Độc Sủng Mị Phi

Chương 7




Bạch Anh thả mình trườn dài trên giường, nàng tháo vội tấm màn che, vứt vội lớp áo bào, nội sam cũng nửa hở nửa kín, không thèm tắm rửa, chẳng thèm lau lớp son phấn, cứ thế mà đi ngủ.

Trong cơn mơ màng, nàng nghe thấy tiếng người ở bên ngoài hô lên, chỉ là không nghe rõ lắm.

"Cự Quý Phi, nàng mới như vậy đã mệt?" - Giọng nói trầm tĩnh, lạnh nhạt, pha chút chế giễu hướng về nàng.

Cái cách gọi như rất mực yêu thương của hắn khiến Bạch Anh dù mơ màng vẫn thấy sung sướng đến mức rùng cả mình. Ánh mắt lờ đờ, nửa tỉnh nửa say nhìn hắn. Đôi mày chau lại, cái miệng chu lên. Dáng vẻ chẳng khác gì đứa trẻ.

"Cái gì mà quý phi? Ta là Bạch Anh, là Bạch Anh. Là nữ, chưa qua mối tình nào trọn vẹn, cũng chưa có người yêu, ngươi muốn gọi quý phi, ái phi gì thì đi chỗ khác, để bản nương đi ngủ." - Bạch Anh làm con sâu rượu, chẳng mảy may lo sợ, toẹt thẳng thân phận của mình, rồi oằn người, ưỡn ngực, co duỗi ra chép chép miệng mấy cái.

Những lời nàng nói khiến đôi mày Trầm Duật nhăn lại, đầu mày kéo gần đến mức tưởng chừng là cùng chung một hướng.

"Ngươi đã vô phép tắc đến mức này?" - Trầm Duật tỏ vẻ gượng gạo tức giận, nhìn nữ nhân ôm chăn ngủ say mèm trước mặt. Tay không kiềm được hất nó ra.

"Nàng..." - Hắn thẩn thờ nhìn thân thể nửa che nửa hở của nàng dưới lớp nội sam, giống như thứ gì đó, rất kích thích con mắt của nam nhân.

Bạch Anh chìm trong men rượu, nàng chẳng thể nhận ra tấm chăn trên người đã bị dở ra. Cả người nàng nóng lên rồi trở nên lạnh đến nổi lên những đốm đỏ, có lẽ bởi cơ thể Cự Linh Nguyệt dị ứng với cái lạnh.

Nàng rên một tiếng, co cả người lại. Tay dù quơ lung tung để tìm chăn, đôi mắt nàng vẫn chẳng thèm mở. Cho đến khi đã chẳng thể tìm kiếm được, nàng mới lim dim, hé mắt. Trái lại, mở mắt rồi thì vẫn mờ ảo. Bạch Anh, hình như nhìn thấy một con gấu ôm rất lớn, đang đứng sừng sững trước mặt, liền mỉm cười như hóa rồ, bàn tay nhỏ bé liền với lấy tay "con gấu bông" kéo xuống.

Trầm Duật vì ngẩn người nhìn nàng, mà không để ý bàn tay hư hỏng, kéo hắn, mất đà lao xuống phủ mình lên người nàng.

"Con gấu bông này, sao lại nặng như thế chứ, hừm." - Bạch Anh chau mày, say xỉn lấy sức lật thế, đè ngược lại, khiến Trầm Duật vào thế dở khóc dở cười.

"Nàng trở nên quá vô lễ rồi đó, Linh Nguyệt." - Trầm Duật nhẹ cười, vòng hai tay ôm nàng, giọng nói khẽ khàng ấm áp, làm cho Bạch Anh cảm thấy thật rất dễ chịu, đôi môi nàng nhoẻn lên. Gò má áp trên vòm ngực của Trầm Duật, miệng chép chép như đứa nhỏ.

...

" Chàng về rồi?" - Giọng của Hoàng Ái Ngữ Thanh trông có vẻ rất hớn hở. Dưới tấm màn che đỏ thắm, nàng nở nụ cười e thẹn thiếu nữ rủ rèm hồng, mong đợi phu lan nhấc khăn.

Chỉ là...

Một cái nhìn về nàng, Tiếu Hàn cũng chẳng buồn ngó đến, hắn chỉ cầm giá y nâng khăn đỏ cho nàng theo nghi lễ, rồi chẳng buồn quăng xuống, tay định gỡ cúc áo, rời đi.

"Chàng không định sẽ động phòng sao?" - Tiếng Ngữ Thanh nhẹ nhàng, trong trẻo, cố nói với, khiến bước chân hắn ngưng lại, xoay đầu nhìn nàng, miệng vẫn chẳng nói lời nào.

"Ta biết, đây là hôn nhân chính trị, nhưng ta vẫn là trưởng công chúa Ái Chân, là cháu gái nuôi của mẹ chàng, hơn nữa giờ phận nữ nhi đã là thê chàng. Chẳng lẽ, đến cái đêm đắp chung chăn, ngủ chung giường, cho ta chăm sóc chàng cũng không được sao?" - Hoàng Ái Ngữ Thanh, cố nặn nên nụ cười. Nàng rõ ràng biết, bởi là hôn nhân chính trị, cho nên không thể thích, cũng không thể yêu, vậy mà vẫn bất chấp gả cho hắn. Bất chấp vì cái nhất kiến chung tình năm nàng mười ba, ngắm chàng dũng sĩ là hắn, cưỡi ngựa trên đất thảo nguyên, hộ tống nàng về Phù Thiển, thăm nải nải.

"Nếu nàng biết rõ là chính trị, thì cũng nên biết, ta cưới nàng là vì thứ gì. Xin lỗi vì đã cướp đi cuộc đời này của nàng." - Tiếu Hàn ngoảnh mặt, bỏ rơi Hoàng Ái Ngữ Thanh đang lén lút kiếm chế giọt nước ứ đọng khóe mắt đang cay, nhìn bóng hắn nhòe đi trước mặt.

...

"Áaaaaaaaaaaaa...má tôi ơi....." - Tiếng hét thất thanh, kinh hãi phát ra từ phòng Bạch Anh khiến Tiểu Thúy luống ca luống cuống vừa chạy vào liền bịt mắt đóng sập cửa.

Cảnh tượng bây giờ, rất...khó hiểu!

Bạch Anh không thể hiểu lý do vì sao tối qua nàng nhớ bản thân vẫn ngủ một mình, vậy mà sáng ra, vừa mở mắt lại thấy nam nhân kỳ quặc đang ôm nàng, nàng ôm hắn, đi ngủ. Trên người nàng lại nửa kín, nửa hở.

' Có lẽ nào...' - Trong đầu Bạch Anh như lóe lên điều gì đó. Nàng liền không ngần ngại thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, đạp Trầm Duật lăn một cái rầm xuống đất.

Trầm Duật thì sao?

Thân thể vàng ngọc rơi xuống đất, lăn vài vòng dĩ nhiên đau đến tỉnh luôn rồi. Hắn đưa tay ôm lấy đầu, nhăn mặt nhìn nàng.

"Sao lại ở phòng ta?" - Bạch Anh, má đỏ bừng, hai mắt trợn lên nhìn vị đáng kính trước mặt đang ôm hận không thể một đao chém chết nữ nhân trước mặt.

"Hoàng thượng, người không sao chứ. Nương nương không cố ý đâu, nàng vì mới té ngã tỉnh dậy nên trí nhớ không tốt. Hoàng thượng xin bớt giận." - Cự Thượng Cung, Cự Linh Uyển, em gái Cự Linh Nguyệt vừa định mang y phục vừa may đến cho nàng, đã một phen hết hồn, đặt vội phục y, giải vây cho Cự Linh Nguyệt.

"A, hoàng thượng tứ lan, thiếp hoảng loạn, sợ là kẻ cuồng sắc nào đó vào nhầm phòng nên mới không kịp mở mắt nhìn kỹ đã thượng cẳng chân, hạ cẳng tay a." - Bạch Anh nhanh chóng sực tỉnh, kéo đầu mày tỏ vẻ sợ sệt, muốn khóc, như nữ tử yếu liễu đào tơ.

"Nàng thật sự sợ kẻ cuồng sắc?" - Trầm Duật dù đờ ra vẫn bình tĩnh, đáy mắt nhìn ngược nàng.

"Đúng a, cung cấm này, chưa chắc là nơi an toàn cho nữ nhân đã có chính lan như ta." - Bạch Anh nặn ra nụ cười thảo, giả tạo.

"Vậy tại sao, hôm qua lại có nữ nhân nào đến một biệt viện bỏ hoang? " - Ánh mắt Trầm Duật trở nên gian tà, nhìn Bạch Anh chột dạ nhìn hắn.

"Ta...đi lạc..." - Bạch Anh cười trừ, nhìn Trầm Duật đang soi xét mình khi bình minh chỉ vừa mọc cánh.

"Là nàng đi lạc hay...."

"Hoàng thượng, ngài nên mau thay quần áo, trở về Càn Thanh Cung để Quận Hầu Vương cùng Vương Phi đến thỉnh an ạ." - Cự Linh Uyển đánh liều cắt ngang Trầm Duật, lần nữa giải vây cho ả tỉ tỉ đầu úng nước chưa tỉnh táo.

Trầm Duật nhíu mày nhìn nàng. Cũng không hiểu tại sao lại muốn trêu đùa nữ nhân này. Hắn ra lệnh cho cung nhân để Bạch Anh giúp hắn đổi xiêm y, cũng bắt nàng phải theo hắn đến Càn Thanh Cung.

Bạch Anh, lòng không muốn nhưng mặt vẫn phải tươi cười, lóng ngóng cởi áo rồi mặc áo cho vị hoàng đế đáng kính nàng đang phải thờ kính trên đầu.

"Tứ lan, xong rồi." - Bạch Anh cười mỏi rồi, đành cười mỉm, dịu dàng như thê tử hiền từ, đảm đang.

"Nàng cài cúc áo cho ta hay là cột áo ta vậy?" - Trầm Duật mặt méo mó, nhìn hàng khuy bị cài lộn xộn, đến muốn bật ngửa.

Tâm hồn đang mơ mộng đến những cảnh lãng mạn trong phim nàng thường thấy, như bị tạt gáo nước vào mặt. Bạch Anh nhìn xung quanh thấy mọi ánh mắt đều như muốn cười vào bản mặt nàng, vẫn không tin bản thân lại ngốc đến cỡ không cài được áo, cho đến khi nhìn lại hàng khuy, mới nhận thấy, Phí Bạch Anh nàng ngốc còn hơn cả chữ ngốc nữa.

Luống cuống mở toạt ra, rồi nhắm mắt không dám nhìn thân thể hắn mà cài.

"Nàng nhắm mắt như vậy, cài được?" - Trầm Duật lấy tay nàng, đặt lên cúc áo, đưa bàn tay lần theo từng cái cúc, làm Bạch Anh mặt đỏ bừng, huyết lang như cao trào đến muốn xịt hết ra mũi.