Khanh đã nghĩ phải rất lâu sau nàng mới được gặp vị trắc phi Tạ Thanh Huyền kia, nhưng rồi chuyện nàng không kiếm, mà chuyện đến tìm nàng. Lúc Khanh đi vừa hay thượng triều kết thúc. Một cảnh tượng ngôn tình bi lụy hiển hiện ngay trước mắt nàng.
Một nữ nữ mặc váy gấm màu cánh sen chạy tới ôm chầm lấy người Tuân.
“Thiếp không muốn đợi thêm nữa đâu!”- Nàng ta nói thế.
Khanh sợ người ta phát hiện ra mình đang nghe lén thì không hay, thế rồi cũng lẳng lặng rời đi, mà chẳng thèm chứng kiến màn kịch sướt mướt sau đó. Thân làm chính thê ai đi lén lút nghe chồng ngoại tình làm gì. Mà nàng cũng không tò mò chuyện ấy.
Tuy nghĩ là thế song cái cảm giác như bị phản bội rất chân thực đang gặm nhấm cảm xúc của Khanh. Khanh giận dỗi bỏ về một mình. Tuân hôm ấy lại có chuyện đàm thoại với sứ thần nên phải đến tối mới về.
Lúc về, trả cho hắn là nàng vương phi say khướt.
Cái hũ rượu hôm nọ Khanh mua đã được nàng mở ra uống thử. Khanh chưa uống rượu bao giờ, đương nhiên tửu lượng rất kém. Rượu gạo cay xè nhưng hậu vị ngọt, thơm và rất ngon.
Nàng nâng ly rượu xoay vòng vòng trong sân vương phủ, gia nhân ai nấy cũng nép sát vào tường không dám chọc nàng, dường như họ đã “chiến đấu” đến độ kiệt sức rồi, ai nấy cũng nhìn vương gia như vớ được cục vàng, như ngọn cỏ cứu mạng.
Lí do vì sao hôm nay nàng Khanh uống rượu? Đó là vì nếu tính theo thời gian từ lúc Khanh xuyên tới đây, thì ở Hà Nội, nơi thế giới thực của nàng hôm sau sẽ diễn ra cuộc thi tốt nghiệp trung học phổ thông mà nàng hằng mong đợi. Giờ bị tông chết lại xuyên tới đây thì hay rồi, nàng phải buông bỏ tất cả.
Vì sầu mà tìm say, vì buồn mà mượn rượu, vì ấm ức mà muốn bộc lộ hết tất cả ra ngoài...
Hai má Khanh đỏ phừng phừng như trái cà chua, nàng dí cái bình rượu vào mặt Tuân.
“Ô! Tuân đó hả? Anh uống không? Mình làm một chén!”
Trần Nhật Tuân ngây ngốc ra, nàng lại gọi tên hắn nữa kìa, chỉ có điều hôm nay nàng lạ quá, đã vậy, đôi mắt ướt kia như đang nhìn hắn với một bể sầu.
Hắn đón bình rượu từ tay nàng, thế rồi Khanh được đà bổ lên phía trước ôm chầm lấy hắn, quàng tay ôm eo hắn, áp mặt vào lòng hắn. Nàng nói một câu mà cả vương phủ ai cũng chết lặng:
“Ơ, cơ bụng này.”
“...”
Mặt Tuân đen như đít nồi, hắn đưa Tống Vân bình rượu, Vân lén nhìn gương mặt ấy rồi lấm lét rời đi nhanh chóng. To chuyện rồi.
Tuân bế Khanh lên thì nàng vùng vẫy, gắng lắm mới đưa được nàng tới cửa Nguyệt Hiên viên thì nàng không giẫy nữa, nàng đấm thẳng một nhát vào cằm Tuân. Rồi nhanh nhảu nhảy xuống. Nàng chỉ vào mặt hắn, cười:
“Haha! Đáng đời anh nhé!”
Mặt Tuân nhăn lại, cằm hắn đỏ lên in hằn một cục đấm, hắn đến ép cho tay nàng hạ xuống, vẫn rất dịu dàng:
“Vương phi, không được chỉ như vậy, để người ngoài thấy sẽ là phạm thượng.”
Nàng đưa tay, lại vỗ đen đét vào hai má hắn, chẳng còn nhìn ra ai với ai, gương mặt điểm trai của Tuân cứ đảo lia lịa như rang lạc trong mắt nàng. Nàng cười ngờ ngệch:
“Sao mà anh đẹp trai quá vậy? Cao nữa chứ, bụng thì có múi. Anh làm bạn trai tôi không? Anh rất hợp gu tôi, không đổ cũng phải đổ, tôi cưa anh đổ đứ đừ mới thôi.”
Tuân bật cười bất lực:
“Vương phi, nàng đang nói gì thế?”
Rồi nàng lại ôm hắn, quàng tay qua cổ hắn, dụi mặt vào lồng ngực hắn, toàn bộ quá trình, Tuân đều mặc cho nàng làm càn.
“Tôi buồn quá, tôi muốn thi đại học cơ, tôi không muốn mình bị mắc kẹt ở đây, phu quân thì ghẻ lạnh, mẹ chồng thì độc địa tâm cơ, sống như thế áp lực lắm... Tôi đã phải bỏ cả ước mơ và hoài bão kia mà... Sao không thể nhẹ nhàng với tôi hơn.”
Trần Nhật Tuân sững sờ khi nghe nàng kể lể, hắn đã phũ phàng với nàng đến độ thế rồi sao? Hoàng Hậu đã làm gì nàng? Hắn cau mày, hắn thấy mình cũng đau lòng theo nàng. Người tỉnh người say, nhưng trái tim đều đồng điệu với nhau.
Hắn nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng dùng ngón cái lau mấy giọt nước mắt vương trên má nàng. Sao mà hắn thấy trái tim quặn thắt, không phải vì cảnh đẹp mỹ nhân rơi lệ, mà vì vương phi của hắn đang buồn mà hắn lại chẳng biết:
“Vương phi, nàng có thể kể ta nghe chuyện gì xảy ra không?”
Nàng khóc to hơn khi nhận ra hắn:
“Đồ đáng ghét nhà chàng tằng tĩu với trắc phi rồi còn qua chỗ ta làm gì? Ta đánh nhau với cả Hoàng Hậu để bênh chàng đây nè, chàng đừng có hòng mà dựa vào nhan sắc đó mê hoặc ta! Chàng định phế ta chứ gì? Huhu, ta đúng là xui xẻo mà, trả ta về đi, ta thi đại học.”
Nhật Tuân đần thối nghe nàng trách hắn, hắn có tằng tĩu với trắc phi bao giờ, hắn chỉ có mình nàng là vợ.
Hắn thở dài, biết là nàng đang vô lí ăn vạ hắn, nhưng hắn cũng vẫn đau lòng. Đau lòng vì nàng, hình như hắn đã vô ý yêu nàng mất rồi...
Khanh lí nhí:
“Ta buồn lắm... Đừng bỏ ta mà... Ở đây không có ai cả, ta cô độc lắm.”
Tuân lau nước mắt cho nàng:
“Khanh, nàng đừng buồn như vậy nữa, nàng đừng khóc. Ta hứa với nàng, ta sẽ không bỏ nàng đâu.”
***
Thanh Huyền nhảy bổ vào người Tuân, ôm chầm lấy hắn, hét:
“Thiếp không muốn đợi thêm nữa đâu!”
Tuân lập tức đẩy cô ta ra.
“Vô lễ!”
Hắn quát làm Thanh Huyền nghệt mặt.
“Vương gia?”
Tuân nhìn Huyền với gương mặt lãnh đạm.
“Thân làm nữ quyến quyền quý mà cô không biết giữ lại mặt mũi cho gia tộc mình sao?”
“Chàng bảo sao cơ?”
“Sau này, đừng có tỏ ra thân mật với bản vương. Ngoại trừ vương phi của bản vương ra, tất cả đều là người ngoài.”
Sẽ chẳng có ai xứng đáng sóng vai với hắn hơn Khanh.
Sẽ chẳng có ai chịu hỏi han về sinh mẫu của hắn, hương hỏa, cúng cơm cho bà như cách Khanh đã làm. Sẽ chẳng có ai đợi hắn đến ngủ quên cả đi. Chẳng có ai có thể đem lại tiếng cười cho hắn như Khanh, sưởi ấm tim hắn, coi hắn là người một nhà như Khanh cả.
Sẽ chẳng có ai vì hắn mà tự tay làm đai lưng, chẳng có ai vì hắn mà tường tận hỏi han hắn sinh ngày tháng năm nào, thay hắn nhớ ngày hắn được sinh ra. Cũng sẽ chẳng có ai, đột ngột bước vào trái tim hắn thành công được như nàng.