“Ngọc Lan, từng ấy quyền lực cũng chưa đủ thỏa mãn nàng sao?”, Hoàng Đế hỏi, nhưng ông không cần câu trả lời. Bởi tội ác của Hoàng Hậu chính là đáp
án.
“Vì sao?”
Hoàng Đế vẫn hỏi, nhưng không có ai đáp lại. Vì sao à? Nữ tử trong hậu cung này, ai cũng có thể thay Hoàng Hậu trả lời điều ấy. Vì gia tộc, vì quyền lực và tính mạng, thậm chí cũng là vì yêu mà sinh ra ghen ghét.
Các nàng đúng là những bông hoa tuyệt sắc đua thắm, nhưng là hoa ở trong lồng kính, là chim họa mi mà không thể hót cũng không thể bay, mỗi người một vẻ, để Hoàng Đế có thể chú ý tới mình, ngoài việc đua sắc đua tài thì đó là vùi đi những đóa hoa khác, là giành giật hòng tính toán cho mình và tương lai.
Nhưng Hoàng Hậu đã không chỉ dừng lại ở việc toan tính cho tương lai, mà còn là nhẫn tâm, độc địa lấy đi mạng người chỉ để xây đỉnh tháp nơi mình đứng ngày một cao lên.
“Còn có chuyện gì nàng không toan tính nữa? Ngọc Lan.”
"
Không ai đáp lại ông.
Hoàng Đế cụp mắt, ông thất vọng hất cằm Hoàng Hậu khiến bà mất thăng bằng quỳ thụp dưới đất. Không còn đâu nghi thái của bậc mẫu nghi thiên hạ nữa.
Mặt Hoàng Đế tràn trề thất vọng, có lẽ khi gọi Tuân đến, ông vẫn hy vọng hắn đáp lại ông là không phải. Khi ông phải áo rời đi, Hoàng Hậu đau lòng cười thống khổ bật vang cả điện Kính Thiên.
Vừa cười, vừa khóc, nỗi buồn đã hóa thành phẫn uất và tuyệt vọng.
“Bệ hạ hỏi thiếp còn gì không toan tính mà không tự hỏi mình ư? Bệ hạ không hổ thẹn à? Bệ hạ đã tính toán với chính thê tử của người đấy thôi.”
Bà nhìn về phía Hoàng Đế, nhìn về người chồng đã quay lưng lại với mình. Nước mắt sao mà lại rơi nhiều đến thế. Bà sờ xuống bụng mình, nơi đã từng có một đứa bé từng chút giành giật sự sống ở đây, ngày ấy, Tô Ngọc Lan vẫn là một nữ tử thanh thuần thiện lương.
“Thứ thuốc bệ hạ cho thiếp uống mỗi ngày đâu phải thuốc thụ thai, Tô Vân Sảm nói thiếp không hề khó hoài thai như thái y trong Đông Cung khi trước nói. Bệ hạ có biết vì sao Trần Nhạc lại chết không? Đứa con đầu lòng của thiếp...
Bà lại cười, nụ cười ấy khiến tim Khanh quặn thắt. Không rõ vì sao mà nàng thấy Hoàng Hậu cũng là kẻ đáng thương.
“Vì thứ thuốc người đưa thiếp uống đấy!”, Tô Ngọc Lan như đang thét lên. “Tại người mà con của chúng ta mới chết! Trong lúc thiếp đau khổ vì Nhạc thì bệ hạ làm gì chứ? Ngài có từng đau lòng vì con hay chưa? Nó đã chào đời rồi đấy, nhưng nó phải nhắm mắt khi mà chưa đầy tháng chỉ vì thứ thuốc chết tiệt bệ hạ bắt thiếp uống.”
“Bệ hạ, người có thể là một vị vua tốt, nhưng ngài không phải một người phu quân tốt, không phải một người cha tốt...
Là ông đã quay lưng với thê tử của mình trước. Là ông đã để quyền lực lên trên tình thân trong một gia đình.
“Bệ hạ, xuất giá tòng phu, thiếp trước là nữ nhân là vợ ngài, sau mới là Tô thị... Sao phải tính toán chi li với thiếp như thế? Sao phải độc ác với thiếp như thế?”
Hoàng Đế cũng đã e sợ mình trao quyền lực quá lớn với Tô gia mà khiến Hoàng Hậu không thể hoài thai. Và giờ Tô gia cũng đã áp dụng cách đó với chính Hoàng Đế, vì e sợ Lý thị lớn mạnh mà đẩy Trần Nhật Tuân làm hoàng tử của một phi tần xuất thân bao y.
“Đó là lí do nàng giết Mai tần, Lan phi, Mạc thị, bát hoàng tử, ba thái y, đổ oan Đức phi, quý phi và li gián, đày đọa Tuân sao?”
Ngọc Lan đầm đìa nước mắt: “Bệ hạ, khi tình cảm không thể đáp ứng thì đó là lúc thiếp tìm đến quyền lực. Người cũng hãy cảm nhận nỗi đau của thiếp đi...
Rồi bà quỳ xuống hành đại lễ, cúi dập đầu vái ba cái.
Bệ hạ, kiếp này thôi, xin kiếp sau phận chàng phận thiếp xin như nước chảy qua sông xin như hòn đá ven đường, thà rằng lướt qua nhau như người dưng kẻ lạ chớ đừng nên duyên mà dằn vặt nhau thêm lần nào nữa...
“Bệ hạ, Ngọc Lan tạ người lần cuối, nếu có kiếp sau, thần thiếp hi vọng mình sẽ được gả cho một chàng nông phu, anh canh điền bình thường, làm mẹ hiên vợ đảm. Nếu có kiếp sau... xin người và thiếp đừng gặp nhau nữa.
Còn gì đau đớn hơn khi người cùng mình kết tóc đoạn tuyệt mong rằng không lần nào tương phùng? Có lẽ đâu đó những câu nói của Tô Ngọc Lan đã chạm tới Hoàng Đế.
Hoàng Đế cũng là một người bất hạnh. Sau những toan tính triều chính rối ren là hậu cung đầy những oan trái, nợ nghiệp có cả phần ông trong đấy. Nhưng có thể làm gì khác sao? Có lẽ đã sai ngay từ lần đầu, khi mà ông chìa tay đón Ngọc Lan bước vào cửa Đông cung.
Lúc đi qua Tuân, ông khẽ vỗ vai người con mệnh khổ của mình. Hắn đã bị cuốn vào vòng xoáy này quá sớm. Quả thực đúng rằng ông khổng phải người cha tốt...
Khi tất cả rời đi, chỉ còn quý phi và Hoàng Hậu ở lại. Tô Ngọc Lan mới nói rằng:
“Ngươi nghĩ mình sẽ yên ổn trên phượng vị này sao?”
Lý thị cười:
“Nương nương chớ có bụng ta suy bụng người, thiếp chưa bao giờ thèm muốn phượng vị. Thiếp không cần làm đích thê, cũng chưa bao giờ coi bệ hạ là phu quân mình.”
Đó chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Tô Ngọc Lan và Lý thị.
Lý thị chưa bao giờ yêu Hoàng Đế, cũng không toan tính điều gì nhằm để tranh sủng. Bà chỉ yên ổn ở đây chăm sóc những đứa con của mình. Bà chưa từng toan tính lên ai, bà chỉ đáp lại kẻ rắp tâm với mình, trả lại cho kẻ ấy nỗi đau bà từng trải.
"Nương nương, Tam hoàng tử chính là câu trả lời của bệ hạ đấy. Người không nhận ra sao? Thằng bé cũng là con trai người và bệ hạ kia mà.”
Một người là vì yêu mà sinh hận, còn một người là vì con cái mà chấp nhận an phận, vô sở vô cầu...