Độc Sủng Kiều Phi

Chương 7: Bé Con Thú Vị!




Lúc vào thành, cho tới lúc xuống xe, cả hai chẳng ai nói với ai câu nào. Vốn vì chuyện Khanh đi tới cung gặp riêng Hoàng Hậu cũng là chuyện khó xử trong hoàn cảnh của cả hai.

Thế rồi làm cả Vương phủ náo loạn thôi đã đành, lúc Thuần Khanh xuống xe, nàng cũng thu hút không ít cái nhìn của người khác. Có mấy cung nhân đi qua cũng phải buông lời thắc mắc nàng là ai sao mà đẹp thế. Cho đến lúc nhìn thấy Hiểu Minh Vương thì ai cũng ngớ người ra, có mấy kẻ chột dạ cúi thấp đầu lảng đi rất nhanh.

Cả hai giả làm “đôi vợ chồng ân ái” cực kì tròn vai. Tuân nắm chặt lấy tay nàng, dẫn nàng tới cửa cung Hoàng Hậu, Phượng Nghi cung, rồi mới yên tâm rời đi. Lúc đi còn xoa đầu nàng.

Khanh hít sâu một hơi, đường hoàng tiến vào chính cung.

Phản ứng của Hoàng Hậu mới khiến Khanh hả dạ làm sao, phải véo mu bàn tay mình để nhịn cười. Bà ta thất kinh bạt vía, tròn mắt chả dám tin, còn phải kéo hầu cận vào mà hỏi có đúng là Hiểu Vương phi không.

Người bên cạnh Hoàng Hậu chắc có lẽ là người chị họ của Khanh, một nhân vật ít được đề cập trong nguyên tác, nhưng xem chừng là một cánh tay đắc lực của bà ta. Cô ta vào cung năm mười bốn, đâm ra lúc Khanh về Thăng Long cũng chẳng hay rõ mặt mũi nàng thế nào. Cô ta lấm lét nhìn, rồi cũng bẽn lẽn gật đầu:

“Bẩm, thưa, đúng là vậy ạ.”

Tô Hoàng Hậu dông dài luyên thuyên một hồi rất lâu, đại loại là ra dáng người mẹ chồng mẫu mực hiền từ dặn dò con dâu này nọ, rồi còn tiện kể mấy chuyện không hay của Tuân nhằm hạ thấp địa vị của hắn trong lòng nàng.

Khanh nghe thế thì che miệng cười, mắt nàng sắc, lạnh như lưỡi đao:

“Trẻ con hiếu kì, con thấy chàng khi ấy cũng chỉ là vô tình nhặt được mà thôi.”

Đúng thế, nàng đang đề cập đến chuyện Hoàng Hậu đổ tội cho Tuân lấy trâm vàng chín đuôi phượng của bà ta rồi đuổi hắn về thượng cục. Trẻ con thì là tuổi được phép sai và hành động ngu dốt một chút, nhưng bậc làm người lớn thì bỏ qua mới đúng chứ sao lại chấp nhặt, đày đọa con người ta, bêu rếu như thế.

Bởi thế mà Khanh càng không ưa mụ mẹ ghẻ này hơn. Trẻ thơ vốn là để bảo vệ, bao bọc và yêu thương. Thế mà Tuân đã vì bà mẹ kế này mà tan nát tuổi thơ.

Hắn mất đi sinh mẫu vốn đã thiệt thòi, lại bị cuốn vào vòng xoáy rối ren của hậu cung, hoàng tử nhưng khéo còn thua cả một anh con nhà nông bình thường. Càng nghĩ, Khanh càng thấy tội hắn.

Nụ cười trên môi Tô hoàng hậu dần trở nên méo mó, bà nhấp ngụm trà rồi nhìn thẳng về phía Khanh, kể lể nếu không có bà ta thì Khanh không có cửa mà bước vào phủ Hiểu Minh vương bây giờ.

Khanh gật đầu:



“Con cũng rất biết ơn vì người đã se duyên vợ chồng chúng con.”

Mặt bà đen hơn, chả biết cô con dâu này giả ngốc hay thật sự ngốc nữa. Nàng ta phải hiểu ý bà ta rằng, Tuân với bà ta chẳng ưa nhau thì Tuân cũng chẳng ưa gì nàng đâu. Và để có được áo gấm như bây giờ, Khanh nên ra ý kính trọng bà mới phải.

Khanh bồi thêm một câu:

“Phu thê chúng con rất ân ái, hòa hảo với nhau.”

“Ngươi nói láo, hắn đâu có yêu ngươi.”

Khanh nhướng mày, Hoàng Hậu đã chẳng kiên nhẫn hàn huyên với nàng nữa mà đã trực tiếp lộ ra ý đồ rồi.

“Thần chưa hiểu ý người lắm. Sao Hoàng Hậu có thể mặc nhiên khẳng định như thế?”

“Ngươi nên biết vị trí đó vốn chẳng phải của ngươi. Con gái của một gia nô thì lấy đâu ra cửa mà bước vào hoàng thất.”

Khanh sa sầm sắc mặt, đó là lời lẽ mà một mẫu nghi thiên hạ nói với công thần đây sao. Nàng là một người con được nhận trọn tình yêu từ cha, nên dù có là thế giới cũ hay thế giới này, nàng đều không ưa nếu có bất kì ai đả động đến gia đình nàng, đặc biệt là thầy nàng Khanh, ông Trường, một người hết mực yêu thương con gái.

“Ý hoàng hậu rằng thần nên ngoan ngoãn cút đuôi theo người, phục tùng người chứ khôn phải chăm chút cho phu quân mình à?”

“Bổn cung nghĩ ngươi ngốc, nhưng xem ra là bổn cung nhầm rồi.”

Khanh đứng dậy:

“Thần từ chối. Thần chẳng có gì để Hoàng Hậu có thể đem ra đe dọa cả. Người chỉ hôn thần với chàng cũng chẳng có ý gì tốt đẹp, người ta chỉ chỏ thần châm chọc rất nhiều, giờ thần chẳng hiểu vì nguyên do gì hoàng hậu lại thích bắt tay ra ý liên minh với thần.”

“Ngươi...”

“Chồng thần là Hiểu Minh vương sắp tới sẽ lên chức thái úy, cha thần là chỉ huy đô sứ thống đốc kị binh nắm trong tay mười vạn binh mã, thần chẳng thiếu thốn điều gì càng chẳng có điểm yếu nào để Hoàng Hậu vịn vào đâu. Chuyện hôm nay thần rạch ròi phân định. Thần không muốn liên minh với người, cũng chả có thì giờ ở đây phân bua hàn huyên với người có ý nhạo báng thần và thầy u.”

“Người đâu!”- Hoàng Hậu giận tím mặt.



Thế rồi thị vệ tới định áp chế nàng, tay cô chị họ chẳng biết đâu ra có một lọ thuốc. Khanh thừa hiểu đó là độc dược, nàng lén nhìn Đào. Cô Đào hiểu ý, thẳng thừng tung cước đánh mấy tên thị vệ ra xa.

Năm lớp mười và mười một, Khanh có học Taekwondo, nàng cũng thị phạm cho Hoàng Hậu thấy chút bản lĩnh của mình, nàng tung một cước yeop chagi thẳng đứng, cái lư sứ nhỏ trong tay cô chị bay lên rồi vỡ toang khi đáp xuống nền đất.

"Chà! Cơ thể này dẻo dữ dằn!"- Khanh nhẩm bụng.

Cả cung điện im bặt.

Cô Đào không phải ngoại lệ.

Hoàng Hậu lúc sau mới có phản ứng, bà ta đập ghế chỉ vào mặt nàng:

“To gan! Ngươi đúng là láo xược, dám thị uy trước mặt bổn cung, có ra thể thống gì không!?”

Thuần Khanh chỉ vào cái lư vỡ tan tành dưới sàn.

“Thầy và phu quân thần đều đang ở trong hoàng thành, người nếu muốn làm to chuyện thì hơn hết nên rõ chứng cớ người hại thần rành rành ở đây, họ sẽ để yên cho người ăn hiếp thần sao?”

Hoàng Hậu á khẩu, thế thì đúng trong kia là thuốc độc rồi.

Khanh nhún người hành lễ như cho có lệ rồi rời đi:

“Chuyện hôn nay thần sẽ không kể lể ra ngoài, nhưng mong Hoàng Hậu lần sau đừng tìm thần như hôm nay nữa. Thần không có điểm yếu, và thần cũng chẳng cần phu quân yêu mình, không phải loại nữ nhân chết mê chàng, chết mê ngôi vị Hiểu Minh vương phi mà người đang tìm kiếm đâu.”

Và rồi nàng đường hoàng bước ra khỏi Phượng Nghi cung. Bên ngoài có vị tự xưng Lý Quý Phi đi tới, lướt nhẹ qua người nàng, bà che miệng cười, khen Khanh:

“Bé con thú vị đấy.”

Bà vốn định sẽ tới giải vây cho Khanh, mà xem ra chẳng cần nữa rồi. Mấy nữa trong cung lại có chuyện vui rồi đây.