Độc Sủng Xấu Phu

Chương 82: Được người sùng bái




Triệu Kim Ca dùng thùng gỗ mang theo quần áo dơ ra cửa, thấy y đi xa, Tưởng Chấn mở hộp cơm ra, trước ăn một đũa nấm hương xào thịt muối, sau đó lại ăn một đũa thịt muối.





Trước bận rộn vài canh giờ sau khi, chỉ uống một bát cháo loãng liền ngủ, Tưởng Chấn đói gần chết, vừa nãy kia không mỡ giá đỗ tương cùng cơm tẻ căn bản không làm cho hắn đã nghiền.





Bất kể thịt muối hay thịt muối đều ngon vô cùng, nhưng Tưởng Chấn cũng không có ăn hết cả mà bỏ vào hộp cơm một lần nữa, sau đó mang theo đến xem những người bệnh được mình vá vết thương.





Người bệnh cần thiết ở nơi khô ráo thông gió, sau khi Tưởng Chấn đề cập như thế với Trịnh Dật, Trịnh Dật liền nhường ra khoang có cửa sổ hắn dùng để dùng cơm đến thu xếp cho những người bị trọng thương, còn vết thương nhẹ, thì bị an bài ở bên trong ở tầng trên của thuyền.





Tưởng Chấn mới vừa đến gần khoang ở cho người bị trọng thương, liền phát hiện cửa vây quanh rất nhiều người, những người kia nhìn thấy hắn, đều đầy mặt kính nể.





Trong những người này, có số vốn là thủ hạ Tưởng Chấn, có số Tưởng Chấn cũng không quen biết, nhưng lúc này, bất kể Tưởng Chấn nhận thức hay Tưởng Chấn không quen biết, thời điểm nhìn Tưởng Chấn đều một bộ dáng kích động sùng bái.





“Lão đại!” Mấy thủ hạ Tưởng Chấn lại lớn tiếng hô một tiếng, bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng dấp đắc ý, mà những người khác nhìn dáng dấp bọn họ như vậy, trên mặt còn tràn đầy ước ao.





“Làm sao vậy?” Tưởng Chấn nhìn thấy tình hình này hơi nghi hoặc một chút.





“Lão đại, sau khi chúng ta đem người chuyển tới nơi này, thì đã chết hai người!”





“Lão đại, bọn họ tựa hồ đang tốt lên rồi!”





“Lão đại, ngươi có phải có bản lĩnh cải tử hồi sinh không?”











Tưởng Chấn mấy tên thủ hạ nóng bỏng mà nhìn về phía Tưởng Chấn.





Đã chết hai người? Tưởng Chấn trưa hôm nay giúp đỡ khâu vết thương, tổng cộng có mười chín người, trước đã chết qua mấy người, lại chết hai người… Hiện tại sống sót, cũng chỉ còn sót lại mười ba người.





Đối với Tưởng Chấn mà nói, tỉ lệ tử vong này phi thường cao, nhưng đối với người khác mà nói…





Nguyên bản người bị nhận định chắc chắn phải chết, thậm chí có mười ba nguồi sống đến nay!





Phải biết, những người được Hồ đại phu giúp đỡ trị liệu, thoa dược băng bó vết thương thì thương thế đều tương đối nhẹ, ở trong khoảng thời gian Tưởng Chấn ngủ cũng đã chết ba người rồi!





Tưởng Chấn… Thật quá thần kỳ.





Trên chủ thuyền rất nhiều người trước đó không thích Tưởng Chấn, nhưng bây giờ… Nghĩ đến thời khắc mấu chốt Tưởng Chấn e rằng có thể cứu mạng bọn hắn, bọn họ liền nhiệt tình với Tưởng Chấn hơn.





Suy nghĩ thêm Tưởng Chấn có bản lĩnh đem đám hải tặc đánh đuổi… Bọn họ không sùng bái Tưởng Chấn, còn có thể sùng bái ai?





“Tưởng Chấn, dùng kim khâu vết thương, thật có thể cứu sống bọn họ?” Liền ở thời điểm Tưởng Chấn bị người vây quanh, Trịnh Dật cũng tới.





Trịnh Dật cũng nghỉ ngơi chốc lát, bây giờ mới vừa tỉnh lại, nghe người sai vật bên cạnh nói Tưởng Chấn đã thức dậy, liền đặc biệt tới nhìn, lúc này, hắn đang đầy hứng thú mà đánh giá Tưởng Chấn.





“Như vậy có thể giảm bớt chảy máu.” Tưởng Chấn nói: “Những người này tiếp theo có thể sẽ phát sốt, không chừng có thể không chịu đựng được, nhưng ít ra sẽ không bởi vì mất máu quá nhiều mà chết.”





“Ngươi như thế nào nghĩ ra được ?” Trịnh Dật tò mò nhìn Tưởng Chấn. Tưởng Chấn làm thấy rất đơn giản, cũng chỉ dùng kim chỉ đem vết thương vá lại mà thôi, có thể nói người người đều làm được, nhưng ý tưởng này thì lại tuyệt đối mới mẻ độc đáo.





“Trịnh thiếu, phương pháp kia kỳ thực không phải ta nghĩ ra được, mà là ta thấy người khác dùng qua.” Tưởng Chấn nói: “Mọi người khi nuôi gà, có số gà nuôi nuôi, bụng sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng cứ như vậy chết rồi, mà sau khi gà giết như vậy, sẽ phát hiện trong bụng có một bọc nước lớn. Đây là gà bị bệnh, tất cả mọi người cảm thấy gà như vậy, liền phải sớm chút giết ăn, nương ta cũng cảm thấy như vậy, mà ta cảm thấy gà có bệnh, không thể ăn, liền muốn để cho bà ném.”





“Sau đó thì sao?” Trịnh Dật hỏi.





“Mà nương ta không nỡ ném đi, liền ở trên bụng gà dùng đao đâm một cái lổ, xả bổ nước trong bụng gà, lại dùng kim chỉ đem bụng gà khâu lại… Sau đó gà lại sống.” Tưởng Chấn nói.





Hắn nói xác thực có việc này.





Triệu Lưu thị nuôi nhiều gà vịt như vậy, luôn có sinh bệnh, trong đó có con gà ước chừng đã bị ứ nước, mắt thấy sắp chết.





Triệu Lưu thị sợ lãng phí, liền muốn giết nó cho người trong nhà ăn, Tưởng Chấn lại không muốn ăn gà bệnh, liền bảo Triệu Lưu thị hoặc tặng người, hoặc ném.





Triệu Lưu thị đều không muốn, lại từng nghe người khác nói gà bị bệnh này chỉ cần đem nước trong bụng xả ra, liền có khả năng sẽ tiếp tục sống… Sau đó bà liền đâm cho con gà đó một đao, xả ra nước trong bụng nó.





Tưởng Chấn lúc đó nhìn thấy, liền tiện tay nói ra một câu có thể dùng kim chỉ khâu bụng gà lại, Triệu Lưu thị cũng làm theo, sau đó, con gà đó cư nhiên thật còn sống…





“Biện pháp này gà có thể sử dụng, người hẳn cũng có thể sử dụng. Ta không hiểu y thuật, chẳng qua cảm thấy vết thương quá lớn, lại không ngừng chảy máu, mà khâu lại, liền sẽ không chảy máu.” Tưởng Chấn lại nói.





“Biện pháp này của ngươi rất tốt!” Trịnh Dật thở dài nói, ở bình thường, biện pháp này tác dụng cũng không phải rất lớn, nhưng ở trong chiến tranh…







Một cái biện pháp như vậy đưa cho những võ tướng, giao cho quân y, trên chiến trường khẳng định có thể sống sót thêm rất nhiều người!





Trịnh Dật đã bắt đầu nghĩ phải như thế nào dùng biện pháp này kiếm lời cho mình.





Đương nhiên, hắn cũng sẽ không bạc đãi Tưởng Chấn.





“Đa tạ Trịnh thiếu khích lệ.” Tưởng Chấn nói.





“Chúng ta vào xem một chút đi.” Trịnh Dật lại nói, cùng Tưởng Chấn tiến vào khoang.





Bên trong khoang nằm mười mấy người, số ít người ngủ mê man, mà đại đa số người đều tỉnh, thủ hạ bị thương cái đùi của Tưởng Chấn lúc này đã tỉnh.





Những người này bị trọng thương, nhưng nhìn tinh thần lại không tệ, mà bên trong tinh thần tốt nhất lại là Phương Bình bụng bị người đâm lủng bụng kia.





Phương Bình ban đầu để Tưởng Chấn khâu bụng cho mình, chỉ vì không muốn ruột của mình rơi ra, không nghĩ tới sau khi khâu lại rồi hắn cư nhiên vẫn luôn không chết.





Không chỉ có hắn không chết, bên cạnh hắn cũng đã chết mấy người thương thế đặc biệt nặng, điều này cũng liền thôi đi, phụ trách chăm sóc bọn họ Vương Hải Sinh còn cứ mãi ở trước mặt bọn họ khen ngợi Tưởng Chấn.





Cũng chính lúc này, hắn mới biết được nguyên lai Tưởng Chấn lợi hại như vậy, không chỉ có sức chiến đấu kinh người, còn đã cứu tức phụ sắp chết của Vương Hải Sinh.





Nếu như vậy, Tưởng Chấn có phải cũng có thể cứu hắn?






Phương Bình một lòng một dạ cảm thấy Tưởng Chấn có thể cứu mình, nhất thời liền cảm thấy mình càng ngày càng tinh thần, càng ngày càng có sức lực.





Hắn nhất định có thể sống sót, hắn còn phải đi về cùng tức phụ sinh nhi tử đâu!





“Lão đại của chúng ta trước đây không thông suốt, mới có thể không có tiếng tăm gì, sau đó hắn thông suốt rồi, liền trở nên lực lớn như trâu, lấy một chội trăm, phi thường lợi hại, trước đây ta và hắn cùng ra ngoài gặp phải hải tặc, một mình hắn liền đem hải tặc trên hai chiếc thuyền bắt hết!” Tưởng Chấn đi vào, liền nghe thấy Vương Hải Sinh đang khen mình: “Còn có lần này, hắn mang theo chúng ta lên thuyền của đầu lĩnh hải tặc, dễ dàng liền đem đầu lĩnh hải tặc bắt được, chúng ta còn một người bị thương vong đều không có!”





Vương Hải Sinh nói chuyện hắn lúc trước khi cùng Tưởng Chấn gặp phải hải tặc thì mơ hồ không nói trên hai chiếc thuyền đó tổng cộng có bao nhiêu hỉa tặc, cho nên những người chung quanh còn tưởng là Tưởng Chấn giết chết hải tặc trên hai chiếc thuyền lớn, hơn nữa lần này… Bọn họ tất cả đều cả mặt ngóng trông.





“Tưởng Chấn thật lợi hại!”





“Không trách song nhi của hắn đều có thể đánh bại một đám người.”





“Các ngươi có thể theo hắn thật tốt.”











Tưởng Chấn: “…”





Tưởng Chấn trước đó khi giúp người khâu vết thương, từng cùng người ở bên cạnh nói qua một số phương pháp chăm sóc người bệnh, chủ yếu nhất chính là phải sạch sẽ, bởi vậy bên trong cái khoang này được xử lý rất sạch sẽ, những người bị thương kia cũng đều đổi đồ sạch sẽ hết.





Đây không thể nghi ngờ rất làm cho lòng người sung sướng, những người bị thương kia tình hình đều rất không sai, nhìn thấy Tưởng Chấn tiến vào, còn đồng thời sùng bái mà nhìn lại.





Tưởng Chấn trước đều dựa vào đánh nhau đem người đánh phục, sùng bái hắn cũng chỉ có Triệu Kim Ca cùng Vương Hải Sinh, cho nên trong lúc nhất thời lại có chút không quen.





Bất quá, tâm tình của hắn ngược lại không tệ —— có thể cứu người, tóm lại là một chuyện tốt.





Tưởng Chấn cầm hộp cơm trên tay đưa cho Vương Hải Sinh: “Nơi này có chút thịt, các ngươi cũng cực khổ rồi, cầm chia đi.”





“Tạ ơn lão đại!” Vương Hải Sinh cao hứng mà cười lên.





Trịnh Dật ngược lại kinh ngạc nhìn Tưởng Chấn một cái, lập tức cười nói: “Tưởng Chấn, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đem tiêu cục của ngươi làm tốt.”





Trước hắn coi mình cho Tưởng Chấn làm cái quản sự, cũng đã coi trọng Tưởng Chấn, bây giờ nhìn lại… Trịnh gia bọn họ, đoán chừng không giữ lại Tưởng Chấn.





Trịnh Dật xem qua người bệnh, liền dặn dò mấy câu liền rời đi, Tưởng Chấn cũng không có ở đây thêm.





Nghĩ đến Triệu Kim Ca có khả năng chưa ăn no, Tưởng Chấn đi nhà bếp, muốn nhìn một chút có cái gì có thể ăn hay không.





Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca bữa trưa bửa tối đều không đến nhà bếp ăn, lúc này có thể ở nhà bếp lấy cơm.





“Ngày hôm nay nhà bếp đồ ăn đều là thịt.” thiếu niên múc đồ ăn mở ra nồi cho Tưởng Chấn xem: “Đậu tương hầm thịt muối, rất ngon.”





Bọn họ trước khi ra cửa, đều sẽ mang theo rất nhiều rất nhiều đậu tương, bởi vì đậu tương, thật sự là thứ tốt.






Nó có thể trực tiếp đem ra nấu ăn, còn có thể dùng để thúc mầm đậu, có số thuyền mang theo thớt đá, thậm chí có thể làm đậu phụ.





Tưởng Chấn ở nhà bếp lấy hai bát cơm, xếp vào một bát đậu tương hầm thịt muối, suy nghĩ một chút, lại lấy một chút dưa muối, sau đó mới trở lại.





Sự thực chứng minh, cách làm này của Tưởng Chấn rất có dự kiến trước.





Tưởng Chấn ở trên đường trở về, đã đem thịt bên trong đậu tương thiếu thiếu đưa lấy ra ăn hết, mà Triệu Kim Ca nhìn thấy bát đậu tương đó, lại vẫn nôn khan một trận.





“Ta ngửi thấy bên trong có vị thịt.” Triệu Kim Ca nói, y ngửi thấy được vị thịt, vị thịt nguyên bản vẫn luôn làm cho y cảm thấy rất thơm, hiện tại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại làm cho y cảm thấy phi thường khó ngửi, khó có thể chịu đựng.





“Ta bưng ra bên ngoài.” Tưởng Chấn ngay lập tức liền nói.





Tưởng Chấn đem đậu tương bưng ra ngoài khoang phòng, Triệu Kim Ca liền một chút chuyện cũng không có, chỉ dưa muối, y lại ăn một bát cơm lớn.





“Ngươi dáng dấp này… Phỏng chừng một quãng thời gian kế tiếp, chỉ có thể ăn chay.” Ăn cơm lại thu thập xong, Tưởng Chấn sờ sờ đầu Triệu Kim Ca.





Kích thích Triệu Kim Ca đã chịu, so với hắn tưởng tượng muốn lớn hơn nhiều.





“Đúng vậy…” Triệu Kim Ca đầy mặt đáng tiếc, y cư nhiên không thể ăn thịt, quá đáng tiếc!





Về phần kích thích…





Giết người, vốn là một việc phi thường có thể kích thích người, mà Triệu Kim Ca hiện tại lực chú ý đều đặt ở trên việc mình thỉnh thoảng muốn nôn mửa, nên không có thời gian không đi nhớ tới những cảnh tượng huyết tinh, cũng không muốn nghĩ tới những cảnh tượng huyết tinh đó.





Ban ngày ngủ rất lâu, Tưởng Chấn lúc này tinh thần rất tốt, dựa vào ánh nến nhìn thấy bộ dáng của ảo não Triệu Kim Ca, liền không nhịn được hôn lên.





Hắn và Triệu Kim Ca vẫn còn tính tân hôn, cho nên mặc dù ở trên thuyền, hắn cũng gần như mỗi ngày đều sẽ muốn Triệu Kim Ca một lần.





Triệu Kim Ca bị Tưởng Chấn hôn, liền biết Tưởng Chấn muốn làm cái gì, nhất thời đỏ cả mặt.

Y mơ hồ cảm thấy được, Tưởng Chấn có chút muốn nhiều lắm, mà Tưởng Chấn yêu thích y, đó cũng là chuyện tốt… Ngược lại y dù như thế nào cũng sẽ không từ chối.





Nếu như y từ chối, Tưởng Chấn đi tìm người khác thì làm sao bây giờ?





“Phải nhẹ chút.” Triệu Kim Ca nói, nhất định không thể để cho người nghe thấy a…





“Ngươi yên tâm, ta hiểu rồi.” Tưởng Chấn nói, vì không để người ta nghe thấy, hắn mấy ngày nay cùng Triệu Kim Ca thân thiết động tác có thể nói cực kỳ mềm nhẹ, mà chuyện này… Cũng rất thú vị.





Nhìn Triệu Kim Ca bộ dáng ẩn nhẫn từ từ cọ y, cảm giác này rất không sai.





Tưởng Chấn cởi quần của mình ra, liền chậm rãi tiến vào thân thể Triệu Kim Ca, kết quả còn chưa động, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.





“Đệt!” Tưởng Chấn không nhịn được thầm mắng một tiếng, sau khi đỉnh Triệu Kim Ca một chút liền vội vội vã vã mà rời khỏi thân thể Triệu Kim Ca mặc quần vào, hắn đem quần áo thắt ở bên hông coi như che chắn, mắt thấy Triệu Kim Ca cũng đã sửa soạn xong, lúc này mới mở cửa phòng ra, khẩu khí rất kém hỏi: “Chuyện gì?”





Đứng ngoài cửa là một người trẻ tuổi, cửa vừa mở ra, hắn liền tức giận nhìn Tưởng Chấn: “Ngươi rõ ràng có thể cứu người, trước đó tại sao không cứu ca ta, ngươi…”





Tưởng Chấn căn bản liền không quen biết người này, chân mày cau lại.





Tưởng Chấn vốn còn muốn nghe người này nói một chút, làm rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra, không nghĩ tới người này đang nói chuyện, cư nhiên lại duỗi nắm đấm muốn đánh hắn.





Đây là tới cửa gây sự đi!





Tưởng Chấn đột nhiên bị quấy rầy tâm tình vốn đã không tốt, thấy cảnh này nhất thời giận dữ, một cước liền đem người đá ra ngoài.





Trước đó khi hắn cứu người, đã tận lực cứu trị những người bị Hồ đại phu cho rằng sẽ chết, cho dù những người không bị vết thương trí mệnh, hắn cũng chủ động đưa ra yêu cầu muốn giúp bọn họ khâu vết thương, lúc nào không cứu người ?





Hay là trước đó không tín nhiệm hắn, hiện tại người đã chết liền đến tìm hắn để gây sự!





Tưởng Chấn nghĩ không sai, ca ca người này, đúng là trước đó không tín nhiệm hắn, không chịu để cho hắn khâu vết thương, sau đó lại bất hạnh chết rồi.





Lúc đó, hắn thậm chí còn chủ động hỏi qua người kia có muốn trị liệu hay không.





Người kia lúc đó sợ sau khi bị hắn dằn vặt trái lại cũng phải chết, liền không muốn để cho hắn khâu vết thương, cố tình sau đó máu vẫn luôn không ngừng được.





Ngay buổi chiều hôm nay, người kia liền chết.





Này nguyên bản cũng không có gì, sau khi bị thương tử vong, đối với bọn họ những người này mà nói không thể bình thường hơn nữa, cố tình liền ở lúc này, đệ đệ người kia, cũng chính là người tìm tới cửa này, nghe nói những người thương thế so với ca ca hắn còn nghiêm trọng hơn, bởi vì có Tưởng Chấn giúp đỡ khâu vết thương, cư nhiên vẫn không chết, thậm chí có thể tốt lên.





Ca hắn bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng lại chết, ngược lại những người bị thương nghiêm trọng hơn lại còn sống… Người này phi thường phẫn nộ, liền tới cửa gây sự.





Sau khi bị Tưởng Chấn đá ra ngoài, người này từ trên mặt đất nhảy dựng lên, liền đi vỗ cửa của Tưởng Chấn: “Tưởng Chấn, ngươi đi ra cho ta!”





Hắn tức giận đá cửa khoang, kết quả không bao lâu, từ bên cạnh liền lao ra mấy người, sau đó dùng tay đè hắn xuống.





“Các ngươi làm gì?” Người này đầy mặt phẫn nộ.





“Ngươi làm gì? Cư nhiên ở chỗ của Tưởng quản sự gây sự!” người đè hắn rất phẫn nộ.





Hiện tại người trên thuyền, đều vô cùng bội phục Tưởng Chấn, người này cư nhiên tìm đến Tưởng Chấn phiền phức!





“Nếu không phải Tưởng quản sự, ngươi sớm thành vong hồn dưới đao rồi!”





“Ca ca của ngươi tự mình không muốn Tưởng quản sự trị liệu, liên quan gì đến Tưởng quản sự?”





“Đi mau, đừng quấy rầy Tưởng quản sự nghỉ ngơi!”











Rất nhanh liền có người đem người này tha đi, những người này cũng không hoàn toàn là người của Tưởng Chấn, đa số vốn là thủ hạ của Lục Đại.





Lục Đại nghe thấy động tĩnh đi tới, vừa vặn thấy cảnh này, nghe thấy mấy câu này, mặt đều đen.





Thủ hạ của hắn, làm sao tất cả đều làm phản đến bên Tưởng Chấn rồi?





Lục Đại tâm tình không tốt mà đi ra ngoài, mới đi đến một nửa, liền bị Trịnh Dật gọi lại.





“Lục Đại, ngươi khiến ta rất thất vọng.” Trịnh Dật nói thẳng.





“Đại thiếu gia? !” Lục Đại hoảng sợ nhìn về phía Trịnh Dật.





“Ngươi là do Trịnh gia ta một tay bồi dưỡng lên, ta tín nhiệm nhất chính là ngươi, nhưng ngươi nhìn đi, ngươi đã làm cái gì? Tưởng Chấn là người ta mời tới, là người ta coi trọng, mà ngươi vì tư lợi của bản thân, cư nhiên nhằm vào hắn, trước đó hắn muốn cứu người, cũng ngăn hắn.” Trịnh Dật nói: “Lần này nếu không phải hắn, chúng ta nói không chừng đều mất mạng, ngươi bây giờ còn chưa có thấy rõ sự thực?”





“Đại thiếu gia…” Lục Đại đầy mặt xấu hổ cúi đầu.





“Sau đó với Tưởng Chấn ra sao liền cũng như thế với ta.” Trịnh Dật nói: “Ngươi nếu như làm không được, ta không ngại thay ngươi.”





Lục Đại bối rối.





Lúc này, Tưởng Chấn phát hiện ngoài cửa cuối cùng cũng không còn động tĩnh người quấy nhiễu nữa, lại ôm Triệu Kim Ca hôn lên…





Hôm sau lúc Tưởng Chấn tỉnh lại, Triệu Kim Ca vẫn còn đang ngủ.





Có thể cảm giác ra được, đột nhiên giết người chuyện này đối với Triệu Kim Ca ảnh hưởng rất lớn, lúc này y ngủ lông mày lại đều nhăn lại.





Tưởng Chấn lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa vết thương ở mi tâm Triệu Kim Ca, ở mi tâm của y hôn một cái, sau đó mới rời giường rời đi.





Sau khi rời đi khoang, Tưởng Chấn mới phát hiện thuyền của bọn họ vẫn ngừng ở chỗ cũ chưa rời đi.





Nhìn thấy tình huống này, Tưởng Chấn dù sao cũng hơi kinh ngạc, lập tức giật mình.





Hắn vẫn luôn có một ý tưởng, trước đó cảm thấy muốn đi theo Trịnh Dật không thể thực thi, hiện tại nhưng có thể thử xem.





Tưởng Chấn tìm được Trịnh Dật, nói ý nghĩ của mình.





“Ngươi muốn đi đánh đám hải tặc?” Trịnh Dật nghe thấy Tưởng Chấn nói, kinh ngạc mở to hai mắt.





Hắn còn đang lo lắng đám hải tặc sẽ đánh tới cửa, Tưởng Chấn… Hắn cư nhiên muốn đi đánh đám hải tặc!





“Phải.” Tưởng Chấn gật gật đầu: “Thủ hạ ta đều chưa từng trải qua chiến đấu, kinh nghiệm quá ít, ta muốn dẫn bọn họ đi ra luyện một chút.”





Nếu như có thể, tốt nhất lại cướp ít tiền.