Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 322




Giang Nhung còn nhớ rõ Trần Việt đã từng nói, sau khi hai người nhận được giấy chứng nhận kết hôn, trên phương diện pháp luật thì bọn họ chẳng khác nào đã trao tính mạng của mình vào trong tay của đối phương.

Nếu như hai vợ chồng có một người bệnh nặng, bệnh viện nhất định sẽ yêu cầu người nhà phải kí tên, vậy người có thể ký cũng chỉ là người còn lại.

Cho nên ở chỗ của Giang Nhung, từ “vợ" không phải chỉ là sống chung với nhau như khi cô vừa cưới, mà là hứa hẹn và chờ đợi cả đời.

Nếu như Lục Diên không rõ ý nghĩa của từ vợ này, Giang Nhung sẽ nói cho anh ta nghe. Bất kể thế nào cô nhất định phải biết Trần Việt đang ở đâu, phải biết có phải anh vẫn khỏe hay không.

Im lặng một lúc, giọng nói của Lục Diên lại truyền đến: "Mợ chủ, không phải tôi không muốn nói, nhưng Tổng giám đốc Trần không cho tôi nói cho mợ chủ biết."

"Chuyện anh ấy bảo anh không nói cho tôi biết có liên quan tới cơ mật của Thịnh Thiên sao? Hay là bí mật gì đó không thể nói ra? Nếu như đều không phải, vậy tại sao anh không thể nói cho tôi biết? Là anh ấy xảy ra chuyện nên không muốn để cho tôi lo lắng sao? Anh ấy có việc, tôi lại không thể ở bên cạnh chăm sóc cho anh ấy, chẳng phải tôi sẽ càng lo lắng hơn sao?"

Trần Việt - người đàn ông ngốc kia sao có thể ngu tới như vậy. Tại sao cứ muốn một mình gánh vác tất cả mọi chuyện, vì sao không thể tin tưởng cô một lần chứ?

Giang Nhung nói không phải không có lý. Lục Diên cũng hiểu rõ Trần Việt bảo bọn họ giấu cô là không muốn để cho cô lo lắng. Nhưng cô đã đoán ra Trần Việt xảy ra chuyện, nếu anh ta còn không nói thì chính là làm trái lại ý định ban đầu của Trần Việt.

Suy nghĩ một lát, Lục Diên đang chuẩn bị mở miệng nói cho Giang Nhung biết, Hứa Huệ Nhi ở bên cạnh đột nhiên tắt điện thoại.

Cô ta nói: "Lục Diên, tin tức Tổng giám đốc Trần hôn mê bất tỉnh không thể truyền đi, một khi truyền đi sẽ có hậu quả sợ rằng không thể gánh vác nổi."

Lục Diên nói: "Cô ấy không phải ai khác mà là vợ của Tổng giám đốc Trần, là mẹ của con Tổng giám đốc Trần."

Hứa Huệ Nhi cười lạnh: "Lục Diên, Tổng giám đốc Trần hồ đồ, lẽ nào anh cũng hồ đồ theo sao?"

Lục Diên bất mãn nói: "Cô nói vậy là có ý gì?"

Hứa Huệ Nhi còn nói: "Mợ chủ đã qua đời từ ba năm trước đây. Người trong nhà họ Trần từng nhìn thấy thi thể của cô ta bị hoả táng. Anh nghĩ một người đã chết đi ba năm, ba năm sau còn có thể sống lại được sao?"

Lục Diên hỏi: "Cô muốn nói mợ chủ là giả sao?"

Hứa Huệ Nhi nói: "Tôi không dám nói cô ta là giả, nhưng tôi cũng không thể tin cô ta là thật được. Anh nghĩ xem, tại sao cô ta lại trở về? Cô ta thật sự quên hết những chuyện trước kia hay còn có bí mật gì khác?"

Lục Diên hơi dao động khi nghe Hứa Huệ Nhi nói vậy.

Có thể trước khi Tổng giám đốc Trần của bọn họ hôn mê dặn bọn họ không được nói cho Giang Nhung biết, không phải vì không muốn để cho cô lo lắng, mà có thể đã phát hiện ra điều gì khác thường thì sao.

Từ trước đến nay, Tổng giám đốc Trần của bọn họ làm việc luôn cẩn thận, hôm qua lại đột nhiên ăn nhầm phải loại thuốc mà ngay cả bác sĩ cũng không kiểm tra ra được, bỗng nhiên hôn mê.

Người có thể bỏ thuốc cho Tổng giám đốc Trần mà không ai hay biết, đồng thời có thể làm cho Tổng giám đốc Trần cam tâm tình nguyện ăn vào, vậy đáng nghi nhất không ngoài Giang Nhung.

Thấy Lục Diên dao động, Hứa Huệ Nhi nói tiếp: "Không phải anh nói trước khi Tổng giám đốc Trần hôn mê đã không cho phép anh nói cho mợ chủ biết sao? Nếu bây giờ anh nói với Giang Nhung, khi Tổng giám đốc Trần tỉnh lại anh làm sao ăn nói được với ngài ấy chứ?"

Lục Diên không lên tiếng. Bất kể thế nào, nghe theo lời dặn của ông chủ là không sai được.

Có phải Giang Nhung là giả mạo hay không, anh ta cũng không dám đi thăm dò, tất cả vẫn phải chờ ông chủ của bọn họ tỉnh lại rồi nói sau.

Nhưng bọn họ không ngờ được Giang Nhung vẫn tìm được tới nơi.

Khoảng một giờ sau, Giang Nhung xuất hiện ở trước mắt của bọn họ.

Thấy Giang Nhung xuất hiện, trong lòng Hứa Huệ Nhi kinh ngạc, vội vàng đứng lên ngăn cản cô: "Cô Giang, bác sĩ vừa kiểm tra cho Tổng giám đốc Trần, cũng căn dặn trong thời gian này người không quan trọng thì không nên tới làm phiền Tổng giám đốc Trần, để cho ngài ấy được nghỉ ngơi."

"Cô cũng nói là người không quan trọng thì không nên tới làm phiền anh ấy, vậy còn không tránh đường cho tôi." Giang Nhung nói một câu này đầy khí thế, không cho phép Hứa Huệ Nhi kiêu căng ở trước mặt cô.

Giang Nhung còn nhớ rõ khi mình và Trần Việt kết hôn không lâu, anh từng bị ốm một lần, lúc đó cũng là Hứa Huệ Nhi ngăn cản cô.

Trước đây quan hệ giữa cô và Trần Việt vẫn không được tốt lắm nên không hiểu rõ về Trần Việt, bởi vậy lúc đó Hứa Huệ Nhi mới có thể ngăn cản được cô, nhưng hôm nay thì đừng có mơ.

Hứa Huệ Nhi hơi ngẩn người ra, Giang Nhung đã vòng qua cô ta bước vào trong phòng bệnh. Cô vừa đi vừa nói chuyện: "Lục Diên, làm phiền anh gọi bác sĩ chính tới đây một lát, tôi muốn biết rõ tình hình."

"Vâng." Có lẽ không ngờ được Giang Nhung có thể bình tĩnh như vậy, Lục Diên vô thức càng kích trọng cô hơn.

Hứa Huệ Nhi đứng bên cạnh lặng lẽ siết chặt nắm đấm và tránh sang một bên ngồi xuống, cũng không dám nói loạn thêm một từ.

Cũng không biết Giang Nhung thay đổi, hay trước đây cô ta không thật sự hiểu rõ cô, không ngờ trong cơ thể người phụ nữ thoạt nhìn nhu nhược này lại có sức lực mạnh mẽ tới như vậy.

Có lẽ cô ta quá coi thường Giang Nhung, cho rằng chỉ cần bọn họ không nói thì cô chỉ có thể trốn ở nhà lo lắng suông. Cô ta tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được Giang Nhung lại tìm đến bệnh viện nhanh như vậy.

Phòng bệnh này là phòng vip nên có phòng khách và phòng trong.

Trần Việt nằm yên tĩnh ở trên giường bênh trong phòng trong, ngoại trừ sắc mặt trắng hơn bình thường một chút, hơi thở và nhiệt độ cơ thể đều không có gì khác lạ, thật giống như anh chỉ ngủ thiếp đi chứ không phải đang hôn mê bất tỉnh.

Nhìn dáng vẻ Trần Việt như vậy, tim Giang Nhung khó chịu giống như bị dao cắt, mũi chua xót rất muốn rơi nước mắt nhưng cô lại ngẩng đầu lên, ép cho nước mắt chảy vào trong.

Trần Việt bị ốm nằm đấy, lúc này cô là chỗ dựa cho Trần Việt và Nhung Nhung nhỏ, cho nên cô không thể khóc, không thể mềm yếu.

Giang Nhung chậm rãi ngồi xuống bên giường bệnh của Trần Việt, cầm tay anh và cúi đầu hôn một cái, khẽ nói: "Trần Việt, em biết một mình anh rất vất vả, rất mệt mỏi..."

Anh làm việc giống như cỗ máy, nhưng đến máy móc hoạt động lâu ngày còn không chịu được nữa là một người có máu có thịt như anh.

"Anh muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi mấy ngày, những chuyện khác cứ giao cho em là được. Em tin chắc mình có thể làm tốt. Nhưng anh cũng không thể nghỉ ngơi quá lâu đâu đấy. Em chỉ cho anh được nghỉ một tuần thôi. Nhung Nhung nhỏ vẫn đang chờ anh về, con bé bảo còn có bí mật muốn nói cho anh biết."

Có đôi khi, Giang Nhung thật sự rất muốn mắng anh một trận. Sao anh không thể suy nghĩ cho mình nhiều hơn một chút chứ? Anh đã bị ốm rồi còn muốn cấp dưới giấu cô.

"Mợ chủ, bác sĩ chính của Tổng giám đốc Trần đã tới."

Giọng nói của Lục Diên vang lên ở sau lưng Giang Nhung.

Giang Nhung lặng lẽ hít sâu một hơi rồi quay đầu, nhìn bọn họ gật đầu nói: "Bác sĩ, làm phiền bác sĩ nói cho tôi biết tình hình cụ thể của Trần Việt đi."

Từ chỗ bác sĩ chính, Giang Nhung biết được Trần Việt chắc đã ăn nhầm phải một loại thuộc độc không màu không vị. Loại thuốc độc này sẽ không làm chết người nhưng khiến cho thần kinh của con người bị tê liệt, sẽ có trạng thái mê man trong thời gian dài.

Thuốc độc không màu không vị...

Ánh mắt Giang Nhung nhìn lướt qua xung quanh một lượt, vừa lúc bắt gặp ánh mắt thăm dò của Hứa Huệ Nhi. Thấy cô nhìn sang, cô ta vội vàng rời tầm mắt đi.

Lẽ nào nội gián ở bên cạnh Trần Việt chính là Hứa Huệ Nhi?

Có phải Hứa Huệ Nhi đã hạ thuốc độc cho Trần Việt hay không?

Vậy cấp trên thật sự của cô ta là ai?

Chẳng lẽ là ông cụ nhà họ Trần sao?