Độc Sủng Mị Phi

Chương 13: Hoàng Thượng cưỡng hiếp ta!




Đột nhiên cánh cửa mở ra, Trầm Duật hai tay phủi phủi mỉm cười ngẩn đầu lên, lập tức ngẩn người nhìn cảnh xuân trước mắt.

"Hoàng...hoàng thượng...ngươi còn không cút ra." - Bạch Anh lắp bắp nửa chữ đầu liền phát hiện bản thân còn đang trần như nhộng liền thẹn quá hét lớn.

Mặc dù nàng trực tiếp đuổi hắn, nhưng không Trầm Duật không hề xoay người rời đi. Hắn tiến tới, chắp tay sau lưng.

Bạch Anh vội trầm mình xuống bồn nước lần nữa. Lần này, nàng ngâm cả miệng mình xuống nước, chừa mỗi cái mũi, cặp mắt trừng lên nhìn hắn.

"Ngài muốn làm gì?" - Bạch Anh ngóp người lên tra khảo hắn, chưa kịp nói xong đã thấy hắn phi thân lao vào bồn nước.

Trước mắt nàng, một đôi mắt đang nhắm lại đê mê, môi đôi môi mềm mại lại lạnh buốt đang đặt đâu đó trên cánh môi hờ hững của nàng. Còn nữa, một sợi hơi thở ấm nóng đang phả vào làn da mát mẻ thiếu nữ của nàng. Phải, Trầm Duật, đang hôn nàng.

Bạch Anh giật mình, nàng vội vàng đẩy hắn ra. Thế nhưng, cái thân hình vạm vỡ cố ý kéo nàng xuống nước.

Cả cuộc đời chưa bao giờ dám bước chân xuống nước mà không có áo phao của Bạch Anh, đương nhiên sẽ chẳng thể nào gượng được dưới nước. Bản năng lập tức vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi tên trâu bò đang níu chặt nàng.

Trong mơ hồ, Bạch Anh nhìn thấy hắn tiến tới, ôm lấy gò má nàng. Hắn hôn nàng. Từng luồng hơi thở như mê hoặc nàng. Bạch Anh thôi không vùng vẫy, bắt đầu tiếp nhận nụ hôn của Trầm Duật. Dù chẳng thể nhớ rõ, nhưng mãi lâu sau đó nàng và hắn, cả hai mới trồi lên mặt nước.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng chẳng dám nhìn thẳng hắn. Trong phút chốc Trầm Duật, lại kéo nàng đến trước mặt hắn. Đôi mắt hai màu mê hoặc hắn của nàng như phát huy uy lực. Trầm Duật như chẳng thể dứt ra khỏi màu mắt trong vắt ấy. Hắn bắt đầu hôn nàng triền miên. Và bắt đầu cho màn triền miên mà Bạch Anh vẫn không thể lý giải vì sao nàng chẳng thể dứt ra. Nhưng nàng biết được, nàng đang bị. Cưỡng hiếp!

"Nguyệt, nàng nguyện sinh con cho trẫm chứ?"

"Duật, dù chàng có cần hay không, ta vẫn muốn cùng chàng có con..."

"Nguyệt, cảm ơn nàng..."

Lại một đoạn ký ức mờ ảo vụt ngang trong giấc mộng của Bạch Anh. Cự Linh Nguyệt từng có con? Nó ở đâu?

Hàng loạt những câu hỏi rối bung lên trong đầu, khiến Bạch Anh buộc phải tỉnh dậy.

Đêm canh ba lạnh lẽo, cùng cảm giác đau nhứt phần thân dưới. Nàng ngoảnh đầu nhìn thấy bên cạnh trống trơn, lạnh lẽo, chỉ một mình nàng.

Bạch Anh bật cười vô vị. Nàng đang mong chờ thứ gì từ cuộc mây mưa chóng vánh đó?

Hắn là hoàng đế. Nàng chỉ là con tốt thí dưới hình hài một vị Quý Phi, làm sao sánh được như vị Hoàng Hậu trên cao kia? Hơn nữa, tỳ thiếp của Hoàng Thượng, vốn không ai chiếm được độc sủng của hắn ngoại trừ Hoàng Hậu, Bạch Anh nghĩ, vậy thì như nàng há làm gì có sức hút kéo chân hắn? Nam nhân như hắn, chỉ là một tên cả thèm chóng chán, vốn chẳng nên kỳ vọng.

Nàng lại đặt lưng xuống, cố ép mình đi ngủ. Ngủ rồi quên hết đi, chỉ cần qua ngày mai rồi ngày mốt, ngày kia, có lẽ nàng sẽ sớm quay về được thế giới của nàng.

"Nương nương." - Tiếng gọi quen thuộc đánh thức Bạch Anh.

Chớp chớp đôi mắt, đón lấy ánh nắng nhẹ dịu nắng ban mai.

"Hoàng Thái Hậu có lệnh mời các phi tử đến Xạ Điện để đi săn, cầu may cho Hoàng Hậu nương nương. Người mau thức dậy, để nô tì giúp người chuẩn bị." - Hình ảnh Tây Lan kính cẩn cúi người hiện ra trước mắt, chậm rãi nói gì đó phải cầu may cho hoàng hậu, phải thức dậy.

Bạch Anh ngồi dậy, dụi mắt, xem như hôm nay không buồn tẻ như những hôm trước vậy.

...

An Tịnh Âm soi mình trước gương. Sắc mặt hồng hào của nàng ta, đang cố gắng tô tô điểm điểm trông thật giống phụ nữ có thai. Dù có cố quyến rũ Trầm Duật, có cố mưu kế thì nàng ta vẫn chẳng thể có con với hắn. Vậy mà ả nữ nhân Cự Linh Nguyệt chỉ một đêm đã cho hắn một quý tử bình an.

Thế nhưng cho dù sự thật hiển nhiên là sự thật, thì nàng ta vẫn muốn liều mình, giết chết mối hiểm họa là ả ta. Chỉ có nàng ta mới có quyền chiếm độc sủng, những nữ nhân khác, đừng hòng!