Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 355: Cảm ngộ võ đạo




Đối với rất nhiều người mà nói, cảm ngộ võ đạo vẫn không đáng để bọn họ chém giết liều mạng như vậy.

Thứ họ thật sự coi trọng đó là võ học truyền thừa của tông môn viễn cổ ban thưởng cho.

So với cảm ngộ võ đạo không thể đong đếm được thì truyền thừa võ học người thật việc thật, phân lượng vẫn nặng hơn.

Nhưng ai hơn ai kém cũng chỉ có những người ở bên trong đó mới tự mình biết mà thôi.

Bị hút vào trong tế đàn thông thiên, Lâm Nhất cảm thấy choáng váng tạm thời, một lát sau cảnh tượng trước mắt mới đột nhiên thay đổi.

Dưới chân là một đài sen, cả mảng không gian tối đen như mực, chỉ nhìn thấy một ngọn thánh hỏa đang cháy rực ở cách đó khá xa.

Ngọn thánh hỏa đó tựa hồ như có thể chạm được vào, lại như cách xa cả một thế giới.

Khái niệm không gian và thời gian bị méo mó, mang lại cho người ta cảm giác có hơi huyền diệu.

Lâm Nhất nhìn nhìn, ngoài hắn ra trong mảng không gian này không có bất cứ ai khác. Xem ra, mỗi người đều rơi vào thế giới đơn độc khác nhau.

Linh khí nơi đây khá dư thừa, trong đất trời tràn ngập dao động năng lượng huyền diệu, quả thực là thánh địa tu luyện.

Ầm!

Đúng trong lúc Lâm Nhất đang quan sát bốn phía, ngọn thánh hỏa thiêu đốt kia đột nhiên phóng lên cao, giây tiếp theo liền ầm ầm nổ tung. Hóa thành mạt lửa đầy trời, thắp sáng màn đêm, diễn hóa thành một vùng tinh không mênh mông vô biên. Những mạt lửa bốc cháy đó giống như sao băng đầy trời, từ trên không trung rơi xuống.

Ánh mắt Lâm Nhất lộ ra vẻ chấn động, một bầu trời đầy sao trong mắt hắn cứ như vậy mà đột nhiên xuất hiện.

"Những lưu quang này có lẽ chính là cảm ngộ võ đạo đại năng của tiền bối trong tông môn cổ xưa nhỉ".

Nhìn chăm chú đốm lửa đang rơi trên bầu trời, Lâm Nhất trầm ngâm, mở mắt ra quan sát thật kỹ.

Khi đang nhìn chăm chú vào một đốm lửa thì ngọn lửa trong mắt hắn không ngừng phóng đại, ngay sau đó liền trực tiếp biến hóa huyền ảo thành một phiến không gian mênh mông.

Có thân ảnh lập lòe, đang thi triển các loại võ kỹ.

Mỗi một mạt lửa đều là một mảnh nhỏ cảm ngộ võ đạo đại năng viễn cổ, ghi chép lại những hình ảnh ngộ đạo đại năng năm đó.

Chỉ chốc lát liền có rất nhiều mạt lửa đập vào mi mắt Lâm Nhất.

Vô số mảnh nhỏ ký ức dũng mãnh chui vào trong đầu óc hắn, thông tin phong phú mênh mông nháy mắt đã phủ đầy trong đầu óc.

"Đau quá!"

Lâm Nhất vội vàng nhắm mắt lại, sau khi quan sát cảm ngộ võ đạo của hơn mười vị tiền bối đại năng, đầu óc hắn như sắp bùng nổ.

Đột nhiên, Lâm Nhất như hiểu ra điều gì đó.

Trên vòm trời cơn mưa đốm lửa không ngừng rơi xuống sẽ luôn có một khoảnh khắc dừng lại.

Khảo nghiệm của tế đàn thông thiên năm đó có lẽ chính là để khảo nghiệm những đệ tử tinh anh này, vào lúc thánh hỏa đốt cháy hầu như không còn gì có thể tiêu hóa hấp thu được bao nhiêu mảnh nhỏ ký ức, hấp thụ được càng nhiều, đương nhiên ngộ tính càng cao, càng xứng đáng để bồi dưỡng.

Bừng tỉnh lại, Lâm Nhất vội vàng hấp thu những cảm ngộ võ đạo trong lúc tu luyện của các bậc tiền bối trong đầu đó.

Mỗi một cảnh tượng tu luyện của một vị đại năng đều vô cùng phức tạp, bắt buộc phải lĩnh hội được chân ý trong đó mới coi như là chân chính tiêu hóa hấp thu, mảnh ký ức phức tạp vẫn cứ tràn đầy trong đầu, khiến hắn không thể tiếp tục quan sát những mạt lửa đầy trời này nữa.

"Đây là quyền pháp... có ý tứ, lấy nhu thắng cương, lấy thủy đánh sơn, một giọt nước lại có thể diễn hóa ra được quyền mang đáng sợ như vậy".

"Đây là Phong Chi Ảo Diệu, đao pháp mà cũng có thể phóng khoáng như vậy, quả thực không thể tin nổi".

"Thân pháp này là Phong Hành Cửu Thiên hay là Như Vân Tại Thiên, thật không dễ phân biệt..."

Hàng loạt những cảm ngộ võ đạo khó lý giải, khó bề tưởng tượng, Lâm Nhất lại hấp thu như nắng hạn chờ mưa rào.

Khi rất nhiều người còn đang vùi đầu nát óc suy nghĩ thì trên mặt hắn lại toát lên nụ cười vô cùng hưng phấn.

Một lúc lâu sau, Lâm Nhất mở hai mắt ra, quan sát bốn phía, quả nhiên đúng như hắn dự đoán.

Bầu trời rõ ràng đã tối đen đi rất nhiều, mạt lửa đầy trời đã bớt đi một phần ba rồi.

"Cố gắng thêm chút nữa, nếu chỉ so về ngộ tính thì ta chưa hẳn đã thua Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y!"

Ánh mắt lâm Nhất toát lên sự tự tin, tràn ngập mong chờ.

Nhất thời, vô số mạt lửa lại chiếu rọi vào mắt hắn, sau đó không ngừng lan rộng ra, diễn hóa thành một thế giới, cuối cùng hóa thành những mảnh nhỏ ký ức đại năng cổ xưa, xông vào trong đại não.

Một điểm, hai điểm, ba điểm... hai mươi điểm!

Lần này, Lâm Nhất đã phá lệ hấp thu được hai mươi điểm đốm lửa, nhiều hơn hẳn một nửa so với lần hấp thu trước.

"Cường độ linh hồn gia tăng rồi?"

Lâm Nhất có chút đăm chiêu, xem ra tế đàn thông thiên này thật sự diệu dụng vô cùng.

Không nghĩ nhiều nữa, hắn lần nữa nhắm mắt lại, tiếp tục hấp thu tiêu hóa cảm ngộ võ đạo trong những mảng ký ức này.

Đối với người thường mà nói thì nội dung có chút khô khan, nhưng với Lâm Nhất thì lại khá thú vị.

Sâu trong nội tâm của hắn cảm nhận được sự nhảy nhót và vui mừng chân thật, không hề cảm thấy phiền hà khó chịu chút nào.

Giống như miếng bọt biển vậy, điên cuồng hấp thu cảm ngộ võ đạo đại năng viễn cổ.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Lâm Nhất trước sau tổng cộng mở mắt ra ba lần.

Khi đến lần mở mắt thứ tư, vòm trời đã hoàn toàn tối đen, trên màn trời đêm không còn bất cứ mạt lửa nào nữa.

Ngọn thánh hỏa nhìn như xa như gần đó lại lần nữa xuất hiện từ đầu.

Sưu Sưu!

Trong lúc Lâm Nhất có chút ngờ vực, không biết bước tiếp theo phải làm gì, thì trên đạo đài xuất hiện từng miếng ngọc giản trống rỗng đang trôi nổi bồng bềnh.