Độc Sủng Xấu Phu

Chương 83: Cướp tiền của hải tặc




Trịnh Dật đem thuyền ngừng ở bên này vẫn luôn không đi, cũng là hành động bất đắc dĩ.





Trước đó chiến đấu cùng hải tặc, trên chủ thuyền vì nhiều hộ vệ, tốt xấu ngăn cản hải tặc nên thương vong cũng không lớn, nhưng mấy chiếc thuyền khác liền không giống như vậy.





Lúc đó rất nhiều hải tặc trèo lên những chiếc thuyền đó, sau khi chiến đấu trừ chủ thuyền thì trên bốn chiếc thuyền này, ít nhất cũng giảm một phần ba nhân thủ, còn có rất nhiều người bị thương chấn kinh, thành chim sợ cành cong, cho nên nhân thủ có chút không đủ dùng.





Trịnh Dật ở sau khi chiến đấu kết thúc muốn lập tức lái thuyền rời đi, ít nhất phải từ bỏ một chiếc thuyền lớn trong đó mới được, mà lần này tao ngộ hải tặc đã tổn thất rất nhiều người, dẫ vậy thì làm sao có thể lại tổn thất hàng hóa?





Hắn dù sao cũng là một thương nhân, đi ra ngoài là muốn kiếm tiền.





Bất đắc dĩ, Trịnh Dật chỉ có thể tu chỉnh một ngày, laij đem nhân thủ một lần nữa an bài lại, đồng thời, cũng để cho thủ hạ có thể ở bên bờ an táng người chết trên thuyền, để người bệnh nghỉ ngơi thật tốt.





Trịnh Dật làm một số an bài, lại để một ít hộ vệ tạm thời đảm nhiệm thủy thủ, vốn dự định xế chiều hôm nay sẽ tiếp tục lên đường, không nghĩ tới lúc này, Tưởng Chấn cư nhiên đưa ra một cái yêu cầu như thế.





“Ngươi có nắm chắc không?” Trịnh Dật hỏi, đám hải tặc nhân số đông đảo, có chắc chắn còn tốt, nếu như Tưởng Chấn không nắm chắc…





Nếu như Tưởng Chấn xảy ra chuyện, hắn hành trình kế tiếp, chỉ sợ cũng không dễ đi.





“Có.” Tưởng Chấn rất khẳng định biểu thị, đám hải tặc đều là bách tính lưu lạc sau khi có nạn hạn hán thì qua đi thì tụ lại, bên trong mặc dù có mấy người lợi hại một chút, nhưng cũng bất quá chỉ là cái dũng của thất phu, chỉ cần làm tốt chuẩn bị vẹn toàn, dưới cái nhìn của hắn muốn bắt được một đám hải tặc như thế cũng không khó.





Tưởng Chấn trước đã nghĩ rồi, sau này nhất định không thể để mình, để Triệu Kim Ca rơi vào hiểm địa, mà muốn làm được điều này, không thể cứ nghĩ sao né tránh hết thảy nguy hiểm, mà cần phải nghĩ cách trở nên mạnh hơn.





Chỉ có hắn trở nên mạnh mẻ, người trên tay hắn trở nên mạnh mẻ, hắn mới có thể không e ngại nguy hiểm.





Mà muốn trở nên mạnh mẽ, nhất định phải đi luyện.





Những hải tặc mới vừa bị đánh bại, đầu lĩnh hải tặc cũng bị giết, hiện tại phỏng chừng còn loạn… Cõi đời này, còn có đối tượng luyện tập so với bọn họ càng tốt hơn sao?





Tưởng Chấn cũng không gạt Trịnh Dật, trực tiếp liền đem quyết định của mình nói.





“Tưởng Chấn, ngươi nếu như đi tòng quân, nhất định có thể trở thành hãn tướng lấy ít thắng nhiều.” Trịnh Dật kính nể nói.





“Trịnh thiếu, ta đi tòng quân thì nói không chừng đến chết cũng chỉ là tên lính quèn.” Tưởng Chấn nói, thời đại này, lên chức cái nào dễ dàng như vậy?





Hơn nữa, hắn hiện tại dựa vào, bất quá chỉ là kinh nghiệm mang binh khi ở hiện đại, mà hắn ở hiện đại… Nhiều nhất cũng chỉ từng mang chừng một trăm người.





Để cho hắn luyện ra một kì binh không thành vấn đề, nhưng nếu như muốn để hắn mang tới vạn đại quân… Hắn không chắc có thể mang tốt.





Trịnh Dật cũng biết không có quyền không có thế ở trong quân rất khó lên chức, cười cười nói: “Ta có thể ở chỗ này chờ ngươi mấy ngày, bất quá có cái yêu cầu.”





“Trịnh thiếu cứ việc nói.” Tưởng Chấn nói.





“Ngươi đem Lục Đại mang đi, lại chọn mấy người dưới tay hắn cùng đi, giúp ta luyện bọn họ một chút.” Trịnh Dật nói. Trịnh Dật trước đây cảm thấy Lục Đại cùng thủ hạ của hắn ta đã thật lợi hại, hiện tại cùng Tưởng Chấn và thủ hạ Tưởng Chấn so sánh, lại cảm thấy bọn họ khắp nơi đều là khuyết điểm.





Trước đó thời điểm hắn dùng tiền mời Tưởng Chấn gia nhập đội ngũ lên phía bắc của hắn, mặc dù coi trọng Tưởng Chấn, nhưng Tưởng Chấn đối với hắn mà nói, kỳ thật cũng không hơn kém Lục Đại.





Hắn thậm chí cảm thấy, hắn hoàn toàn có thể đem Tưởng Chấn cùng thủ hạ Tưởng Chấn biến thành hộ vệ Trịnh gia giống như bọn Lục Đại.





Bất quá bây giờ hắn đã không nghĩ như vậy nữa, Tưởng Chấn so với hắn tưởng tượng lợi hại hơn rất nhiều, không thể luôn ở dưới tay hắn làm một quản sự, tiêu cục của Tưởng Chấn, phỏng chừng cũng có thể phát triển rất tốt.





Hắn sẽ cho Tưởng Chấn đầy đủ tôn trọng, cũng sẽ không coi Tưởng Chấn như thủ hạ của mình, nếu như thế, chỉ hy vọng Tưởng Chấn có thể huấn luyện thủ hạ của mình một chút.





Đối với yêu cầu của Trịnh Dật, Tưởng Chấn cũng ước gì được như thế.





Thủ hạ của hắn mặc dù phần lớn từng làm đả thủ, nhưng bất quá chỉ là đả thủ ở nông thôn ỷ thế hiếp người mà thôi, thực sự không lợi hại gì, Lục Đại cùng thủ hạ của hắn lại không như thế.





Những người kia, đều từng thấy máu.





“Trịnh thiếu, ta đương nhiên nguyện ý mang thêm mấy người đi, bất quá vẫn cần bọn họ tự nguyện.” Tưởng Chấn nói.





Hắn lần này đi ra ngoài, đi chính là con đường kì binh, cũng không muốn trong đội ngũ xuất hiện người không nghe lời.





Từ chỗ Trịnh Dật rời đi, Tưởng Chấn liền đi làm chuẩn bị.





“Những hải tặc đó có chừng mấy ngàn người, lần hành động này rất nguy hiểm, cho nên, có đi hay không do các ngươi quyết định.” Tưởng Chấn đem tất cả thủ hạ không bị thương của mình đều gọi đến, nói ra việc mình muốn đi đánh hải tặc.





“Ta đi!” Vương Hải Sinh cùng mấy người trước đó cùng Tưởng Chấn lặn đi giết đầu lĩnh hải tặc ngay lập tức liền nói.





Sau khi cùng Tưởng Chấn đi giết đầu lĩnh hải tặc cứu thương đội, bọn họ luôn được người sùng bái, còn có người đưa tới lễ vật cảm tạ cho bọn họ, làm cho bọn họ vừa hưng phấn vừa cao hứng.





Bọn họ yêu thích loại cảm giác được người sùng bái này, hiện tại cũng ước gì có thể có chiến đấu để cho bọn họ tham gia.





“Lão đại, chúng ta cũng đi!” Những người còn lại cũng đều hô, bọn họ thống hận đám hải tặc, bọn họ cũng muốn được người hâm mộ.





Không phải là giết hải tặc sao? Bọn họ ngày hôm qua giết còn ít sao?





Là nam nhân, ít nhiều đều muốn kiến công lập nghiệp. Tưởng Chấn còn chưa dùng vật chất đến cổ động những người này, bọn họ đều đã sôi nổi đồng ý.





Hợp với bên Lục Đại, Tưởng Chấn cuối cùng tổng cộng chọn ra sáu mươi người, lại tốn chút thời gian chuẩn bị các loại trang bị dùng được, sau đó mới rời khỏi.





Trước khi rời đi, hắn đặc biệt đi xem Triệu Kim Ca, kết quả Triệu Kim Ca cư nhiên còn ngủ…





“Kim Ca.” Tưởng Chấn xoa xoa đầu Triệu Kim Ca.





Triệu Kim Ca mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc này mới phát hiện trời đã sáng: “Muộn lắm rồi sao? Ta lập tức dậy.”





“Không cần, ngươi lại nghỉ ngơi một chút nữa đi.” Tưởng Chấn nói, liền hôn Triệu Kim Ca một cái: “Ta muốn đi ra ngoài một chuyến, ngươi chờ ta trở về.”





Tưởng Chấn ban đầu, cũng nghĩ tới muốn Triệu Kim Ca cùng đi, nhưng đến cùng vẫn bỏ qua.





Triệu Kim Ca sau khi giết người đã rất áy náy, phản ứng rất lớn, hắn cũng không tiện mang y đi giết người nữa…





Tưởng Chấn nói xong rồi đi, Triệu Kim Ca vội vã bò dậy, thu thập bản thân xong rồi ra cửa, thế mới biết Tưởng Chấn cư nhiên dẫn người đi đánh hải tặc.





Tưởng Chấn muốn đi đánh hải tặc?!





Triệu Kim Ca tuy rằng cảm thấy Tưởng Chấn lợi hại nhất, đối với Tưởng Chấn tràn ngập tin tưởng, nhưng y vẫn lo lắng cho Tưởng Chấn, nghe nói Tưởng Chấn muốn đi đánh hải tặc, nhất thời gấp không thôi.





Những hải tặc đó ác như vậy, người lại nhiều, Tưởng Chấn bọn họ sẽ không xảy ra chuyện đi?





Triệu Kim Ca càng ngày càng lo lắng, cũng không biết có phải hay không là nhớ lại tình cảnh chiến đấu trước đó, dạ dày y co rút lại, lại không nhịn được liền nôn khan một trận, dừng đều không dừng được.





“Triệu Kim Ca, ngươi không sao chứ?” một thủ hạ bị thương cánh tay của Tưởng Chấn hỏi.





Người này cũng là một trong số người được Tưởng Chấn trợ giúp khâu vết thương.





Hắn nguyên bản bởi vì mình bị không phải vết thương trí mệnh, không muốn để cho Tưởng Chấn hỗ trợ khâu, nhưng sau khi bị Tưởng Chấn liếc mắt nhìn, cư nhiên theo bản năng mà đáp ứng…





Tưởng Chấn lần này đem người có thể mang đi ra ngoài đều mang đi hết, mà bị thương cánh tay như hắn sẽ phải lưu lại.





“Ta không sao, chỉ đói bụng.” Triệu Kim Ca nói.





“Vậy ngươi nhanh đi ăn một chút gì đi.” Người này nói, liền có chút mất mát: “Ta làm sao liền bị thương đâu? Nếu như ta không bị thương, liền cũng có thể đi đánh hải tặc rồi!”





Triệu Kim Ca gật gật đầu, có chút thất hồn lạc phách đi phòng bếp, người này cũng đi về chỗ cho những người bị thương ở.





Tưởng Chấn lần này ra ngoài, thủ hạ mình để lại năm người, một là người bị thương nặng kia, bốn người khác, thì lại chỉ bị thương nhẹ và hành động bất tiện mà thôi, lúc này, liền do những người bị thương nhẹ phụ trách chăm sóc bị thương nặng.





Nhưng trên thực tế… Những nhân bệnh trọng thương căn bản đều không cần bọn họ chăm sóc.





Trịnh Dật đối với những người bị trọng thương do Tưởng Chấn khâu vết thương rất coi trọng, cũng đặc biệt đem hai nha hoàn của hắn phái quá tới chăm sóc người.





Yêu cầu của Tưởng Chấn đối với những đại nam nhân trên thuyền mà nói thì có chút rườm rà vụn vặt, nhưng đối với hai nha hoàn này mà nói thì lại đều cần phải làm.





Các nàng hầu hạ Trịnh Dật rửa mặt, không chỉ dùng nước sôi để nguội, nước trước khi nấu tốt nhất phải lắng đọng mấy ngày!





Các nàng chăm sóc người rất tỉ mỉ, hơn nữa bằng hữu đồng bạn của những người bị thương kia cũng sẽ tới hỗ trợ, cho nên mấy thủ hạ bị thương nhẹ của Tưởng Chấn căn bản không cần làm cái gì, nhiều nhất cũng chỉ cần coi chừng người ở thôn Hà Tây trên đùi bị chém một đao bị trọng thương kia một chút.





Người kia đã tỉnh rồi, lúc hắn mới vừa tỉnh còn lòng tràn đầy sợ hãi, cho rằng mình sẽ mất mạng, nhưng sau khi mọi người nói với hắn một trận, hắn nhưng bởi vì đối với Tưởng Chấn tràn ngập tin tưởng mà cảm thấy mình nhất định có thể sống.





Nhân gia bụng lủng bị lủng, lúc này còn rất tốt đó, hắn bất quá chỉ bị chém một đao trên đùi, liền sợ cái gì?





Những người bị trọng thương tỉnh rồi đại thể rất lạc quan, nhưng đến cùng không phải tất cả mọi người đều có thể sống sót —— có người phát sốt.





Bị thương còn phát sốt, muốn cố nhịn qua liền khó hơn, bất quá, cùng bên này so sánh, người bị thương nhẹ Hồ đại phu trị liệu qua, phát sốt cư nhiên càng nhiều hơn.





Sau khi bị thương phát sót vốn là chuyện phi thường bình thường, nhưng cùng Tưởng Chấn bên này so sánh, liền thấy rõ Hồ đại phu y thuật không tinh.





Trước còn một lòng cảm thấy Tưởng Chấn là đang hồ nháo Hồ đại phu hai ngày nay càng ngày càng xoắn xuýt.





Triệu Kim Ca đi nhà bếp, nghe thấy bên trong truyền tới vị thịt, liền nôn khan một trận, may là có người hỗ trợ lấy cho y cháo cùng dưa muối đơn giản nhất, để cho y mang về khoang ăn, y cuối cùng mới coi như tốt hơn.





Nhưng cháo này, y cũng ăn mà không biết vị.





Tưởng Chấn lần này không dẫn y theo, phỏng chừng vì y động một chút liền muốn nôn.





Y tại sao cứ vô dụng như vậy? Người khác coi như cũng sẽ nôn như vậy nhưng hai ngày thì đã tốt rồi, y thì sao? Cư nhiên nôn không ngừng…





Nếu như y không nôn, nhất định có thể cùng đi, cũng sẽ không cần ở lại chỗ này lo lắng sợ hãi…





Ăn cơm xong, Triệu Kim Ca liền đi ra cửa, muốn tìm Hồ đại phu xem cho mình, tốt nhất có thể kê chút dược dừng nôn.





Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, Triệu Kim Ca vừa ra cửa, liền gặp được Hồ đại phu, chỉ là y còn chưa lên đi chào hỏi Hồ đại phu, Hồ đại phu liền ác hung hăng nhìn lại đây… Triệu Kim Ca cứng đờ, nhất thời bỏ qua dự định trước đó.





Y vẫn còn nhớ chuyện Hồ đại phu trước đó nghi ngờ Tưởng Chấn… Hồ đại phu không thích y, y cũng không thích Hồ đại phu.





Triệu Kim Ca bỏ qua dự định nhờ Hồ đại phu xem cho mình, xoay người rời đi.





Ở trên thuyền sinh hoạt, Triệu Kim Ca vốn rất yêu thích, tuy rằng cuộc sống không quen, nhưng Tưởng Chấn vẫn luôn ở bên cạnh y bồi y.





Nhưng trước mắt, Tưởng Chấn không ở.





Không còn Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca chỉ cảm thấy cả người không ổn, cả người không nhấc lên được chút sức lực.





Y người này vốn cũng không phải thích nói chuyện giao du khắp nơi, vì mình là một song nhi, càng thêm không thế cùng người tiếp xúc, lúc này càng cảm thấy không có chuyện gì có thể làm, lại không tự chủ suy nghĩ miên man.





Tưởng Chấn nếu như gặp phải nguy hiểm, nên làm sao bây giờ?





Triệu Kim Ca trong lòng lo lắng không thôi, đứng ngồi không yên, kết quả nôn khan lợi hại hơn…





Tuy rằng hắn chỉ nôn khan, không đem đồ đã ăn nôn ra, nhưng điều này cũng phi thường ảnh hưởng đến hành động, sau này… y có phải sẽ không thể bồi Tưởng Chấn xuất môn huấn luyện nữa không?





Y dung mạo khó coi cũng liền thôi, hiện tại lại liền ngay cả bồi Tưởng Chấn chiến đấu đều không làm được, lại tiếp tục như thế…






Triệu Kim Ca càng nghĩ càng bất an, cuối cùng cắn răng một cái, quyết định đi tìm Trịnh Dật.





Triệu Kim Ca vẫn luôn có chút sợ Trịnh Dật. Y cảm thấy mình cùng Đại thiếu gia như Trịnh Dật không phải người cùng một con đường, dĩ vãng cùng Tưởng Chấn đi gặp Trịnh Dật, thì ngay cả lời cũng không dám cùng Trịnh Dật nói.





Mà ngày hôm nay…





Triệu Kim Ca lên tinh thần, đi tìm Trịnh Dật.





“Trịnh, Trịnh thiếu…”





“Có chuyện gì sao?” tính tình Triệu Kim Ca, Trịnh Dật liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu, lúc này Triệu Kim Ca chủ động tới tìm hắn, hắn cũng hơi kinh ngạc.





“Tưởng Chấn… Hắn lúc nào trở về?” Triệu Kim Ca hỏi, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Dật, trong mắt tràn đầy quan tâm.





Nguyên lai là lo lắng cho Tưởng Chấn nên mới tới… Trịnh Dật đối với Triệu Kim Ca ấn tượng không sai, lúc này tự nhiên không có chút nào che giấu: “Cụ thể mấy ngày cũng không rõ lắm, nhưng ước chừng sẽ hai ba ngày.”





“Hai ba ngày…” lông mày Triệu Kim Ca chặt chẽ nhíu lại.





“Ngươi yên tâm, Tưởng Chấn nói hắn chắc chắn.” Trịnh Dật nói, nhìn thấy Triệu Kim Ca một bộ dáng lo lắng, lại nói: “Đúng rồi, hắn trước khi xuất phát còn băn khoăn ngươi, nhờ ta đưa chút trứng gà cho ngươi ăn.”





“Ừm.” Triệu Kim Ca đáp một tiếng, tâm tình càng không tốt hơn.





Tưởng Chấn có công việc bề bộn phải làm như vậy, y cư nhiên còn phải phiền phức Tưởng Chấn chăm lo cho mình, thật rất không nên… Còn có… Tưởng Chấn đặc biệt nhờ Trịnh Dật làm trứng gà cho y ăn, là vì y hiện tại không ăn được thịt đi? Y như vậy thật không tốt…





Trịnh Dật chú ý tới Triệu Kim Ca không hăng hái lắm, rất nhanh liền đoán được quá nửa là do Tưởng Chấn không mang theo y… Lập tức cười nói: “Tưởng Chấn lần này muốn dẫn người ở bên ngoài ở hai buổi tối, hắn đoán chừng là không muốn ngươi cùng đám thô hán tử ở chung, mới không mang ngươi theo.”





“Đổi thành ta, ta cũng sẽ tuyệt đối không muốn để song nhi của mình cùng một đám nam nhân thúi ở chung với nhau.”





Trịnh Dật nói, lại dùng biểu tình mang theo trêu đùa nhìn về phía Triệu Kim Ca.





Triệu Kim Ca thật nhanh cúi đầu, nhưng không thể phủ nhận, Trịnh Dật vừa nói như thế, trong lòng y ngược lại thoải mái rất nhiều.





Thời điểm Triệu Kim Ca ở trên thuyền lo lắng sợ hãi, Tưởng Chấn đã mang người đi tới phụ cận sào huyệt hải tặc.





Những người này là hải tặc, nhưng rõ ràng không thế nào thích nước… Bọn họ lại trụ ở trên núi.





Trại hải tặc này quản lý có thể nói rất lỏng lẻo, ở Tưởng Chấn xem ra, có thể nói khắp nơi đều là sơ hở.





Hắn cảm thấy, coi như hắn nghênh ngang đi lên núi, phỏng chừng cũng sẽ không có ai cản hắn.





Đánh một cái trại như vậy, thật một chút cảm giác thành công đều không có, bất quá dùng để luyện tập một chút ngược lại không tệ.





Hai ngày sau.





Tưởng Chấn dẫn theo người, có thể nói là vững vàng mà công phá cái trại tụ tập mấy ngàn hải tặc này.





Theo lý thuyết nơi này có chừng mấy ngàn người, một người một đao, đều có thể đem bọn Tưởng Chấn lăng trì, mà những người kia… Bọn họ hoàn toàn không có ý chí chiến đấu.





Nghĩ đến tất cả gặp được trước đó, khóe miệng Tưởng Chấn giật một cái.





Hắn còn có rất nhiều đại chiêu chưa dùng, đám hải tặc đó cư nhiên bỏ chạy hết…





“Lão đại, ta đã đi hỏi người rồi, ngày đó đám hải tặc muốn cướp chúng ta, sau khi nếm mùi thất bại trốn về, nơi này liền loạn lên. Bên trong trại đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia cũng đã không còn, những người còn lại liền bắt đầu tranh đoạt quyền lợi, kết quả vừa mới bắt đầu tranh đều chưa tranh ra kết quả, chúng ta đã tới rồi…” Hà Xuân Sinh nói với Tưởng Chấn.





“Nhị đương gia, tam đương gia cũng mất?” Tưởng Chấn hơi kinh ngạc hỏi, thời điểm giết đầu lĩnh hải tặc cũng không nghe nói trên thuyền còn có cái gì nhị đương gia, tam đương gia a…





“Lão đại, nhị đương gia, tam đương gia đều là huynh đệ của đại đương gia, lúc đó chúng ta không phải giết mấy người theo tương đối gắt sao…” Vương Hải Sinh nói, buổi tối ngày hôm ấy bọn họ đã giết mấy người, bất quá đem nhị đương gia, tam đương gia đều giết, vẫn thật không nghĩ tới.





Tưởng Chấn sau khi để người hỏi thăm, cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình cụ thể của trại hải tặc này.





Trên đoạn sông bên này, vốn có rất nhiều hải tặc, bọn họ phân tán rất xa, mỗi nhóm người nhiều thì mấy trăm, chậm thì mấy chục, vì bên trong trẻ có già có nên thực lực không mạnh, bình thường chỉ cướp một ít thuyền.





Mà trước đó không lâu, đại đương gia đã bị hắn giết của nhóm hải tặc này bộc lộ tài năng, đã đem toàn bộ hải tặc chung quanh thống nhất lại.





Bọn họ liên tiếp làm được mấy cuộc làm ăn lớn, lòng tự tin bành trướng, liền muốn cướp đến thuyền càng lớn hơn, làm sinh ý càng lớn hơn, không nghĩ rằng vừa ra tay liền đụng phải kẻ khó chơi, đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia đều không còn.





Ban đầu có một nhóm nhỏ đầu lĩnh hải tặc, cơ bản đều đã bị đầu lĩnh hải tặc trước đó giết chết, vì thế, trại hải tặc này liền như rắn mất đầu loạn cả lên.





Hai ngày nay, bên trong trại đã có rất nhiều người trộm trốn đi, cũng vì chạy trốn đều là tiểu binh, cho nên không mang đi thứ gì mà thôi, Tưởng Chấn nếu như đến trễ nữa… Nói không chừng trại này liền tản đi hết rồi.





Chính mình vận may quá tốt… sau khi phát hiện kho trại vì người bên trong trại không có chìa khóa cư nhiên hoàn hảo không chút tổn hại, tâm tình Tưởng Chấn nhất thời trở nên vô cùng tốt.





Lần này, có thể nói là thu hoạch lớn.





Có khoảng thu nhập thêm này, hắn có thể phát thưởng vàng cho thủ hạ, có thể cho người tử vong càng nhiều tiền an ủi, nói không chừng còn có thể đi mua mấy chiếc thuyền lớn, sau đó cũng không cần lúc áp tải còn phải đi thuê thuyền.





Còn có người trong nhà… chờ trở về, hắn liền đi xây cho vợ chồng Triệu Phú Quý một căn phòng lớn, còn có thể để cho Triệu Kim Ca muốn ăn cái gì thì ăn cái đó…





Tưởng Chấn càng nghĩ càng cao hứng, cuối cùng lại có chút xoắn xuýt.





Nói đến, hắn như thế nào lại cảm thấy, đen ăn đen so với làm ăn đứng đắn kiếm lời còn nhiều hơn?





Chương 84: Cứu ra một đám người





Cơ hội đen ăn đen cũng không phải nhiều như vậy, gửi hy vọng vào những thứ đó, còn không bằng thành thật kiên định mà làm việc.





Tưởng Chấn bất quá cũng chỉ thoáng suy nghĩ một chút liền buông tha, bắt đầu xử lý sự tình của trại hải tặc tiếp đó.





An bài mấy người đi mở kho của hải tặc, lại an bài người đem hải tặc bên trong trại thu thập một chút, đem người đầu hàng tụ tập cùng một chỗ, Tưởng Chấn liền đi xem thủ hạ bị thương.





Trận chiến đấu cùng hải tặc này, ở Tưởng Chấn xem ra chẳng hề kịch liệt.





Hết cách rồi, đám hải tặc đại thể cũng không có ý chí chiến đấu, rất nhiều người nhìn thấy bọn họ liền chạy, càng nhiều người thì lại đầu hàng, ngay cả chạy cũng không dám chạy.





Đương nhiên, chiến đấu bọn họ vẫn phải trải qua vài trận. Bởi vì Tưởng Chấn không có phân chia, mọi người tụ lại với nhau có thể chăm nom lẫn nhau, không chỉ mỗi người đều thay phiên luyện tay, cũng không có người bị thương nặng, chỉ có mấy người bị thương nhẹ.





Bất quá, vết thương trong mắt Tưởng Chấn là vết thương nhẹ, vào trong mắt người thời này, tuyệt đối là bị thương nặng.





Đổi thành trước đó, những người bị thương không chừng liền muốn khóc, mà bây giờ biết Tưởng Chấn còn có thể trị thương, tâm tình của bọn họ cũng rất ổn định, còn có người có tâm tình cùng người nói giỡn: “Ta đây là để Tưởng lão đại ở trên người ta động kim chỉ, cảm giác rất không sai.”





“Chờ ta trở lại trên thuyền, khẳng định có rất nhiều người sẽ chuyên môn đến xem vết thương của ta, nói không chừng còn sẽ có người hâm mộ.”





“Chính là có điểm đau… Hơn nữa sau đó vết sẹo phỏng chừng sẽ không dễ nhìn.”











Tưởng Chấn sau khi giúp đỡ một thủ hạ bị thương khâu vết thương ở ngực, liền nghe thấy những câu nói này, nhất thời có chút vô ngữ.





Nói đến, những người này đại thể đều là vết thương nhẹ không phải trọng thương, cùng vũ khí thời đại này đều không thế nào sắc bén có quan hệ rất lớn, lúc này muốn làm ra một thanh đao tốt sắc bén, sẽ cần tốn rất nhiều công phu, mà đao tốt như vậy, liền không phải ai ai đều có thể có?





Những vũ khí hải tặc cầm, loại hình phần lớn là dao phay và cuốc, tỷ như người bị thương ngực này, chính là hắn dùng sào tre đâm hải tặc một cái, hải tặc kia trước khi chết đem cái rìu đốn củi ném hắn làm hắn bị thương.





“Vết thương đã khâu xong, mấy ngày nay phải chú ý chút, đừng làm cho vật bẩn dính vào vết thương.” Tưởng Chấn nói, hắn nói về vi khuẩn với những người này mà nói thì những người này cũng nghe không hiểu, hắn liền đổi thành “Vật bẩn”.





Nếu như có thể có thứ như cồn có thể tiêu độc thì tốt rồi…





“Dạ! Lão đại!” Người kia nói, hắn tuy rằng bị thương, nhưng bởi vì cứu trị đúng lúc, nhìn tình hình không tệ.





Xử lý xong người bệnh, Tưởng Chấn liền đi về phía kho, dọc theo đường đi, hắn thấy được rất nhiều người bị thủ hạ của mình trục xuất ra đang ôm đầu ngồi xổm, trong những người này có hải tặc, cũng có người vừa nhìn đã biết do bị hải tặc đoạt đến.





Trại này nhiều năm rồi, cho nên có một cái kho phi thường vững chắc, lúc Tưởng Chấn tới, thủ hạ của hắn còn đang lăn lộn với cửa kho, làm thế nào đều không mở ra.





Chuyện này rất bình thường, chỉ dựa vào rìu và dao bầu, muốn bổ ra một cái cửa gỗ lớn rắn chắc tổng không dễ như vậy.





“Chiếu một chỗ mà chém, sau khi chém ra được một cái động, lại dùng cái cưa đến cưa.” Lúc Tưởng Chấn tới, Lục Đại đang chỉ đạo người khác làm sao mở cửa.





Rất hiển nhiên, hắn cũng có chút kinh nghiệm.





Sau khi Tưởng Chấn đến gần, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khóa đồng lớn trên cửa treo vào lúc mọi người chém mở cửa phát ra tiếng lách cách lang cang.





“Tại sao không mở khóa?” Tưởng Chấn hỏi.





“Chúng ta không có chìa khóa.” Lục Đại liếc mắt nhìn Tưởng Chấn một cái, ánh mắt kia thật giống như đang nhìn thứ ngớ ngẩn.





Nếu như có chìa khóa, hắn cần phải phá cửa sao?





Tưởng Chấn đi lên phía trước, trực tiếp một cước đem hắn đạp lăn, sau đó liền ở bên trong túi vải bó bên hông của mình tìm kiếm.





Đời trước từng trải làm Tưởng Chấn có thói quen mang chút vật nhỏ ở trên người mình, mà lúc này, hắn liền từ hông của của mình tìm ra một đôi đũa thiết.





Hai đầu đũa thiết này đều có chút nhọn, không chỉ có thể làm đũa dùng, còn có thể dùng để xuyên nướng thịt, búi tóc, làm vũ khí, bây giờ thì…





Tưởng Chấn cầm nó, đâm vào bên trong lỗ khóa.





Ổ khóa ở cổ đại khóa hoàn toàn khác hiện đại, nó phi thường dễ mở.





Tưởng Chấn cũng không có học cái bản lĩnh mở khóa cao thâm gì, mà muốn mở một cái khóa như thế, lại rất rất đơn giản.





Khóa đồng cực lớn theo tiếng mà mở, ánh mắt người ở bên cạnh Tưởng Chấn nhìn hắn càng thêm sùng bái.





Về phần từ dưới đất bò dậy Lục Đại… Hắn đột nhiên phát hiện ngớ ngẩn rõ ràng là mình.





Hắn lại coi thường Tưởng Chấn.





“Vào xem xem.” Tưởng Chấn nói, tiếp đẩy cửa ra.





Trong kho hàng có rất nhiều thứ, có lương thực có hàng hóa các loại, còn có một đóng hòm bạc.





Tưởng Chấn mở ra một cái hòm trong đó, liền thấy được rất nhiều bạc trắng toát, hắn kiến thức rộng rãi coi như bình tĩnh, thủ hạ của hắn lại đều trợn tròn mắt nhìn, trong mắt tràn đầy ước ao.





“Lần này hết thảy người tham gia hành động, mỗi người lấy trước năm mươi lượng bạc, chờ từ kinh thành trở lại, ta còn sẽ luận công ban thưởng.” Tưởng Chấn liếc mắt nhìn đám bạc, nói thẳng.





“Tạ ơn lão đại!” Mọi người đồng thời hô lên! Năm mươi lượng bạc! Đều có thể cưới một tức phụ như hoa như ngọc rồi!





Những người này không một ai bất mãn, nếu không phải Tưởng Chấn, bọn họ căn bản sẽ không làm được việc như vậy, đã như vậy, liền có cái gì để bất mãn?





Cho dù là Lục Đại, lúc này đều không nửa lời oán hận, hắn vẫn không thích Tưởng Chấn, nhưng đối với Tưởng Chấn rốt cuộc cũng chịu phục.





Bất quá, Tưởng Chấn lại có chút xoắn xuýt, nhiều thứ như vậy, liền phải làm sao mang đi?





Xoắn xuýt chỉ giằng co cũng chỉ có mấy giây, Tưởng Chấn liền thả ánh mắt thả lên những người ngồi xổm bên ngoài.






Cái trại này bên trong có rất nhiều người, cũng rất hỗn tạp.





Bên trong nhiều nhất là lưu dân từ phụ cận tạo thành hải tặc, nhưng cũng bao gồm mấy người khác.





Lưu dân bản địa đại thể không thông kỹ năng bơi, bọn họ sau khi cướp được ít thuyền, sẽ lưu lại trên thuyền để thuyền viên giúp bọn họ làm việc, đương nhiên, nếu như người trên thuyền có một ít bản lĩnh khác, cũng sẽ bị bọn họ lưu lại.





Còn lại chính là nữ nhân và song nhi.





Đám hải tặc sẽ không giết nữ nhân và song nhi, cướp tới hoặc chạy nạn lại đây, bên trong trại không sai biệt lắm có hai trăm nữ nhân và song nhi, đều bị bọn họ xem như đồ chơi.





Hiện tại, hai trăm nữ nhân song nhi này, còn có ước chừng bốn, năm trăm nam nhân, ngay cả ý niệm trốn chạy đều không có, cũng đã đầu hàng, bị mấy chục người bọn họ trông chừng.





Tưởng Chấn đem cửa kho hàng một lần nữa đóng lại, bắt đầu xử lý những người ở trước mắt.





Hắn trước hết để cho những người này chỉ ra và xác nhận lẫn nhau, trong đó tìm ra hải tặc đã từng người trói lại hết.





Những người bị sợ vỡ mật không dám lừa người, bọn họ nhận ra người cơ bản đều dựa vào khẩu âm bản địa, bộ dáng nhìn còn đều chưa từng chịu đói, vừa nhìn liền biết tuyệt đối là hải tặc.





Kế tiếp, Tưởng Chấn lại để cho những người này, đặc biệt là nữ nhân và song nhi tự làm quyết định đi hay ở.





Muốn đi, hắn sẽ cho bọn họ một ít bạc cùng lương thực.





Nghe được lời này của Tưởng Chấn, những người nhà lại ở phụ cận bị đám hải tặc mang đến nơi này nhất thời tâm động không thôi.





Tưởng Chấn có thể giết bọn họ, đương nhiên không đến nỗi còn muốn lừa bọn họ, cho nên… Bọn họ thật có thể trở lại?





Bất quá, những người bản địa muốn về nhà, còn những người bị hải tặc cướp tới lúc này lại không muốn đi.





Bọn họ coi như có thể từ bên trong trại đi ra ngoài… Ai có thể bảo đảm bọn họ nhất định có thể an toàn? Nói không chừng cách trại này, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ lần thứ hai bị thổ phỉ cướp.





“Đại nhân, ngài là người của quan phủ sao?” Một người trung niên ngồi ở trên đất bên cạnh đột nhiên hỏi.





Người trung niên này phỏng chừng trước kia là một tên mập, hắn bây giờ bị đói bụng gầy rồi thì da thịt trên người liền tiu nghỉu xuống, thoạt nhìn có chút buồn cười.





“Không, ta là người của Kim Chấn tiêu cục.” Tưởng Chấn nói.





Mập mạp này chưa từng nghe tới cái gì Kim Chấn tiêu cục, hắn quan sát Tưởng Chấn vài lần, mới nói: “Đại nhân, nếu như chúng ta không đi, ngài có thể mang bọn ta đi không? Đại nhân, ngài nếu như nguyện ý đưa ta về nhà, ta có thể hậu tạ số tiền lớn.”





Mập mạp này đầy mặt mong đợi mà nhìn Tưởng Chấn, ngóng trông Tưởng Chấn có thể đáp ứng hắn.





Trời mới biết hắn có cỡ nào muốn về nhà!





“Có thể.” Tưởng Chấn không chút do dự mà đáp ứng: “Bất quá ta không nhất định có thể lập tức đưa ngươi về nhà, chúng ta muốn đi kinh thành.”






“Đại nhân, đại nhân ta chính là nhân sĩ kinh thành a đại nhân!” Mập mạp vui mừng nhào tới bên người Tưởng Chấn, ôm lấy cái đùi lớn của Tưởng Chấn.





Tưởng Chấn vội vội vã vã mà đem chân rút ra, sau đó liền nghe thấy người này lại hỏi: “Đại nhân, ngươi có thể cho chút đồ ăn không? Ta đói a!”





Tưởng Chấn: “…” Đã nhìn ra.





Người dự định cùng Tưởng Chấn đi cũng thật không ít, ước chừng có hai trăm nam nhân, chừng trăm nữ nhân song nhi, mà những người này đều có một cái điểm chung, đó chính là bọn họ đều bị đám hải tặc cướp tới.





Mà bọn họ ngoại trừ cùng Tưởng Chấn đi, cũng không có đường khác.





“Ta sẽ dẫn các ngươi theo, bất quá các ngươi phải làm việc.” Tưởng Chấn nói thẳng, sau đó chỉ chỉ cái kho bên kia: “Chờ chút các ngươi trước tiên ăn bữa cơm, sau đó liền đem đồ dời ra bên ngoài rồi chuyển hết lên thuyền.”





Những chiếc thuyền của hải tặc, hiện tại cũng thành của hắn.





Nói xong, Tưởng Chấn vừa chỉ chỉ người mập mạp kia: “Đương nhiên, nếu như các ngươi giống như vị gia này có thể đưa ra tiền thuê chúng ta, vậy các ngươi chính là cố chủ của tiêu cục chúng ta, không chỉ không cần làm việc, ta còn sẽ chiêu đãi tốt cho các ngươi, đưa các ngươi về nhà.”





Trong những người này, lại thật có người gia cảnh không tệ giống như tên mập mạp này, lấy ra được tiền thuê.





Bọn họ không phải làm việc, liền dồn dập đi ra nói nhà mình ở nơi nào, làm cái gì, nhờ Tưởng Chấn đưa bọn họ về nhà.





Tưởng Chấn lấy giấy bút ghi danh cho những người này một chút, cũng biểu thị bọn họ đã là cố chủ của Kim Chấn tiêu cục, nếu như tiện đường, hắn sẽ mau chóng đưa bọn họ về nhà, nếu như không tiện đường, những người này liền phải chờ một chút.





Những người này bị hải tặc dằn vặt khổ không thể tả, hiện tại nơi nào không đồng ý ? Nghe thấy Tưởng Chấn nói như vậy liền dồn dập đồng ý.





Cũng không phải tất cả mọi người đều có tiền, tuyệt đại đa số nam nhân trước đó đều là thuyền viên bình thường, ăn cơm xong liền ngoan ngoãn đi làm việc.





Mà những nữ nhân cùng song nhi…





“Nữ nhân và song nhi có thể chuyển bớt ít đồ, nếu như mang thai, có thể không cần làm việc.” Tưởng Chấn đối với những nữ nhân cùng song nhi vẫn rất khoan dung.





Người ở bên cạnh Tưởng Chấn quen thấy Triệu Kim Ca cùng bọn họ huấn luyện, làm việc chung, lúc ở nông thôn, nữ nhân cũng đều phải xuống làm ruộng, bởi vậy Tưởng Chấn nói lời như vậy, bọn họ không một ai cảm thấy không đúng.





Trong đó những nữ nhân song nhi tư sắc bình thường, cũng cảm thấy bình thường, trên thực tế sau khi bọn họ bị hải tặc đoạt tới, ngoại trừ bị tóm tiết dục, cũng cần phải làm việc, giặt quần áo làm cơm trồng rau… việc rất nặng.





Ngày khổ sở như vậy nhưng bọn họ đều vẫn sống, hiện tại không cần lại bị người chà đạp, chỉ cần làm chút việc thật không tính là cái gì.





Thế nhưng… Những bên trong nữ nhân và song nhi được cứu, cũng có mấy nữ nhân và song nhi lớn lên đặc biệt xinh đẹp, dung mạo cực kỳ xuất chúng.





Bọn họ lớn lên phi thường đẹp, cho dù bị hải tặc đoạt đến, cũng chỉ theo hải tặc cố định, thậm chí trực tiếp theo đầu lĩnh hải tặc, sau đó có người hầu hạ, nhưng bây giờ… Người này bảo bọn họ đi chuyển hàng?





Những người này nhất thời trợn tròn mắt, một nữ nhân trong đó lá gan khá lớn, xuyên quần áo tươi đẹp, trên mặt thậm chí đánh son phấn tội nghiệp mà nhìn Tưởng Chấn: “Vị gia này, thân thể ta không khỏe…”





Nàng sóng mắt lưu chuyển, liếc mắt đưa tình với triều Tưởng Chấn.





Nữ nhân này vốn là người làm sinh ý da thịt, nguyên bản nàng dự định hoàn lương, liền đáp lên một cái thương nhân, để người chuộc thân cho nàng dự định về nhà làm tiểu thiếp cho thương nhân này, không nghĩ vận may không tốt trên đường bị cướp.





Người khác khóc sướt mướt, nhưng nàng suy nghĩ sống ở đâu cũng là sống, liền không khóc không làm khó, quay người lại đáp lên đầu lĩnh hải tặc, ngày cư nhiên trải qua rất tốt đẹp.





Nàng không có bản lãnh gì, bảo nàng một mình rời đi ai biết gặp phải chuyện gì? Tự nhiên cũng quyết định chủ ý muốn đi theo Tưởng Chấn, thậm chí còn đã nghĩ muốn cám dỗ Tưởng Chấn rõ ràng là đầu mục.





Kết quả… Tưởng Chấn vẫn luôn không nhìn nàng nhiều một cái không nói, hiện tại… Còn muốn cho nàng đi chuyển hàng?





Nữ nhân này cũng không có biện pháp, mới sẽ chủ động lên tiếng.





Bị người này gọi một tiếng, nghe thấy bốn chữ “Thân thể không khỏe”, Tưởng Chấn ngược lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, gọi lại những nữ nhân cùng song nhi kia: “Chờ đã.”





“Gia…” nữ nhân vừa nãy bắt chuyện với Tưởng Chấn tha thiết mà nhìn Tưởng Chấn.





“Trong các ngươi, có ai am hiểu hầu hạ người hay không?” Tưởng Chấn hỏi.





“Gia, ta am hiểu a!” Nữ nhân này vội vàng nói, cho rằng Tưởng Chấn muốn tìm người hầu hạ hắn.





Mà công việc này, còn có ai am hiểu hơn nàng sao?





“Không cần nữ nhân.” Nhìn thấy nữ nhân này, Tưởng Chấn liền nhíu nhíu mày, hắn là muốn tìm người chăm sóc Triệu Kim Ca, mà người trước mắt này hoàn toàn không hợp yêu cầu của hắn.





Thẩm mỹ của hắn đối với song nhi tuy rằng cùng người bấy giờ không giống nhau lắm, nhưng đối với nữ nhân, thẩm mỹ của hắn vẫn rất bình thường.





Nữ nhân này ngực to mông vểnh, lớn lên xinh đẹp còn biết trang điểm, là một trong những nữ nhân đẹp mắt nhất hắn gặp được từ khi xuyên qua tới nay, thả một cái nữ nhân như thế ở bên người Triệu Kim Ca, hắn có thể an tâm sao?





Song nhi cũng có thể lấy vợ đó!





Nguyên lai là tên yêu thích song nhi! Nữ nhân kia trừng mắt liếc Tưởng Chấn một cái, trong lòng bị đè nén.





“Những song nhi các ngươi, có ai biết hầu hạ người hay không?” Tưởng Chấn lại hỏi.





Có mấy cái song nhi không muốn lại bị chà đạp trốn ra sau lưng người sau, cũng có hai cái song nhi đã không còn để ý uốn mông đi ra.





Tưởng Chấn: “…”





Tưởng Chấn đột nhiên phát hiện, những người này tựa hồ lý giải sai ý của hắn rồi hắn: “Vợ ta là một song nhi, ta muốn tìm người hầu hạ hắn… Không cần đẹp!” Triệu Kim Ca luôn cảm thấy Hà Thu Sinh dung mạo rất xinh đẹp, nếu như coi trọng những song nhi xinh đẹp thì làm sao bây giờ?





Hai cái song nhi kia cũng biến sắc, thực sự gặp quỷ, người này không tìm người hầu hạ hắn, cư nhiên tìm người hầu hạ vợ hắn!





Tưởng Chấn nguyên bản nghĩ muốn tìm một song nhi lớn tuổi biết chăm sóc người, kết quả ánh mắt quét một vòng, phát hiện bên trong đám song nhi, có người đặc biệt nhỏ gầy, đen thui.





Đứa nhỏ này nhìn liền biết chưa thành niên, phỏng chừng chỉ có mười hai mười ba tuổi, bên người còn có một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, tướng mạo cực kỳ bình thường nắm tay nó.





“Hai người các ngươi đưa tay ra cho ta nhìn một chút… Trước kia làm cái gì ?” Tưởng Chấn hỏi.





“Ta làm đầu bếp.” Nữ nhân kia rất bất an, nàng và đứa bé đồng thời duỗi tay ra, trên tay tràn đầy vết chai cùng với vết bỏng.





Bọn họ là một đôi mẫu tử, vì nữ nhân này tay nghề làm cơm không tệ, lại kiên trì muốn nhi tử làm trợ thủ cho mình, mới có thể đồng thời được hải tặc lưu lại.





“Liền hai người các ngươi.” Tưởng Chấn nói, hắn vốn chỉ muốn tìm một người chăm sóc Triệu Kim Ca, bây giờ suy nghĩ một chút… Đến hai người cũng không tệ.





Sau khi chọn lựa người chăm sóc Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn vung tay lên, liền để nữ nhân song nhi còn lại đi chuyển hàng.





Tên mập bởi vì bị đói bụng đến gầy cho nên da dẻ tiu nghỉu tên là La Thiên Tứ, hắn liếc mắt nhìn Tưởng Chấn một cái, trong mắt có chút hâm mộ.





Nữ nhân song nhi bên trong trại có mấy người lớn lên thực ở không tệ, người này lại người một cái đều chướng mắt, nhất định là tức phụ trong nhà lớn lên càng đẹp mắt hơn.





Thủ hạ bên người Tưởng Chấn ngược lại có chút xoắn xuýt mà nhìn Tưởng Chấn một cái —— lão đại bọn họ cũng quá không thương hương tiếc ngọc, nữ nhân song nhi yểu điệu như vậy, làm sao lại để cho bọn họ đi làm việc?





Bất quá… Ở sau khi nhìn thấy những nữ nhân cùng song nhi này làm việc cọ tới cọ lui, dưới tình huống ngay cả một cái túi gạo nhỏ đều không xê dịch nổi, những người này liền trầm mặc.





Lớn lên xinh đẹp thật tình vô dụng, người như vậy thật cười trở về, sẽ không phải còn phải tốn tiền thuê người hầu hạ bọn họ đi?





Tưởng Chấn bỏ ra một ngày, chỉ đạo người đem bạc cùng hàng hóa đáng giá bên trong trại đều chuyển lên mấy chiếc thuyền thuộc về hải tặc, sau đó liền khởi động mấy chiếc kia thuyền, hướng về đội thuyền của Trịnh Dật mà đi.





Trước khi đi, hắn còn để Vương Hải Sinh tìm chiếc thuyền nhỏ, mang theo một tên hải tặc quen thuộc địa hình bên này, đi nha môn báo án.





Trước Tưởng Chấn chỉ đem đám hải tặc trói lại, không giết bọn họ, Hà Xuân Sinh liền rất kỳ quái, bây giờ nghe Tưởng Chấn dự định làm như thế, ngược lại rõ ràng đến cùng là chuyện gì xảy ra…





Chỉ là…”Lão đại, ngươi đã muốn đi báo án, tại sao không đem những người kia lưu lại?” Dù sao muốn đi báo án, để những người bị cướp tới lưu lại cũng không sao đi? Nha môn sẽ an bài cho họ.





“Ta thiếu người.” Tưởng Chấn nhìn Hà Xuân Sinh liếc mắt một cái, hiện tại hắn cần có người giúp hắn lái thuyền, Trịnh Dật bên kia cũng thiếu thủy thủ, dưới tình huống như vậy, hắn đương nhiên không thể đem người lưu lại.





Về phần báo quan… Những hải tặc tán loạn nếu như không xử lý, sớm muộn liền sẽ tụ lại, hắn cũng không phải thích giết chóc không có hứng thú đem người giết sạch, đương nhiên vẫn nên để quan phủ đi xử lý tốt hơn.





Nếu như quan viên hủ bại không quản… Vậy thì không phải việc hắn có thể quản.





Hải tặc bên kia không có thuyền quá lớn, nhưng trong đó có số thuyền cũng không tồi, vì có thể thu xếp được tất cả mọi người, Tưởng Chấn tổng cộng chọn bảy chiếc coi như thuyền lớn.





Liền vì không để cho đội thuyền của Trịnh Dật hiểu lầm, Tưởng Chấn sớm phái một chiếc thuyền nhỏ đi qua thông báo.





Thuyền nhỏ tốc độ rất nhanh, sau khi đi thông báo, rất nhanh liền trở về, mà mũi thuyền của chiếc thuyền nhỏ còn có Triệu Kim Ca đứng đó.