Độc Sủng Kiều Phi

Chương 37: Phượng Hoàng Gãy Cánh




Nhật Tuân không kể Khanh hắn trọng sinh vào thời điểm nào nhưng tự nàng hiểu hắn xuất hiện ở đây trước nàng.

Có lẽ là thời gian hắn chinh chiến phương Bắc. Quyền lực của Tuân hiện tại không phải tự dưng mà có, hắn đã chuẩn bị trước. Tuân từng chết một lần dưới tay Tô Ngọc Lan đương nhiên sẽ có cách đề phòng bà ta hơn.

Nhưng Tuân lại không nói với nàng chuyện Lý quý phi mới là sinh mẫu của mình. Khanh suy nghĩ về chuyện đó nhiều hơn thảy. Phải chăng bởi suốt bao năm qua hắn đã dành tình cảm quá lớn đối với Mai tần quá cố nên tạm chưa thể chấp nhận chuyện này ư? Hay lòng hắn đang vướng bận điều gì?

Nhưng Khanh cũng vui lòng, vì Tuân đã không còn lí do gì để ghét ngày hẳn chào đời nữa. Mai tần không chết bởi hắn. Hẳn không còn phải dẫn vặt bản thân nữa.

Sau đấy dăm hôm là ngày Thanh Huyền gả cho cậu con thứ của Tô Định, vương phủ không tham dự, thể hiện rõ lập trường không dính dáng tới Tô gia. Cũng trong ngày hôm ẩy, Hoàng Để triệu Tuần vào cung.

Hậu cung lại xảy ra chuyện.

Nếu đã dính dáng tới Hiểu Minh Vương, vậy thì chắc chắn là chuyện giữa Lý thị, Hoàng Hậu và Mai tần. Khanh biết Tuân không yên lòng khi nàng tới hậu cung, nhưng Khanh nài hắn, nàng giật giật ống tay thụng của Tuân:

"Ta hứa sẽ ngoan ngoãn mà." Rồi nàng lại cười mà rằng: "Không phải có chàng ở đây đó sao? Ai sẽ dám bắt nạt thê tử của thái úy Hiểu Minh Vương?"

Tuân bật cười bất lực, hắn vuốt ve tóc mai Khanh:

"Cũng hết cách với nàng."

"Hì."

"Chớ chạy lung tung biết chưa.", hắn dặn như dỗ trẻ.

Khanh gat dau nhu ga bo thoc.

Trên đường đi, cuối cùng Tuân cũng mở lòng, nói chuyện Lý quý phi với nàng. Đây là điều đã day dứt hắn những hai kiếp người, để có thể nói ra cũng là khó cho hắn.

Khanh vờ như nàng chưa biết, trịnh trọng nghe hắn nói từng chữ từng câu.

"Tuân, kiếp trước của chàng quý phi thế nào?"

Tuân thoáng lặng, rồi đáp:



"Đáng lẽ là băng thệ vào năm ngoái."

Với tính của Tuân, hắn sẽ để trong lòng, day dứt chuyện không thể cứu bà ở kiếp trước. Mà cũng bởi sự vô tâm kiếp này, nếu không phải Khanh bao đồng, Tuân cũng chẳng định nhúng sâu vào vụ của Lan phi hôm đấy. Hắn suýt gián tiếp chặn đứt đường sống của bà.

Hắn không hề biết Lý thị bị oan, cũng không ngờ rằng bà là sinh mẫu của hắn. Tuân đã sống một kiếp người mà

Tô gia coi hẳn như con tốt thí không hơn không kém. Một cuộc sống không lối thoát trong vòng xoáy vương quyền nơi mà vây cánh Tô gia ngự trị.

Kiếp này thì khác, đã khác rồi. Nàng ôm lấy Tuân, dụi mặt vào lồng ngực hắn. Tất cả sẽ ổn cả thôi. Nàng ở đây với

han.

Nhưng Khanh không biết rằng, điều Tuân lo lắng không chỉ có nhiêu đó. Hắn trầm mặc, trăn trở cũng bởi trong kiếp trước chưa đến ba tháng nữa Trịnh Thuần Khanh kết thúc cuộc đời của nàng.

Trước khi trọng sinh hắn đã thấy Trịnh Thuần Khanh tự kết liễu đời mình bên xác hắn. Tuân tiếc rằng hắn không thể đáp lại tình cảm của cô, hắn cũng biết rằng Thuần Khanh kiếp trước và thê tử hắn có mối liên kết chặt chẽ vô hình. Chuyện của Thuần Khanh kiếp trước, thê tử hắn đều biết.

Trịnh Thuần Khanh đã sống một đời hiền lương và trong sạch hơn bất kì một ai khác. Cô chưa từng làm điều gì trái với luân thường. Song điều đã gián tiếp đẩy cô đến bước đường hôm ấy chính là sự nhẫn nhục, cam chịu, chấp nhận ấy. Cô yêu hắn, nhưng lại chưa từng thực sự tin tưởng hắn.

Khanh kiếp trước với Khanh kiếp này có thể có cùng một gương mặt, dáng vóc, nhưng ánh mắt lại trái ngược hoàn toàn với nhau, cá tính cũng biệt lập. Ngay từ khoảnh khắc vén khăn voan lên trong kiếp này, hắn đã biết đó không phải là người kiếp trước đã nên nghĩa phu thê với hắn. Nàng mang trong mình một làn gió mới, khoáng đạt và tự do, cũng mãnh mẽ, bản lĩnh. Một người có thể cùng hắn cáng đáng tương lai, cho hắn niềm tin, và cũng tin tưởng hắn.

Tuân nghĩ, nếu có một điều ước, hắn giá như mình không sinh ra trong nhà đế vương, làm một tướng quân cầm giáo mác bảo vệ non sông rồi sẽ an ổn sống một đời tận trung tận hiếu, hết lòng với vợ con khi thời bình đến.

Thế rồi chặn đứt dòng suy nghĩ của Tuân là khi xe đã cập bến cấm cung. Một lần nữa tại điện Kính Thiên, hậu cung và vương thất lại phanh trần một sự thật đã bị giấu đi suốt hai mươi năm giời.

Khi Hiểu Minh Vương và Vương phi tới, câu chuyện đã diễn ra được phân nửa. Khi này, Hoàng Hậu đã ngồi không đặng trên phượng vị nữa, gương mặt bần thần bàng hoàng và sửng sốt, hai bên gò má ướt đẩm hàng lệ. Phía dưới long trượng là quý phi đang quỳ nửa gối, gương mặt nghiêm nghị.

Cả điện Kính Thiên không ai dám thở mạnh trước long nhan nộ uy.

Đúng như Khanh đoán, ông gọi Tuân tới để hỏi hắn điều tra Tô Vân Sảm ra sao, có đúng như lời thị nữ kia nói hay không... Đương nhiên cầu trả lời chỉ có một.

"Bẩm quan gia, sinh mẫu của thần đúng là quý phi Lý thị."

Cũng không biết Tuân chuẩn bị trước từ khi nào, chưa đến một khắc sau đã có người đem tờ khai tới, cùng một kẻ mặt mũi lấm lem, là đứa con của ông ta tại quê nhà.



Hoàng Hậu hoàng hốt, bò lê bò lết tới chỗ long trượng, ôm lấy vạt long bào:

"Bệ hạ, kẻ này không đáng tin. Nếu là con của Tô Vân Sảm thì sao lại tự tố cáo cha mình chứ? Bệ hạ, thần thiếp oan uồng quá."

Tên nọ mặt mũi méo xệch, có gì đó khinh thường qua vẻ mặt ấy. Hắn gẵn nói:

"Hoàng Hậu nương nương, ngài đã hại chết thầy tôi rồi sao còn không nhận? Tôi thà rằng hôm nay vạch trần thầy mình, còn hơn trơ mắt nhìn nương nương đe dọa đến tính mạng u và mợ tôi."

Hoàng Đề nhìn Tuần:

"Tuân. Có đúng thế không?"

Hắn quỳ xuống:

"Bẩm quan gia, thần bất tài không thể bảo toàn cho nhân chứng."

Ông phẩy tay:

"Đứng dậy đi, trẩm không trách con. Nếu đã có kẻ rắp tâm thì có đề phòng cỡ nào cũng khó mà tránh được."

"Bệ hạ!", Hoàng Hậu bên cạnh vẫn cố chấp.

Hoàng Đế nằm lấy cằm bà, long nhan cận kề gang tấc chưa đầy thịnh uy và giận giữ. Phu thê cùng nhau mấy chục năm, đã được nửa đời người, ông đã từng dung túng, mắt nhắm tai ngơ cho bà rất nhiều, vậy mà lại là vẽ đường cho hươu chạy, được voi đòi tiên đến cả hoàng tự và mạng người cũng coi thường.

Chuyện khiến cái thai trong bụng Lan phi to ra nhờ đâu, với trí tuệ của một kẻ thao túng hậu cung ắt Tô Ngọc Lan phải rõ Hoàng Đế biết chuyện rồi. Vậy thì còn oan cái gì nữa? Lẽ nào ông phải liệt kê hết ra, vạch trần tấu sớ tội trạng dài cả tấc của bà ở đây sao? Dù gì cũng là Hoàng Hậu một nước... là người cùng ông ấp gối bao năm qua sao lại có thể đồ đồn như thể.

Đôi mắt của Đế Vương như có độc khiến người ta ngây dại, chết lặng đi trong màn đêm vô tận ấy:

"Ngọc Lan, nàng thật to gan!"

Nước mắt Hoàng Hậu lã chã rơi nhưng không thể biện bạch thêm bất kì một câu nào nữa.

Đỉnh tháp đã đồ rồi.