Cùng lúc Lâm Nhất ngồi xuống, không còn ai dám có bất cứ ý định gì với hắn nữa.
Hắn dùng hết các bản lĩnh và thủ đoạn để giữa vạn người kiên cường giết tới được bước này.
Đến cuối cùng, thậm chí ngay cả Vương gia của Tứ tông Tứ tộc trong Đại Tần Đế Quốc cũng ra tay với hắn.
Hiện giờ ngay đến cường giả của Vương gia cũng phải biết điều ngậm miệng lại, không còn ai dám có bất mãn gì.
Xác định không còn ai còn ý định đánh hắn nữa Lâm Nhất xòe lòng bàn tay ra, thân ảnh xám lạnh tràn ngập khí tức viễn cổ tang thương hóa thành một mạt ánh sáng lung linh chui vào trong lệnh bài Ô Quang.
Ca sát!
Khe nứt không nhìn rõ trên lệnh bài rõ ràng trở nên lớn hơn rất nhiều, dùng thêm một lần nữa là bỏ đi rồi.
Loại bảo vật thế này mà chỉ có thể dùng một lần, không thể không nói là vô cùng đáng tiếc.
Lâm Nhất thầm than trong lòng rồi cẩn thận cất đi.
"Tên tiểu tử này thật khiến người ta không thể tin nổi..."
"Bảo khí của hắn lại là một miếng lệnh bài có chấp niệm vô cùng cổ đại, hình dáng của thân ảnh xám lạnh đó hình như là Tử Diên Kiếm Thánh".
"Nếu như đổi lại là bảo khí khác, với thực lực hiện tại của hắn hôm nay chắc chắn không thể chiếm được một đài sen".
"Đừng tiếc nữa, bảo khí cũng là do hai tay hắn đoạt được, cũng không phải tự dưng mà có, có bản lĩnh thì ngươi cũng có thể đi cướp lấy một miếng đi".
"Ha ha, các ngươi phát hiện ra chưa, người của Huyết Vân Môn bị dọa cho sợ bỏ chạy rồi, thế này có nghĩa là vẫn còn ba đài sen nữa!
"Đúng vậy!"
Quận Thanh Dương rốt cuộc vẫn là cường giả vi tôn nên không có quá nhiều chỉ trích với việc Lâm Nhất chiếm được một đài sen. Rất nhanh đã chuyển sự chú ý sang ba đài sen còn lại.
Chỉ có Vương Ninh là vẫn nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Lâm Nhất của khoảng một năm trước trong mắt hắn ta chẳng qua chỉ là một đệ tử ưu tú rác rưởi của tông môn mà thôi. Bất luận là căn cốt hay tu vi đều không không được coi có gì nổi bật.
Nhưng lần gặp lại này, sự trưởng thành của đối phương lại đạt đến bước này, cho dù không có miếng bảo khí kia thì thực lực của Lâm Nhất e là vẫn chắc chắn cao hơn hắn ta một bậc.
Điều trí mạng nhất là, cảm giác ánh mắt Lâm Nhất nhìn hắn ta luôn có một vẻ rét lạnh mơ hồ không hiểu.
Không phải hắn đã biết ta bức chết Hồng lão rồi chứ?
Vương Ninh suy nghĩ có chút bất an, tình cảm giữa Lâm Nhất và Hồng lão trong Thanh Vân Môn không cần phải nói quá nhiều.
Nếu như không có Hồng lão chăm sóc thì ban đầu thân làm một tên Kiếm Nô như Lâm Nhất còn thê thảm hơn gấp nhiều lần.
Chắc không đâu, lúc đó trong kiếm các chỉ có ta và Đỗ thúc mà thôi.
Mặc kệ đi... tên tiểu tử này nhất định không thể giữ lại!
Mặc kệ hắn biết hay không, chỉ bằng việc hắn trước đây hết lần này đến lần khác trêu đùa ta thì ta đã có một vạn lí do để giết hắn rồi.
Nghĩ như vậy, Vương Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất, ánh mắt toát lên thần sắc âm lãnh.
Nhưng vừa hay Lâm Nhất cũng nhìn về phía hắn ta, sát khí trong ánh mắt đó khiến hắn ta lần nữa cảm nhận được sự rét lạnh.
"Tạm giữ lại cái mạng cho ngươi", Lâm Nhất thu hồi tầm nhìn, trong lòng thầm nói.
Chấp niệm của Tử Diên Kiếm Thánh không thể cứ xuất hiện mãi. Trận chiến cường độ cao sẽ chỉ khiến lệnh bài hư hỏng sớm mà thôi.
Thực lực của Vương Đỗ kia vẫn quá cường hãn, lại ngăn chặn được tấn công của thân ảnh xám lạnh. Nếu không thì có thể quét ngang một đường, trực tiếp xử lý tên Vương Ninh rồi.
Hướng ánh mắt nhìn lên trên, hắn dừng sự chú ý lại trên hai người Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y. Hai người đó vẫn đang nhắm chặt hai mắt lại, tựa như những thứ vừa xảy ra khi nãy hoàn toàn không lọt vào mắt của hai người.
Đó là một loại kiêu ngạo từ trong ra ngoài.
Lâm Nhất thu hồi tầm mắt, không nghĩ gì nữa, nhắm mắt vận chuyển Tử Diên Kiếm Quyết, khôi phục lại linh nguyên gần như đã cạn kiệt trong cơ thể.
Trận chiến vừa nãy thập phần hung hiểm, phải nhanh chóng hồi phục lại thể lực mới được.
Ầm!
Khoảnh khắc hắn nhắm mắt vào, trận đại chiến liền nổ ra, cảnh tượng chém giết thảm khốc tranh đoạt ba đài sen cuối cùng đã được mở màn.
Ba đài sen, đài sau tranh cướp kịch liệt hơn đài trước, cho dù không mở mắt ra nhìn Lâm Nhất cũng có thể cảm nhận được từng trận sát ý ngợp trời, còn cả những tiếng kêu thảm gào rống không ngừng vang lên nữa.
Cuộc chiến ác liệt giằng co suốt trong hai tuần hương mới dần dần ổn định lại.
Mười tám đài sen không một ngoại lệ đều là những thân ảnh cường giả Tiên Thiên ngồi lên.
Cường giả của cả Thanh Dương Giới dường như đều tụ tập tại đây.
Bất cứ võ giả Tiên Thiên nào có thể chiếm cứ được đài sen đều có chỗ hơn người, khiến người khác không dám khinh thường.
Xôn xao!
Trước ánh mắt của vạn người, tế đàn thông thiên đó lại lần nữa bốc cháy lên.
Trên bầu trời hạ xuống mười tám cột ánh sáng, bao phủ lên người những võ giả trên đài sen.
Khi ánh sáng hạ xuống cơ thể, Lâm Nhất cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu ấm áp thẩm thấu vào mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn. Hoàn mỹ từng chút một dung hợp với máu thịt, xương cốt, tế bào thậm chí cả hồn phách của hắn.
Ngay sau đó, có lực lượng vô cùng vĩ đại quỷ thần khó lường trào ra từ tế đàn thông thiên.
Mười tám người trên đài sen không kịp phản ứng đồng thời bị hút vào trong tế đàn.
Oanh!
Ngay trước mắt mọi người, mười tám người trên đài sen bao gồm Bạch Lê Hiên, Tư Tuyết Y, Lâm Nhất và cả một số cường giả cảnh giới Bán Bộ Huyền Quan đều toàn bộ biến mất.
Chứng kiến dị tượng cỡ này, võ giả tụ tập xung quanh bốn phía đều không khỏi lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Có thể vào trong tế đàn, dưới cảm ngộ võ đạo đại năng của bậc tiền bối rất có thể sẽ luyện được một môn võ kỹ đến đại thành, thậm chí, đỉnh phong viên mãn cũng không phải không có khả năng.
Lần trải nghiệm này về sau có thể giúp những người này thu được lợi ích suốt đời, kiến thức cũng được mở rộng ra rất nhiều.
Điều quan trọng hơn là nếu như tiến bộ trong đó đủ nhanh thì tế đàn thông thiên còn sẽ ban cho bọn họ những truyền thừa võ học của tông môn viễn cổ.
Võ học thời thịnh thế hoàng kim đó cho dù là võ kỹ Tiên Thiên cũng mạnh hơn rất nhiều so với thời bây giờ.
Cho dù bản thân không dùng đến cũng có thể đổi lấy Tiên Thiên đan giá trên trời với Tứ tông Tứ tộc.