Diên thì sao?

Giang Nhung kín đáo liếc nhìn Lục Diên.

Lục Diên chắp hai tay ở sau lưng, không ngừng đi qua đi lại, trên gương mặt anh ta dường như viết rõ hai chữ “sốt ruột” thật lớn.

Từ cuộc trò chuyện với Lục Diên cùng quan sát anh ta vừa rồi, Giang Nhung cảm thấy anh ta chắc không có vấn đề gì.

Lục Diên không có vấn đề, vậy cô còn có thể tiếp tục dùng được. Về phần Hứa Huệ Nhi thì sao?

Giang Nhung chỉ suy đoán Hứa Huệ Nhi có vấn đề nhưng không có được chứng cứ xác thực để chứng minh cô ta có vấn đề, cho nên trước mắt cô vẫn không thể làm gì cô ta được.

Dù sao Hứa Huệ Nhi vẫn là nhân vật đã đi theo bên cạnh Trần Việt nhiều năm.

Nếu như đổ oan cho Hứa Huệ Nhi cũng sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đối với danh tiếng của Trần Việt, cho nên Giang Nhung quyết định lựa chọn sách lược là tạm thời án binh bất động đối với cô ta.

Về công việc của Thịnh Thiên, Giang Nhung bảo Lục Diên quay về truyền đạt một vài tin tức, căn dặn tất cả những cấp dưới quan trọng trong tay Trần Việt cứ làm việc của mình là được rồi.

Thịnh Thiên là một đế quốc thương mại lớn như vậy, Trần Việt có rất nhiều cấp dưới xuất sắc. Anh có lười biếng một thời gian, tất cả công việc vẫn có thể hoạt động theo lệ thường.

Tác dụng quan trọng của Trần Việt đối với Thịnh Thiên là anh có thể ổn định lòng người, anh tốt thì mọi người mới yên tâm.

Trần Việt có vấn đề, những người phía dưới sẽ lo lắng suy nghĩ, tâm thần không yên, trong lòng bối rối, tất nhiên làm việc cũng sẽ loạn.

Cho nên Giang Nhung bảo Lục Diên nghĩ mọi cách giữ kín tin tức Trần Việt đang mê man nằm ở trên giường, tuyệt đối không thể để lộ ra dù chỉ một chữ.

Trước đó Lục Diên cũng đã từng nghĩ tới việc Giang Nhung quyết định, chỉ là anh ta không ngờ cô - một người cho tới bây giờ chưa từng tham dự vào công việc của Trần Việt lại bình tĩnh đưa ra mệnh lệnh như vậy, thật sự làm cho người ta phải nhìn với ánh mắt khác.

Lục Diên rất tán thành với cách làm của Giang Nhung, nhận được mệnh lệnh thì lập tức đi làm ngay, không hề chậm trễ dù chỉ một phút.

Về phần Hứa Huệ Nhi ở lại, Giang Nhung mỉm cười, nói với cô ta: "Trợ lý Hứa, Trần Việt ở đây có tôi chăm sóc là được rồi. Tôi cho cô mấy ngày nghỉ, cô cứ về nghỉ ngơi đi."

Hứa Huệ Nhi nói: "Cô Giang..."

Giang Nhung ngắt lời cô ta: "Tôi là vợ của Trần Việt."

Ý cô muốn nói tôi là vợ của Trần Việt, mời cô hãy gọi tôi là mợ chủ Trần, đừng mở miệng ra lại gọi là cô Giang, đây là phép lịch sự căn bản nhất.

Hứa Huệ Nhi lặng lẽ siết chặt nắm đấm, lại nói: "Mợ chủ Trần, Tổng giám đốc Trần bị ốm, lúc này đang cần người nên tôi làm sao có thể nghỉ được."

"Tôi nói cho cô nghỉ thì cô cứ nghỉ đi. Trần Việt đã có tôi chăm sóc, không phiền cô phải quan tâm." Giang Nhung nói lời này thật giống như rất khách sáo, nhưng nghe kỹ thì chẳng để lại cho Hứa Huệ Nhi chút mặt mũi nào cả.

Giang Nhung này trở nên khó đối phó như vậy từ lúc nào thế?

Hứa Huệ Nhi bất lực, nhưng không dám trở mặt với Giang Nhung, dù không cam lòng cũng chỉ đành phải rời đi.

Bọn họ đều đi rồi, Giang Nhung mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không hiểu rõ về chuyện của Thịnh Thiên, cô chỉ có thể giao cho Lục Diên đi sắp xếp, hi vọng trước khi Trần Việt tỉnh lại, Thịnh Thiên không xảy ra sai lầm gì là tốt rồi.

Trước mắt cô không thể động tới Hứa Huệ Nhi, cũng không yên tâm giao việc cho cô ta đi làm, bởi vậy cho cô ta nghỉ là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng so với Thịnh Thiên, điều làm cho Giang Nhung càng lo lắng hơn vẫn là sức khỏe của Trần Việt.

Thuốc độc không mùi không vị lại không gây chết người, nhưng sẽ làm cho tinh thần người ta bị tê liệt, còn có trạng thái mê man.

Nghĩ đến Trần Việt bị trúng độc, trong lòng Giang Nhung không nhịn được mà run rẩy, đau đớn lan tràn tới toàn thân.

Người hạ độc là ai?

Mục đích của kẻ đó là gì?

Không phải muốn giết chết Trần Việt, như vậy mục đích của bọn họ chính là Thịnh Thiên, hoặc là cô và Nhung Nhung nhỏ?

Giang Nhung không biết.

Trước mắt, các bác sĩ vẫn không tìm ra được cách giải độc, nói cách khác cũng không ai biết đến bao giờ Trần Việt mới có thể tỉnh lại.

Giang Nhung trở lại phòng bệnh và ngồi bên cạnh Trần Việt, giơ tay xoa nhẹ lên mặt anh, khẽ gọi tên anh: "Trần Việt…"

"Em biết anh sẽ không trả lời em nhưng không sao. Anh nghe, em nói cho anh nghe là được rồi." Cô cầm tay Trần Việt dịu dàng cười nói: “Anh chắc chắn không biết lần đầu tiên khi em gặp anh có cảm giác thế nào đâu."

"Lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, em đã nghĩ, sao trên đời này lại có người đàn ông đẹp trai như vậy. Lúc đó tim em đập rất nhanh, nhưng may mắn là em đã không đỏ mặt, anh chắc hẳn không nhìn ra được."

"Ngày xem mắt, khi anh nói tạm biệt em, em đã cho rằng chúng ta sẽ không gặp lại nữa... Nhưng không ngờ mấy ngày sau, anh tự nhiên lại hẹn em, thậm chí còn đề nghị đăng ký kết hôn với em."

"Lúc đó em bị dọa cho bối rối, nhưng em không biết tại sao mình lại nhận lời anh nhanh như vậy... Có thể đây là chính là duyên phận mà mọi người thường nói tới."

"Em chắc chắn đã tu mấy đời mới may mắn có thể đổi lấy cơ hội để đời này làm vợ anh. Nhưng có thể là em tu chưa nhiều, may mắn không đủ cho nên hôn nhân của chúng ta mới gặp phải một ít trắc trở."

"Trần Việt, anh đừng thả tay em ra, được chứ? Anh hãy giữ thật chặt lấy em, chúng ta cùng nhau đi về phía trước, không quan tâm con đường phía trước có nhấp nhô tới mức nào, anh đều phải nắm chặt lấy tay em và Nhung Nhung nhỏ được chứ?"

"Tối qua, Nhung Nhung nhỏ nói với em là muốn chờ ba về, con bé có bí mật muốn nói với ba. Anh chắc chắn sẽ không nỡ để cho Nhung Nhung nhỏ phải chờ anh quá lâu đúng không?"

Giang Nhung nói một lúc, cũng không biết thế nào mà nước mắt giống như vòng trân châu bị đứt, từng giọt từng giọt không ngừng lăn ra khỏi viền mắt của cô rơi xuống.

"Trần Việt…" Giang Nhung cố lau nước mắt và nằm ở trước ngực anh òa khóc: “Đồ tồi này, sao anh có thể dọa em như vậy được. Anh có biết là em thật sự rất sợ không?"

Cô rất sợ phải mất anh, rất sợ một ngày nào đó khi mình mở mắt ra sẽ không còn được gặp lại anh nữa...

Cô có rất nhiều rất nhiều sợ hãi, nhưng ở trước mặt người ngoài, cô phải kiên cường. Lúc này chỉ có cô và Trần Việt, cô mới có thể không kìm chế cảm xúc của mình nữa.

Cô thật hi vọng Trần Việt sẽ đột nhiên giơ tay ra xoa đầu cô, nói với cô: "Giang Nhung, em đừng khóc, anh đang ở bên cạnh em, em không phải sợ nữa!"

Nhưng cô không đợi được điều đó. Cô đã khóc rất lâu mà Trần Việt vẫn nằm im, dường như từ đầu tới cuối đều không cảm giác được cô.

Giang Nhung lại lau nước mắt và hít sâu một hơi, cố gắng mỉm cười: "Trần Việt, anh không phải sợ đâu. Em sẽ ở cùng với anh, sẽ luôn ở cùng anh!"